Yêu một người nợ một đời - Chương 1349
Đọc truyện Yêu một người nợ một đời Chương 1349 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Yêu Một Người Nợ Một Đời – Chương 1349 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1349:
Phong Lăng lườm A K: “Được rồi, anh mau đi tán em gái xinh đẹp của anh đi. Nói cứ như kiểu Tam Bàn không mời khách thì các anh có cơ hội nhìn thấy thực tập sinh do cô Văn đưa tới vậy.”
Nói xong, cô vỗ vai A K, đẩy người ra rồi xoay người rời đi.
Vừa tiễn mấy người A K đi, Phong Lăng định quay lại sân huấn luyện lấy đồ đạc trước khi về chỗ ở thì nhìn thấy xa xa Hàn Kình đi ngang qua.
Cô chào hỏi Hàn Kình rồi định xoay người đi vòng qua, nhưng Hàn Kình vừa nhìn thấy cô lại hỏi: “Ồ? Phong Lăng, cậu không ra ngoài à?”
“Huấn luyện viên Hàn!” Phong Lăng gật đầu với anh ta: “Tôi không thích mấy chỗ quá ồn ào nên không đi.”
Hàn Kình cười nói: “Vậy thì tốt quá! Vết thương trêи tay lão đại còn cần phải thay băng, cậu tới phòng y tế lấy thuốc về cho anh ấy đi. Tôi dẫn đám nhóc đội Một ra ngoài, như vậy cũng đỡ mất thời gian.”
“Vết thương trêи tay lão đại vẫn chưa lành sao?” Phong Lăng hỏi một câu, thấy Hàn Kình không có phản ứng gì nên bổ sung: “Ý tôi là không phải ngày nào cô Văn cũng mát xa, thay băng cho anh ấy sao? Có lẽ như vậy sẽ nhanh lành hơn…”
Hàn Kình nhíu mày: “Làm gì có vụ mát xa, bôi thuốc hàng ngày? Từ lúc lão đại bị thương tới giờ, tổng cộng số lần anh ta tới phòng y tế cũng chẳng nhiều hơn ba. Hai lần còn là do chúng tôi lo cho vết thương của anh ấy nên ép anh ấy đi. Hai hôm nay đều do tôi và Tiểu Hứa đi lấy thuốc, lão đại tự thay băng trong phòng. Hơn nữa, lão đại với cô Văn không thể nào…”
Lời vừa tới miệng, anh ta vội ngừng lại.
Sau đó anh ta thấy Phong Lăng dường như không có biểu cảm gì mới cẩn thận nhớ lại trong mấy năm Phong Lăng ở trong căn cứ, hoàn toàn không hỏi thăm nhiều về bất cứ chuyện nào, cũng không có hứng thú với bất cứ ai hay bất kỳ chuyện gì, tâm tĩnh lặng như nước, giống như không có thất tình lục ɖu͙ƈ vậy.
Nhưng nhìn Phong Lăng hiện tại, hiếm khi muốn nghe thêm vài câu về chuyện của một người. Hơn nữa vào đêm hôm đó, khi lão đại đến phòng y tế, hình như sau đó Phong Lăng cũng đi theo.
Hàn Kình đột nhiên thở dài: “Chuyện này, ây da, nên nói thế nào nhỉ.”
Phong Lăng vốn cho rằng anh ta chỉ nói vết thương của lão đại còn chưa lành, không ngờ anh ta lại đột nhiên thay đổi ngữ điệu: “Sao?”
“Ai, không biết nên kể cho cậu nghe thế nào.”
“Nói thẳng đi!” Phong Lăng nhìn anh ta, nghe ra hàm ý trong câu nói. Hàn Kình lắc đầu, thở dài: “Thật ra cô Văn rất tốt, nhưng một là hình như lão đại còn có hôn ước chưa giải quyết ở nhà, hai là anh ấy cũng không có hứng thú gì đối với cô Văn, chỉ đối xử với cô ấy như em gái của Bác sĩ Văn hoặc một người bạn thôi. Tình huống hiện tại là cô Văn hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, nghĩ mà đau lòng.”
Phong Lăng ngước mắt nhìn Hàn Kình: “Lệ lão đại không thích cô Văn sao?”
Hàn Kình tiếp tục: “Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy có lẽ lão đại cũng thích cô ấy, nhưng tục ngữ nói rất đúng, nữ theo đuổi nam như cách lớp lụa mỏng. Người sắt đá nhưng tình cảm như Lệ lão đại sớm muộn gì cũng sẽ bị sự dịu dàng của cô Văn làm cho tan chảy thôi. Tôi thấy cô Văn cũng rất kiên nhẫn, biết Lệ lão đại không thích làm phức tạp mối quan hệ bạn bè nên vẫn luôn im lặng sát cánh bên lão đại với danh nghĩa bạn bè. Tôi thấy nếu cô ấy tiếp tục kiên trì như vậy, có lẽ sớm muộn gì cũng có ngày cô ấy trở thành cô Lệ.”
Phong Lăng không có biểu cảm gì, chỉ đảo mắt nhìn về phía đồ vật trong sân huấn luyện ngay cạnh, không nói gì.
Hàn Kình nghiêm túc khoác vai cô: “Phong Lăng, tôi đã dặn cậu rồi đó, cậu không được kể những chuyện này với cô Văn và lão đại đâu đó. Tí nữa, khi cậu tới phòng y tế lấy thuốc đừng hỏi nhiều nhé, khi thoa thuốc cho lão đại, cậu cũng phải im lặng, ít nói thôi, đừng xé mở mối quan hệ sắp thành của người ta đấy, hiểu chưa?”
“Được, tôi sẽ không nói lung tung đâu.” Phong Lăng thấp giọng đáp.
“Vậy cậu nhất định phải cẩn thận, chúng tôi đều đang chờ cô Văn thành cô Lệ đấy.” Giọng nói của Hàn Kình nghe có vẻ rất vui: “Số người có thể được lão đại kiên nhẫn đối đãi không nhiều, cô Văn là một trong số đó. Loại duyên phận đẹp thế này nên để họ trân trọng, cậu nói xem có đúng không?”
“Phải!” Ngữ điệu của Phong Lăng vẫn bình tĩnh như trước: “Thường ngày lão đại rất lạnh nhạt với người khác nhưng lại rất kiên nhẫn với cô Văn. Không như chúng ta, thường ngày chúng ta gọi anh ấy một tiếng anh ấy còn chẳng thèm phản ứng…”
Hàn Kình thấy Phong Lăng vẫn như nước đổ lá khoai, lập tức nóng nảy, vỗ đùi: “Ây da, không phải thế sao. Đừng nói ngày thường lão đại không kiên nhẫn với người khác, bao nhiêu năm qua hình như lão đại chưa từng liều mạng xông lên chắn đạn thay cho ai đâu.”
Phong Lăng ngẩng đầu, sững người.
Hàn Kình cười, thần bí kề sát vào tai Phong Lăng nói: “Thật ra có đôi lúc, kiên nhẫn chẳng khác nào khách sáo, khách sáo chẳng khác nào xa cách, xa cách lại chính là không có quan hệ. Nói thật, lão đại đối nội hay đối ngoại gì vẫn luôn biểu hiện vô cùng rõ ràng, chẳng qua trong căn cứ chúng ta có một khúc gỗ, mãi mà không thông suốt.”
Phong Lăng nghe xong, có vẻ không hiểu hỏi lại Hàn Kình: “Khúc gỗ nào?”