Yêu lại từ đầu cố tư trì uyên - Chương 869
Đọc truyện Yêu lại từ đầu cố tư trì uyên Chương 869 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên – Chương 869 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chị Thái cũng chỉ thương lượng trước với Hứa Thanh Du một chút, chương trình cụ thể và một vài chi tiết, phía công ty còn đang thảo luận.
Khi nào thảo luận xong, chuyện này còn chưa xác định.
Cô động viên Hứa Thanh Du không cần lo lắng quá nhiều, công ty có quyết định lại nói với cô, cho dù là quyết định gì, trước tiên đều sẽ trưng cầu sự đồng ý của cô.
Chị Thái vô cùng khiêm nhường, vốn Hứa Thanh Du còn có hơi băn khoăn, được cô nói như thế cũng chậm rãi tan biến.
Cúp điện thoại của chị Thái, Hứa Thanh Du thở dài.
Cô không phải chưa từng nhìn thấy chương trình tình nhân sẽ có cái loại hoạt động hai người gì, không nói toàn bộ quá trình, nhưng trong đó khẳng định sẽ có một vài cảnh phải thể hiện sự ngọt ngào yêu đương của hai người.
Hứa Thanh Du không biết đến lúc đó phải diễn như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải có động tác thân mật với Ninh Tôn, tim cô liền đập loạn lên.
Cũng không biết Ninh Tôn nghĩ như thế nào, nghe ý tứ của chị Thái, anh cũng đã đồng ý.
Hứa Thanh Du có thể phân tích ra một ít lợi và hại trong đó. Cô và Ninh Tôn cũng không phải là người yêu thật sự, sớm muộn đều phải chia tay.
Bây giờ thể hiện yêu đương quá nhiều, tương lai cũng sẻ trở thành lịch sử đen tối hoặc là đề tài câu chuyện cho người khác bàn luận.
Tóm lại đối với kế hoạch tương lai của anh không có lợi ích gì.
Cô tin Ninh Tôn cũng sẽ nghĩ đến mấy điều này.
Cho nên Hứa Thanh Du có chút không hiểu, Ninh Tôn vì sao lại thẳng thắn đồng ý.
Hứa Thanh Du nằm ở trên giường trằn trọc, cả một buổi tối không làm sao mà ngủ ngon được.
Ngày hôm sau theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy, cô đi làm bữa sáng.
Kết quả còn chưa làm xong, Ninh Tôn đã đi ra.
Ninh Tôn trước tiên đi rửa mặt, sau đó đi tới đứng ở cửa phòng bếp.
Hứa Thanh Du nghe ra được, trọng giọng nói của anh có chút do dự. Anh nói: “Chị Thái gọi điện thoại cho tôi, bảo là cô đã đồng ý cùng tôi ghi hình chương trình rồi.”
Hứa Thanh Du à một tiếng, quay đầy nhìn Ninh Tôn, theo đó tiếp tục làm mấy thứ trong tay: “Hôm qua chị Thái gọi điện thoại cho tôi, sau đó nói một vài chuyện, tôi cảm thấy cũng được.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Hứa Thanh Du, thật ra cũng có thể nhìn ra được, cô có chút rối rắm.
Cho nên Ninh Tôn lại nói: “Nếu như cô không đồng ý cũng được, công ty sẽ không ép buộc cô đâu.”
Hứa Thanh Du thở ra một hơi: “Hôm qua chị Thái cũng nói tôn trọng quyết định của tôi, nhưng là…”
Hứa Thanh Du chần chừ một chút, đột nhiên cười hì hì: “Nhưng chị ấy cho tôi rất nhiều chỗ tốt, anh cũng biết tôi thích tiền mà. Cho nên suy xét một chút, tôi cảm thấy nên đồng ý.”
Cô lại thật sự, có cái gì nói cái đó.
Chẳng qua cô như thế này liền khiến cho Ninh Tôn thật sự một câu cũng không nói ra được.
Vốn Ninh Tôn còn muốn cũng cô phân tích lợi hại của việc tham gia chương trình cho cặp đôi.
Bây giờ xem ra….thôi quên đi.
Anh cũng chỉ ừ một tiếng, xoay người đi ra bàn ăn chờ đợi.
Buổi sáng Hứa Thanh Du nấu mì sợi, bưng hai bát đi ra ngoài, một bát đặt trước mặt Ninh Tôn.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm cái bát trước mặt, thật sự là không có khẩu vị.
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn anh: “Không muốn ăn mì sao? Vậy anh muốn ăn cái gì tôi đi làm lại.”
“Không cần.” Ninh Tôn cầm đũa. “Tôi không kén chọn, cái gì cũng được.”
Rốt cuộc Hứa Thanh Du cũng phát giác ra chút gì đó, cô nhìn Ninh Tôn: “Anh có phải không muốn tôi tham gia chương trình không? Tôi cho là chị Thái tìm tôi, là anh đã đồng ý rồi, anh không muốn tôi tham gia cùng hay sao ?”
Ninh Tôn nâng mắt nhìn cô: “Không phải, không phải không muốn cô tham gia.”
Anh lựa một gắp mì, nhìn nhìn, thật sự là không muốn ăn, lại để xuống: “Chỉ là cảm thấy hai chúng ta cùng nhau tham gia chương trình như vậy, sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cô.”
Hứa Thanh Du do dự một chút mới nói: “Sau này tôi cũng sẽ không làm việc trong giới giải trí, về sau như thế nào cũng không biết, đương nhiên thực tế nhất là kiếm chút tiền. Bây giờ kiếm nhiều tiền rồi, sau này cuộc sống của tôi cũng sẽ tốt thôi. Nếu anh nghĩ đến danh tiếng các thứ, thật ra cũng tốt, thời gian qua đi, không có ai còn nhớ nhiều như vậy đâu.”
Ninh Tôn không thể không thừa nhận, Hứa Thanh Du nói cũng có chút đạo lý.
Cho nên lại một lần nữa anh chẳng biết nói gì.
Hai người im lặng ăn bữa sáng, cũng không ăn được bao nhiêu, còn dư lại trong bát rất nhiều.
Bởi vì hôm nay ghi hình có hơi muộn, cũng không vội ra ngoài.
Hứa Thanh Du thu dọn phòng bếp một lát, đi tới ngồi trên ghế sopha.
Ninh Tôn đã đi về phòng, cửa phòng đang đóng, không biết anh ở trong đó làm cái gì.
Hứa Thanh Du nhìn điện thoại một lát, trên màn hình có một tin nhắn Tống Kình Vũ gửi tới.
Thời gian gửi tin nhắn là mười phút trước, cô vội càng mở lên xem.
Tống Kình Vũ hỏi cô khi nào có thời gian, đi tới ký hợp đồng.
Hứa Thanh Du vội vàng trả lời tin nhắn, nói mình vừa rồi có chút việc, sau đó hỏi Tống Kình Vũ khi nào thì rảnh.
Cô ở đây lại nhiều thời gian, thật sự không được thì nhân lúc Ninh Tôn ghi hình đi tìm Tống Kình Vũ cũng được, chủ yếu là xem Tống Kình Vũ lúc nào có thời gian rảnh.
Tống Kình Vũ lập tức gọi điện thoại tới đây, kiểu người hiệu suất như bọn họ, nhìn chung không thích gửi tin nhắn.
Hứa Thanh Du nghe điện thoại, trước tiên gọi một tiếng ngài Tống.
Giọng nói của Tống Kình Vũ vô cùng ôn hòa: “Bây giờ không bận sao? Nếu như có thời gian, hôm nay tới đây cũng được.”
Hứa Thanh Du nhìn thời gian một chút, vội vàng hỏi bây giờ có được không, đúng lúc thời gian này Ninh Tôn còn chưa ghi hình, phải chờ một lúc nữa.
Tống Kình Vũ nói: “Được, tôi tưởng là buổi sáng cô sẽ có việc, buổi chiều tới đây cũng được.”
“Không sao, không có việc gì. Bây giờ đúng lúc tôi đang có thời gian. Vậy bây giờ tôi tới chỗ ngài.”
Tống Kình Vũ ừ một tiếng: “Được, vậy tôi chờ cô.”
Hứa Thanh Du cúp điện thoại, vội vàng đi thay quần ào, sau đó gõ cửa phòng Ninh Tôn.
Cũng không đợi Ninh Tôn phản ứng, cô trực tiếp nói: “Tôi đi tới chỗ Tống Kình Vũ một chuyến, phải ký hợp đồng rồi. Anh ở đây đừng vội, tôi sẽ cố gắng đi nhanh về nhanh.”
Ninh Tôn qua mấy giây liền mở cửa: “Tôi đi cùng cô.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên: “Ôi, tôi tự mình đi cũng được.”
Trước đó Ninh Tôn đã thay xong quần áo, hiện tại lại thuận tiện: “Đi thôi, cùng đi đi.”
Hứa Thanh Du nhớ ra, Ninh Tôn nói muốn đi theo cô gặp Tống Kình Vũ.
Rất có thể anh cũng muốn tới xem hạng mục đầu tư Tống Kình Vũ giới thiệu có đáng tin cậy hay không.
Cho nên cuối cùng Hứa Thanh Du gật đầu: “Vậy cũng được, hai chúng ta cùng nhau đi đi.”
Hai người ra khỏi nhà, gọi xe đi tới công ty Tống Kình Vũ.
Tống Kính Vũ đang ở trong phòng làm việc, nhìn thấy Ninh Tôn theo Hứa Thanh Du cũng nhau đến, hơi bất ngờ.
Ninh Tôn không chờ Tống Kình Vũ nói gì, mở lời trước: “Tiểu Du quay về nói với tôi hạng mục anh đầu tư. Tôi cảm thấy không tồi, cho nên cùng cô ấy tới đây cùng xem, nếu như có thể chúng tôi cùng nhau xem qua được chứ.”
Tống Kình Vũ cười cười: “Được, mời ngồi.”
Tống Kình Vũ vô cùng có trách nhiệm, đem hạng mục giới thiệu cho Hứa Thanh Du trước đó nói lại một lần nữa.
Ninh Tôn rõ ràng đối với chuyện này cũng không am hiểu, nhưng anh nghe rất cẩn thận, giữa chừng còn hỏi thêm mấy vấn đề.
Mãi cho đến sau cùng Ninh Tôn gật đầu: “Được, vậy dựa theo hạng mục trước đây anh giới thiệu đi.”
Mấy việc ký hợp đồng vẫn là Hứa Thanh Du làm, Ninh Tôn chuyển tiền luôn cho bên tài vụ công ty Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ nhìn Ninh Tôn: “Hôm nay cậu Ninh không có lịch ghi hình sao?”
Ninh Tôn thu điện thoại lại: “Có, nhưng là buổi trưa, thời gian vẫn kịp.”
Tống Kình Vũ chuyển tầm mắt tới trên người Hứa Thanh Du: “Vốn là muốn mời hai người một bữa cơm trưa, nhưng buổi trưa anh đã phải ghi hình, vậy lại tìm thời gian khác vậy.”
Hứa Thanh Du nhớ đến trước đây đồng ý mời Tống Kình Vũ ăn cơm, vì thế vội vàng nói: “Hay là buổi tối ngài có thời gian không, buổi tối tôi mời ngài bữa cơm.”
Tống Kình Vũ khoát khoát tay: “Không cần vội thế đâu, chờ hai người kiếm được lời lại nói đi.”