[zhihu]tang du phi vãn - 5-6
Đọc truyện [zhihu]tang du phi vãn 5-6 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
5.
Uống say quá, tôi ngủ thẳng cẳng tới trưa hôm sau mới tỉnh dậy, nghe nói là tối qua Ôn Kỳ với Nghiêm Hách cùng đưa tôi về nhà. Tôi mở điện thoại ra xem, hiếm khi Chu Mộ nhắn tin cho tôi rất nhiều.
Một chuỗi dài, đều là tin nhắn thoại.
Nếu tôi đoán không nhầm thì tất cả đều là “tinh hoa nước nhà” kinh điển.
May mà hôm nay là thứ bảy, buổi chiều, tôi rảnh phát chán ở ký túc xá, bèn gọi điện thoại cho Nghiêm Hách.
Ở gần làng đại học có một căn nhà ma giải trí, ai cũng nói là kích thích lắm, chủ yếu là… nghe nói là mấy cậu trai NPC trong đó đẹp không chịu được.
2 giờ chiều, tôi và Nghiêm Hách gặp nhau, đi thẳng tới căn nhà ma số 18 phố Thông Tề.
Chẹp…
Lời đồn là thật.
Mấy cậu trai NPC trong nhà ma đẹp khủng khiếp, nhất là một người mặc áo choàng trắng trong số đó, dù trong hoàn cảnh u ám ma mị như thế, người này vẫn đẹp tới nỗi khiến người ta mất hồn lạc phách.
Không chỉ đẹp mà còn biết thả thính.
Tuy nói là tôi ôm lòng tới ngắm trai đẹp nhưng… sợ là thật.
Từ nhỏ, tôi có hai nỗi sợ ghê gớm nhất: một là Ôn Kỳ, hai là ma quỷ.
Dù biết những ma quỷ trong đó đều là giả nhưng lòng không nén được sợ hãi. Tên Nghiêm Hách này vội vàng đi vào làm sứ giả hộ hoa cho một cô gái người chơi, tôi thì kinh sợ vì anh chàng NPC áo choàng trắng này. Trong lúc kinh sợ vô tình giẫm trúng cái gì đó, khi tôi suýt ngã xuống thì người ta giơ một tay ôm lấy tôi.
Trong góc tối u ám, một tay anh ta siết lấy eo tôi, cười khẽ bên tai tôi:
“Lâm Tang Vãn, tôi chờ cô ở đây lâu lắm rồi!”
Tôi sửng sốt, người này có quen với mình à?
Chút mờ ám bé tẹo lập tức tan biến, tôi vội đẩy anh ta ra, cẩn thận quan sát gương mặt trước mắt, hình như nhìn hơi quen.
Tôi nhìn kĩ lần nữa, nhướng mày.
“Chậc, Bạch Trạm, anh muốn tán tỉnh tôi thì cứ nói thẳng, giả làm NPC làm gì?”
Bạch Trạm chẳng phải người quen nhưng danh tiếng như sấm bên tai.
Bạch Trạm – hot boy của khoa bọn tôi, danh tiếng Hải Vương (6) của anh ta chỉ hơn chứ không kém gì tôi.
(6) Gốc “海王” (Hải Vương): từ lóng ám chỉ những người lăng nhăng có các mối quan hệ không rõ ràng, có tư tưởng chủ đạo là giăng lưới rộng, bắt nhiều cá.
Lúc trước, khi tôi “trúng cử”, cũng là anh ta đã bình luận “có cơ hội thì thử” giữa đống bình luận kêu gào bảo bọn tôi so tài với nhau.
Hình như là bị chọc cười, Bạch Trạm nhún vai ngay: “Tôi muốn tán cô là thật, nhưng thân phận NPC này cũng là thật, vì chờ cô mà tôi làm NPC ở đây nửa tháng rồi.”
Nhưng phải nói mặt mày của Bạch Trạm rất điển trai, nói là hot boy khoa cũng chẳng thái quá.
Tôi khoanh tay nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi sẽ tới đây?”
Anh ta mỉm cười, nói chắc nịch: “Vì ở đây có nhiều trai đẹp.”
Nhưng đúng là thế thật.
“Anh muốn tán tôi, sao không tới quán bar? Ở đó phải dễ hơn chứ nhỉ.”
Bọn tơi đứng ở một góc, hoàn cảnh xung quanh vô cùng u ám, hình như sau lưng có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa mở ra, bỗng nhiên Bạch Trạm đứng chắn trước mặt tôi.
Trong lúc mơ hồ, trong chỉ thấy một NPC tóc tai bù xù bước vào.
Giọng nói của Bạch Trạm hòa lẫn trong tiếng nhạc ma mị, có vẻ là anh ta đang nói với NPC vừa bước vào kia: “Đổi phòng khác đi.”
Sau đó tiếng đóng cửa vang lên, khi Bạch Trạm rút tay về, trong phòng chỉ còn hai người bọn tôi.
Anh ta nhìn quanh khắp nơi rồi cười khẽ:
“Cô không thấy ở đây kích thích hơn quán bar hả?”
Đúng đó.
Kích thích tới nỗi tôi nổi da gà hết cả người rồi.
Mà đúng là hoàn cảnh kích thích có thể khiến adrenaline tăng cao, sinh ra ảo giác tình cảm sai lệch. Ít nhất là bây giờ tôi thấy Bạch Trạm hợp nhãn hơn rồi.
Bọn tôi đứng đối diện, cách nhau một khoảng bằng một người đứng, Bạch Trạm chẳng phải loại ngây thơ dễ ngại ngùng, bọn tôi công khai nhìn mắt người kia, cuối cùng anh ta vẫn là người lên tiếng trước.
“Trong phần bình luận của hoạt động bỏ phiếu trước đó, có rất nhiều người muốn xem chúng ta so tài với nhau, hay là tôi với cô thử xem?”
Tôi cười cười, bỗng nhiên tật nghiện thuốc lá tái phát, vô thức sờ lên gói thuốc trong túi.
“Bạch Trạm, lời dạo đầu này cũ rích rồi, không phù hợp với thân phận của anh cho lắm.”
Bạch Trạm cũng nhìn tôi mà cười: “Thân phận của tôi là gì?”
“Cả trường ai cũng biết Bạch Trạm của đại học A chúng ta là tổ sư gia tra nam, chắc không phải anh không biết đó chứ?”
Anh ta nhìn tay tôi: “Đi nào, ra ngoài hút thuốc.”
Nói xong, anh ta cởi áo choàng trắng của NPC kia ra khỏi người, dẫn rồi quẹo trái rẽ phải bước ra ngoài.
“Trong thời gian làm việc, anh bỏ việc như vậy không sao chứ?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi: “Không sao, đây là nhà ma của anh tôi!”
Thảo nào, anh ta là NPC con ông cháu cha.
Ở cửa nhà ma, tôi lấy thuốc lá ra, cũng đưa cho Bạch Trạm một điếu. Bạch Trạm không cầm mà giành lấy điếu thuốc tôi mới châm.
Đây là hút thuốc dành cho nữ, điếu thuốc dài nhỏ, khi bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng của Bạch Trạm, thế mà chẳng hề bất hợp lý gì.
Anh ta rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn tôi.
“Các học sinh bên ngoài ghép cặp cho hai chúng ta phát điên lên rồi, bọn họ ám chỉ làm sao mới tán đổ được cô.”
Tôi hơi bất ngờ: “Bạch Trạm, tôi không tin là tổ sư gia lại chỉ có vài chiêu trò như thế.”
Anh ta mỉm cười, ngón tay khẽ gảy thuốc lá, lúc quay lại nhìn tôi, hai mắt tối tăm khó hiểu.
“Nếu tôi nói lần này tôi thật sự rung động thì sao?”
Bọn tôi nhìn nhau, ánh sáng trong mắt anh ta lúc lóe lúc không, thế mà tôi không nhìn thấu được. Không khí yên lặng, không ai lên tiếng trước.
“Tạch tạch!”
Tôi ấn lẫy bật lửa, châm thêm một điếu thuốc rồi mỉm cười.
“Anh nói câu này với nhiều cô lắm rồi đúng không?”
Bạch Trạm cũng cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Vậy thì chắc cô cũng nghe nhiều chàng trai nói câu này rồi.”
6.
Tôi mỉm cười, cũng chẳng bác bỏ: “Không tính là ít.”
Bọn tôi nhìn nhau cười, có cảm giác “bạn bè tâm giao”.
Điếu thuốc sắp cháy hết, Bạch Trạm chợt quay đầu nhìn tôi: “Tôi nói thật, hay là chúng ta thử một lần đi?”
Thật ra nếu giọng điệu của anh ta chân thành thêm chút nữa, có thể tôi sẽ nghiêm túc thử với anh ta, dẫu sao thì so với những người bạn trai mà tôi quen trước đây, Bạch Trạm hơn bọn họ về mọi mặt, mà bọn tôi còn hiểu rõ nhau, là cùng một loại người.
Nhưng cũng vì thế nên tôi mới thấy hơi mâu thuẫn, tôi đã quen chiếm vị trí chủ động trong cuộc tình, thà là đi gặm cục xương cứng như đàn em Chu Mộ cũng không muốn tham gia chiến dịch yêu đương với Bạch Trạm.
Với cả điều kiện của Bạch Trạm tốt như thế, lỡ như trong quá trình thử này, tôi rung động thật thì sao?
Tôi cũng không cho rằng chắc chắn tra nữ sẽ là điểm dừng của Hải Vương, suy cho cùng, ai có thể nói chính xác về tình yêu chứ?
Chưa chờ tôi đáp lời, Bạch Trạm đã lẳng lặng nhìn tôi, chờ tôi.
Tôi rít hơi thuốc cuối cùng, nhẹ nhàng nhả khói phun mây, ấn tắt tàn thuốc: “Trong vòng một tháng sau khi chia tay (8), anh không được quen người mới, tôi sẽ cân nhắc chọn anh.”
(8) Gốc “空窗期” (không song kỳ): thời gian từ khi chia tay cho tới khi quen người mới.
Bạch Trạm hơi sửng sốt rồi cười ngay:
“Dễ thôi, tôi cứ tưởng bạn Lâm sẽ đưa ra yêu cầu khó xử người ta gì chứ!”
Dễ á?
Tôi không nghĩ là thế.
Theo những gì tôi biết, từ khi Hải Vương Bạch Trạm vào trường tới nay, hình như thời gian chia tay rồi quen người mới không tới ba ngày. Anh ta đẹp trai, có mồm mép, ra tay hào phóng, có đủ ba điểm này, chưa từng thiếu con gái ở cạnh anh ta.
Cứ thế, tôi và Bạch Trạm đã đưa ra hẹn ước tốt đẹp, anh ta dành một tháng độc thân, trong quá trình này còn không được mập mờ với ai, nếu anh ta làm được thì tôi có thể cân nhắc hẹn hò với anh ta.
Dẫu sao thì với tôi mà nói, hẹn hò với Bạch Trạm không có thiệt thòi.
Thật ra nghĩ kĩ lại, nếu có được một tình yêu với lực lượng tương đương, nghe có vẻ cũng được.
Tôi đứng lên, ném tàn thuốc vào thùng rác, quay người nhìn anh ta: “Anh có thể gọi bạn tôi ra đây được không?”
Chẳng biết tên Nghiêm Hách kia chạy tới góc nào tán gái rồi, chẳng lẽ anh ta không biết trong nhà ma lúc nào cũng có camera à?
Bạch Trạm làm việc rất gọn gàng, không bao lâu sau anh ta đã dẫn Nghiêm Hách ra.
Chỉ là…
Nhìn vẻ mặt Nghiêm Hách có vẻ không cam lòng, anh ta nhíu mày thành hình chữ “xuyên”, cố nén vẻ phẫn nộ căm tức.
Sau khi chào hỏi qua quýt, tôi túm Nghiêm Hách rời khỏi, tên này còn lưu luyến quay đầu tìm em gái lúc nãy anh ta vừa theo đuổi trong đám người, bị tôi đập nhẹ vào gáy.
“Cậu đừng nhìn nữa, nhìn cái vẻ không có triển vọng của cậu kìa, tối nay chị đây dẫn cậu đi thả thính, gái đẹp ở đâu mà chả có!”
Hình như Nghiêm Hách không hứng thú là mấy, anh ta bĩu môi: “Bà ơi bà, tôi đi quán bar sắp nôn tới nơi rồi, mà bây giờ tôi đang theo đuổi chân ái, chân ái đó, bà có hiểu không ạ?”
Tôi và anh ta nhìn nhau một lát, anh ta thở dài: “Bỏ đi, nói ra cậu cũng chả hiểu.”
Tôi cười nhạt, kinh nghiệm tình trường của bà đây phong phú như thế mà không hiểu?
Chỉ là tôi im lặng không nói, hình như là tôi… không hiểu thật.
Tôi kéo Nghiêm Hách đi, đi tới góc tường, trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy được Bạch Trạm còn đứng ở cửa nhà ma, dường như còn cầm một điếu thuốc nhìn về phía tôi.
Khoảng cách mười mét, bốn mắt nhìn nhau, anh ta mỉm cười với tôi. Tôi không cười đáp mà quay người bỏ đi.
Tên Bạch Trạm này… hơi nguy hiểm.
Nguy hiểm không phải là vì anh ta sẽ gây hại cho tôi mà anh ta là kiểu người dễ khiến người ta rung động.
…
Buổi tối.
Theo lời hẹn trước, tôi dẫn bạn cùng phòng Ngô Viện tới quán bar, mục đích rất đơn giản, tôi muốn tác hợp cô ấy và chó săn nhỏ Chu Mộ kia.
Ngô Viện là bạn cùng phòng trong ký túc xá của tôi, tối hôm trước, bỗng nhiên cô ấy mời tôi uống rượu. Lúc uống rượu, vành mắt cô đỏ bừng nói là mình thích Chu Mộ, xin tôi tác hợp cho cổ.
Có vẻ là không chịu nổi cảnh con gái rưng rưng xin mình, cuối cùng tôi vẫn đồng ý. Tất nhiên là vì đi một mình thì chán nên tôi kéo Nghiêm Hách theo.
Trong quán bar, ba người bọn tôi tìm một chỗ dễ chú ý mà ngồi, gọi chút rượu.
Tìm chỗ dễ thấy là vì để Chu Mộ trên sân khấu để ý tới Ngô Viện.
Nhưng mà… dù không chọn được chỗ nào đặc biệt, vẫn có rất nhiều người quay đầu nhìn bọn tôi. Lần này không liên quan tới tôi, đa số mục tiêu của mấy tên đàn ông phóng túng kia là Ngô Viện.
Cô gái này có vẻ ngoài rất đẹp, dáng người mảnh khảnh cao gầy, mặt mũi xinh xắn, hôm nay còn phá lệ ăn diện sành điệu, trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo trêu người dòm ngó. Tuy là nói hơi quá nhưng dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, đúng là có phần thu hút ánh nhìn.
Nhưng dù thế thì Chu Mộ trên sân khấu vẫn chẳng thèm liếc tới chỗ bọn tôi cái nào. Hình như Chu Mộ không phải DJ chuyên biệt của quán bar này, đa số thời gian cậu ta đều nhảy trong sàn nhảy.
Thỉnh thoảng có vài cô gái chủ động dán dính lên người cậu ta, Chu Mộ không chủ động cũng chẳng từ chối.
Thấy Ngô Viện dần dần buồn bã, tôi ra hiệu cho Nghiêm Hách gọi Chu Mộ tới đây.
Nghiêm Hách từng phí công vô ích vì Chu Mộ, anh ta lập tức từ chối ngay, chỉ là… từ trước tới nay, lời từ chối của anh ta không có tác dụng.
Tôi vừa dụ dỗ vừa ép buộc, tên này vẫn phải đi tới.
Chẳng qua chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Nghiêm Hách thất bại trở về, khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Chu Mộ nói là nếu muốn cậu ta tới, tự cậu đi mà nói với cậu ta!”
“…”
Chỉ biết khó tán đổ được cậu ta, chẳng ngờ cậu ta còn hay soi mói (9) như thế.
(9) Gốc “龟毛” (quy mao): chỉ những người hay soi mói, quá chú trọng tiểu tiết.
Người thì còn bé nhưng rất là phách lối.
Nhưng khi nhìn lướt qua người bạn cùng phòng ấm ức sắp khóc tới nơi bên cạnh, tôi chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy. Tôi băng qua đám người, đi tới cạnh Chu Mộ, chỉ là vì tránh bị nghi ngờ, tôi cố ý đứng xa cậu ta một tí.
Tôi vẫy tay liều mạng kêu to: “Nào, tôi mời cậu uống rượu!”
Chu Mộ đẩy cô gái dán sát người cậu ta ra, cúi đầu nhìn tôi. Hai bên nhìn nhau, cậu ta không nói là đi hay không đi, chỉ nói hai chữ: “Tới đây.”
Tôi nhíu mày nhưng vẫn đi tới một bước: “Uống rượu, cậu đi không?”
“Đi.”
Thấy cậu ta trả lời rõ ràng, tôi gật đầu quay người chuẩn bị dẫn cậu ta đi, ai ngờ vừa mới quay đi đã bị cậu ta nắm cổ tay.
Sau đó tên này kéo tôi về phía mình, cúi người xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi:
“Đàn chị chỉ có chút thành ý như vậy thôi sao?”
Nếu là trước đây, khả năng cao là tôi sẽ cười khẽ rồi trêu chọc ngược lại, nhưng nghĩ tới cô gái ấm ức sắp khóc ở bên bàn, tôi vội đẩy cậu ta ra, cũng lùi về sau một bước.
“Tôi mời cậu uống rượu, muốn uống thì cứ tới đây!”
Tôi cau mày vứt lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Nhạc trong quán bar điếc tai nhưng vừa nhìn là biết Chu Mộ không đắm mình sâu, tôi không tin nhìn khẩu hình của tôi khi phát âm mà cậu ta không đoán ra được đại khái câu này.
Nhưng tuy tôi đi dứt khoát, lòng vẫn thấy không chắc.
Từ trước tới nay đàn em Chu Mộ chưa từng làm theo kịch bản, có thể nói đây là cục xương cứng khó gặm nhất mà tôi từng thấy, không ai qua được.
Tôi thật sự không biết cậu ta có tới hay không.
Sau khi về tới chỗ, khi tôi đang thầm suy nghĩ xem nên an ủi Ngô Viện thế nào, bỗng nhiên Nghiêm Háchh cong khuỷu tay huých nhẹ vào người tôi.
Tôi quay lại, thấy anh ta nháy mắt với tôi vài cái: “Được đó bạn, kêu được cậu ta ra rồi kìa.”