Yêu một người nợ một đời - Chương 237
Đọc truyện Yêu một người nợ một đời Chương 237 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Yêu Một Người Nợ Một Đời – Chương 237 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 237:
“Sao em lại thấy đây không giống như yêu cầu mà ông nội có thể đề ra.” Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn nét mặt Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Hiểu mà không nói ra mới là người thông minh! Có anh ở đây, cho dù là nhà họ Lục, hay nhà họ Hạ thì cũng không có ai dám bắt nạt em.”
Hạ Mộc Ngôn cắn một cái lên cằm anh: “Em không bắt nạt An Thư Ngôn thì thôi, ai bắt nạt được em, a…”
Lục Cẩn Phàm cắn ngược lại một cô một cái: “Anh có thể bắt nạt em.”
Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu tiếp tục cắn anh. Hai người cứ nặng nhẹ cắn qua cắn lại nửa ngày. Hơi thở Hạ Mộc Ngôn dồn dập, cuối cùng cô vội vàng xin ngừng, không dám lộn xộn dưới người anh nữa.
Bên dưới chăn, tay Lục Cẩn Phàm nắm bàn chân lạnh như băng của cô, mắt hơi nhíu lại: “Sao chân em lạnh vậy.”
“Bây giờ cũng đã là giữa thu rồi, thời tiết bên ngoài cũng chỉ vài độ, năm nào mùa này tay chân em cũng rất lạnh.” Hạ Mộc Ngôn để mặc đôi bàn chân nằm gọn trong bàn tay anh không rút ra: “Nghe các cụ nói, tay chân lạnh là vì không có ai thương yêu.”
Lục Cẩn Phàm hôn nhẹ lên khóe miệng cô: “Anh thương em còn chưa đủ sao?”
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ tùy tiện nói một câu, thế mà đảo mắt một cái đã lập tức bị trảm ngay. Cô giận dỗi không trả lời nữa, dứt khoát rút chân ra khỏi bàn tay anh. Nhưng cô vừa rút ra đã bị anh nắm lại.
“Không bắt nạt em nữa. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Lúc về nhà họ Lục thì đến suối nước nóng sau núi ngâm, rất tốt với cơ thể sợ lạnh của em.” Giọng anh dịu dàng.
Mắt Hạ Mộc Ngôn lập tức sáng bừng lên: “Suối nước nóng sau núi của nhà họ Lục? Chẳng phải người ngoài không dễ gì đi vào được sao?”
“Em là Bà Lục, không phải là người ngoài.” Lục Cẩn Phàm dứt lời, dùng ánh mắt cảnh cáo cô mau chóng cất cuốn sách trong tay đi, trầm giọng nói: “Ngủ đi!”
Có lẽ đã quen bị anh áp đảo trên giường nên Hạ Mộc Ngôn lập tức ngoan ngoãn đặt sách lên tủ đầu giường.
***
Ngày hôm sau.
Phong Lăng lái xe, Hạ Mộc Ngôn ngồi trên xe lướt điện thoại đọc tin tức, chợt nhìn thấy tin Công ty Đầu tư Thiên Thịnh ở Hải Thành bị hủy niêm yết.
Kể cả cảnh sát có ra tay thì hành động của họ cũng không thể nhanh như vậy. Huống chi có tiền là có thể sai khiến ma quỷ. Nếu Tiếu tổng và Kim tổng cùng muốn giữ công ty thì đều có thể nhẫn nhịn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cảnh sát cũng khó có thể tiếp tục ra tay.
Bây giờ công ty bất chợt bị hủy bỏ niêm yết, đồng nghĩa bị đóng cửa trong một đêm.
Ngón tay Hạ Mộc Ngôn dừng lại trên màn hình, đảo mắt nhìn Phong Lăng đang lái xe: “Cô kể chuyện ngày hôm qua cho Lục Cẩn Phàm rồi à?”
Phong Lăng ở bên cạnh nghiêm túc lái xe trả lời: “Vâng.”
Chẳng trách.
Lục Cẩn Phàm thật sự đen tối quá mức. Đêm hôm qua vẫn ung dung thản nhiên, thế mà công ty này chỉ qua một đêm đã lẳng lặng chết trong tay anh.
Xế chiều ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm về đến nhà họ Lục, nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ trong sân trước biệt thự.
Chỉ là một lần Lục đổng về nước thôi mà có nhiều xe đi theo như vậy.
Người nắm quyền Tập đoàn Shine quả nhiên không giống bình thường, về nước cũng có rất nhiều vệ sĩ đi theo. Đến cả xe vệ sĩ cũng không dưới cả triệu, đúng là không phải phô trương bình thường.
Hai người đi vào nhà họ Lục. Vì sắp đến Trung thu nên trong biệt thự đã có chút không khí ngày lễ.
Họ vừa đi vào sảnh trước đã nhìn thấy ông cụ Lục, Lục Thiệu Tắc và ông An đang cùng nhau uống trà tán gẫu. Có vẻ họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, trên mặt ai cũng tươi cười.
An Thư Ngôn ngồi cạnh ông An, ngước mắt lên đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm đan mười ngón tay đi vào cùng nhau.
Lục Thiệu Tắc nhìn thấy cảnh này, gương mặt đang tươi cười đột nhiên sa sầm. Ông ta liếc sang ông An, ông An nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thì trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, còn có chút đánh giá dò xét cô.
“Ông nội.” Hạ Mộc Ngôn dường như không nhìn sang ai, chỉ nhìn ông cụ Lục mà chào hỏi, nét mặt tự nhiên, không hề bị những ánh mắt kia làm nao núng. Rồi cô lại thản nhiên nhìn sang gương mặt không chút dễ nhìn của Lục Thiệu Tắc: “Ba.”
Lục Thiệu Tắc lãnh đạm thu hồi ánh mắt, không thèm đáp lại một tiếng.