Yêu Một Tên Gia Trưởng - Chương 19
Đọc truyện Yêu Một Tên Gia Trưởng Chương 19 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ta quay đầu, định nhờ Ngũ thiếu gia an ủi ông ta mấy câu, nhưng Ngũ thiếu gia vẫn giữ nguyên tư thế, không hề động đậy. Trong nháy mắt ta cảm thấy dương như mình đã trở về mấy năm trước, khi Ngũ thiếu gia mới bị thương được đón về tới nhà, bộ dáng kia hệt như sống không ra sống, chết cũng chẳng ra chết.
Ta lắc lắc người Ngũ thiếu gia, nói: “Ngũ thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
Ngũ thiếu gia không động đậy, bàn tay đắp lên mắt, chỉ để lộ cái miệng đang mím chặt.
Quản gia ở một bên nói: “Từ lúc cô nương đi rồi, đã ngày nay lão gia không ăn gì cả.”
Ta mở to mắt, hỏi Ngũ thiếu gia: “Sao Ngũ thiếu gia lại không ăn gì cả?”
Quản gia dập đầu một cái, sau đó đứng dậy, nói: “Cô nương, ta già rồi, không thể nhớ nổi mấy thứ đó, cô vẫn nên tự mình nhớ thì hơn.” Nói xong ông ta liền đi ra.
Ta sợ ngây người, như vậy mà cũng làm quản gia được sao?
“Tiểu Đàm Đàm…” Ngũ thiếu gia mở miệng, ta vội vàng tập trung sự chú ý vào hắn. Ta nói: “Ngũ thiếu gia, ngài có muốn ăn chút gì không, để nô tỳ gọi người đi làm.”
Ngũ thiếu gia như nghĩ ngợi, rồi nói: “Mì.”
“Được! Ngài chờ một chút.”
Ta đi nhanh xuống bếp làm một bát mì, dọc đường trở về, tất cả mọi người đều nhìn ta, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Ta bị luồng nhiệt này lây nhiễm, thầm nghĩ mặc kệ dùng cách gì, đều phải đút hết bát mì này cho Ngũ thiếu gia mới được.
Ta lại nhớ đến trước kia khi Ngũ thiếu gia không chịu ăn, còn buộc ta phải dùng tới sức mạnh.
Hiện tại thì không được, cánh tay kia của Ngũ thiếu gia, sờ cái thôi là ta đã nát bấy.
Nhưng mà lần này Ngũ thiếu gia lại đặt biệt phối hợp, ta bưng mì qua, hắn gắp hai đũa liền hết trơn.
Nhìn hắn có sức lực ăn, trong lòng ta rất khoan khoái.
Ngũ thiếu gia ăn xong, nhìn vào cái bát, thấp giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ thời gian trước đây khi chúng ta ăn mì không?”
Ta nói nhớ, khi đó hắn về nhà vào ban đêm, buổi tối chúng ta thường cùng ngồi trong phòng bếp ăn mì sợi. Hiện tại mặc dù vẫn là ăn mì, nhưng cái bát này lại là bát ngọc.
Ngũ thiếu gia nói: “Mấy ngày nay ngươi đi rồi, ta vẫn nhớ đến bát mì này.”
Ta nói: “Nếu Ngũ thiếu gia thích ăn mì, liền bảo quản gia làm cho ạ.” Để mình đói thì có gì tốt chứ.
Ngũ thiếu gia cười khổ một tiếng, nói: “Có đôi khi, ta thật không biết là ngươi ngu thật, hay là giả ngu nữa.”
Ta không nói chuyện.
Ngũ thiếu gia dựa vào đầu giường, nhẹ giọng nói: “Năm đó có một lần đi đến Giang Tô, đụng phải một trận mưa lớn, thương đội bị kẹt trong núi không ra được.”
Ta không biết vì sao Ngũ thiếu gia bỗng nhiên đề cập đến chuyện này với ta, nhưng mà ta vẫn im lặng nghe.
Ngũ thiếu gia vỗ vỗ chân mình, nhìn ta, nói:
“Khi đó gia bị mất cái ống trúc, cứ như vậy mà đi. Buổi tối tránh trong một cái sơn động, lạnh đến chết người. Mọi người sợ cứ như vậy mà chết tại đó, liền nói chuyện phiếm để động viên nhau. Lúc đó một người ngồi bên cạnh ta liền hỏi, ‘Ngươi đã như vậy, sao lại còn đi làm gì.’ Ta nói với hắn ta phải kiếm tiền. Người nọ cười, nói ‘Cũng đúng, nếu không vì tiền, ai lại muốn khổ cực đi ra ngoài như vậy chứ.’ Ta lại nói với hắn, ta kiếm tiền, nhưng không phải vì tiền. Hắn hỏi ta có ý gì…”
Ngũ thiếu gia hồi tưởng lại, nhẹ nhàng đỡ chân mình, giọng nói rất bình tĩnh.
“Ta nói cho hắn biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên đời này còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng qua người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ.”
“Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, thì vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, thì ta vẫn phải nâng nàng lên cao.”
“Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu được, ta ở bên ngoài một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Linh Nha hưởng phúc, trong lòng ta liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tới.”
Không biết từ lúc nào, hai viền mắt của Ngũ thiếu gia đã đỏ lên, đỏ đến nổi ta không dám nhìn dù chỉ là một lần.
“Tiểu Đàm Đàm…” Hắn kéo tay ta, cúi người xuống, ở cạnh gò má của ta nói: “Nàng biết kiếp này, chuyện ta hối hận nhất là gì không?”
Ta dùng sức lắc đầu, không biết, ta không biết cái gì cả.
Ngũ thiếu gia run run nói: “Là không nhớ được nàng.”