Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi - Chương 22
Đọc truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 822
Và sau đó là một màn “tự vả”, cô lưu tấm ảnh đó vào bộ nhớ lưu trữ đám mây, để cho dù sau này có đổi điện thoại cũng cô cũng không bị mất tấm ảnh này.
Có điều Nhạc Cận Ninh cao hơn cô nhiều nên từng hành động của cô anh đều nhìn thấy hết.
Gương mặt anh thấp thoáng nụ cười, anh đặt tấm ảnh vừa rồi làm ảnh nền điện thoại luôn để bất cứ khi nào anh mở máy cũng có thể nhìn thấy nó.
Sau khi Niệm Ninh chuyển tấm ảnh vào bộ nhớ đám mây và tắt điện thoại đi, cô quay đầu lại thì đúng lúc thấy anh đang thay ảnh làm hình nên điện thoại. Cô thấy rất vui trong lòng, cười và hỏi anh: “Anh để ảnh này làm hình nền điện thoại, anh không sợ người khác nhìn thấy cười anh à?”
Mỗi ngày Nhạc Cận Ninh đều gặp rất nhiều người và có nhiều cuộc họp.
Nếu có người nhìn điện thoại của anh mà đập ngay vào mắt họ là ảnh hai người đang hôn nhau thì không biết họ sẽ bàn tán được biết bao nhiêu chuyện sau lưng anh?
Nhưng Nhạc Cận Ninh có vẻ không để ý tới vấn đề đó, anh cười nhạt: “Ai dám cười anh chứ? Với lại đây là vợ của anh chứ có phải là bồ bịch gì đâu. Vợ chồng yêu thương nhau cũng chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ”
Niệm Ninh nghe anh nói vậy thì cô cũng không nói gì nữa vì từ tận đáy lòng cô, cô cũng hy vọng anh giữ tấm hình kia lại và đặt làm hình nền điện thoại.
Cô sợ một lát nữa cô có nói thêm gì đó làm anh đổi ý, thay đổi hình nên điện thoại nên ngay lập tức cô nói sang chuyện khác.
Vừa này cô đã chọn được vài chiếc áo sơ mi, cô đưa cho anh: “Em lại chọn thêm giúp anh mấy cái áo nữa. Anh xem xem có thích không? Nếu như anh thích thì sẽ mua theo số đo của anh.”
Nhạc Cận Ninh nhận lấy mấy cái áo cô đưa và nói: “Sao em đều chọn màu sáng vậy? Anh bình thường chỉ mặc những màu tối thôi.”
Mặc dù ngoài mồm anh nói vậy nhưng vừa quay đầu lại thì anh đã bảo cô nhân viên bán hàng: “Cô gói lại giúp tôi những bộ quần áo vợ tôi vừa chọn giúp tôi vào.”
Niệm Ninh cạn lời với anh: “Không phải anh còn vừa chê những màu em chọn à? Sao anh vẫn còn muốn lấy?”
“Đồ tặng cho anh thì đương nhiên là của anh. Không lẽ em định đòi lại?”
Nhạc Cận Ninh nói như đây là lẽ đương nhiên.
Niệm Ninh thấy một số hành động lời nói của anh hiện giờ không những trẻ con mà đến đứa trẻ ba tuổi cũng phải chịu thua anh. Cô có lẽ không nên gọi anh là Nhạc Cận Ninh mà nên gọi anh là Ninh Ba Tuổi mới đúng.
Bà nội và chú Vương vân luôn đứng sau, nhìn thấy cặp vợ chồng nhỏ này trêu đùa, họ đều nở nụ cười yên bình, giờ tình cảm của tụi nó ngày một tốt.
Sau khi mua đồ xong đã đến giờ ăn tối, sợ bà nội đói nên họ cũng không chuẩn bị về mà cùng ăn ở bên ngoài.
Sau khi ăn cơm xong bà nội vẫn còn hứng khởi lắm, không muốn về nhà chút nào.
Niệm Ninh xem giờ, thấy vẫn còn sớm, chưa đến giờ bà nội nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay là sinh nhật bà, cũng có thể phá lệ một chút mà.
Cô nhớ đến trước đây lúc bà nội chưa bị bệnh, thích nhất là đưa cô đi ngắm sao.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh lập tức đưa bà nội đến đài thiên văn, đây là đài thiên văn lớn nhất ở Hà Nội, ở đây còn có trang bị tốt nhất, dùng kính viễn vọng có thể thấy được rất nhiều ngôi sao đẹp.