Yêu em thành nghiện - Chương 9
Đọc truyện Yêu em thành nghiện Chương 9 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Đã đến buổi tọa đàm tiếp theo, Bạch Chỉ vội vàng đến trường với tài liệu PPT và video mất một ngày hoàn thành.
Bài giảng này dành cho sinh viên năm nhất, trong hai giờ, Bạch Chỉ đã đi từ việc thiết lập nhận thức giới tính đến tiêu chuẩn giao tiếp giữa người khác giới và tự bảo vệ bản thân.
Trong đó, cô đã chiếu lên một buổi giới thiệu và giáo dục của nước ngoài trên lớp, trong đó giải thích chi tiết sự khác biệt về cơ thể của hai giới, cũng như việc sinh con và sự sạch sẽ, bảo vệ quyền riêng tư, bí mật và trách nhiệm.
Phim tuyên truyền không chỉ có số lượng lớn các hình ảnh động mà còn có cả mô hình người thật đóng.
Hầu hết các trường tiểu học ở thành phố A đều chưa phổ cập các lớp cơ bản về thể chất và sức khỏe, sau khi vào trung học cơ sở, sự khác biệt giữa các bạn khác giới ngày càng rõ ràng khiến các em tò mò.
Vì vậy, trước khi đến lớp, Bạch Chỉ liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thừa nhận giới tính và bảo vệ bản thân, nhưng các cậu bé trong khán đài vẫn cười hihi haha.
Mấy đứa chỉ ngồi thẳng lưng khi nhìn thấy video giáo dục.
Một cậu bé thậm chí còn lấy điện thoại di động ra bí mật quay lại video.
Cậu giấu điện thoại bên cạnh chân và máy ảnh được nâng lên, chỉ để ghi lại mọi thứ trên màn hình với độ nét cao.
Sau buổi học, cậu bé vui vẻ giơ điện thoại di động về phía mấy cậu con trai trong lớp khác, tự hào nói: “Nhìn xem hôm nay cô giáo đã giảng cho chúng tớ những điều tốt đẹp gì nè.”
Mấy đứa con trai xông lên, tranh cãi xung quanh màn hình hiển thị nhỏ.
Sau giờ học, cậu bé đã tải đoạn video chưa hoàn chỉnh lên Internet.
Còn lấy cái tiêu đề hấp dẫn người đọc “Ở trường cũng có thể xem phim hành động, rất tuyệt!”
Ban đầu, cậu bé chỉ muốn tăng một ít fan nhưng không nghĩ rằng khi đăng video này lên lập tức khiến cho sóng to biển lớn.
Nhiều cư dân mạng tinh mắt đã nhận ra ngay đoạn video được phát trong một trường trung học.
Những người khác đã sử dụng các phương tiện kỹ thuật để phóng to lớp áo khoác trắng trên cơ thể Bạch Chỉ, trích xuất bệnh viện Đa khoa Nam Quang và thông tin cá nhân của cô.
Sự việc này nhanh chóng lan ra khắp các con phố ở thành phố A.
Mặc dù các cậu bé đã xóa video khi sự việc bắt đầu lan truyền quá mạnh, nhưng nhiều cư dân mạng và phương tiện truyền thông vẫn chặn và chuyển tiếp video lần thứ hai, đồng thời thêm nhận xét và cách hiểu của riêng họ.
Sau khi xem đoạn video, một số phụ huynh học sinh bày tỏ sự hiểu biết và ủng hộ, tuy nhiên đa số phụ huynh tỏ ra không hài lòng với thông báo của nhà trường.
Trong quan niệm giáo dục truyền thống của một bộ phận phụ huynh, loại kiến thức là thứ khó nói, trẻ lớn lên sẽ tự nhiên hiểu được. Vì vậy, họ cật lực phản đối việc Bạch Chỉ phát một video thẳng thắn như vậy trước mặt nhiều trẻ em..
Thậm chí có phụ huynh còn gọi điện trực tiếp đến phòng giáo dục và đào tạo để khiếu nại.
Cùng lúc đó, ngoài số điện thoại của văn phòng hiệu trưởng, số điện thoại của Trưởng khoa ca Bệnh viện Đa khoa Nam Quang cũng reo sắp nóng máy.
Vấn đề này liên quan đến việc giáo dục sức khỏe cho giới trẻ, lãnh đạo các sở ban ngành trong thành phố có nghe nói và nghe nói đều gọi điện hỏi thăm.
Viện trưởng Đồng vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, cả buổi sáng đều ở trong phòng làm việc.
Cuộc thảo luận phát triển vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Chỉ.
Cô đang ngồi trong phòng khám, lướt qua những bình luận và tranh cãi, lông mày nhíu lại.
Trong các bình luận lặp đi lặp lại, không ai quan tâm đến hình thức ban đầu của video.
Bạch Chỉ có chút buồn bực, rõ ràng ý của cô không phải như thế này.
Cô y tá đi tới, gõ cửa phòng khám, nói nhỏ: “Bác sĩ Bạch, viện trưởng Đồng muốn cô đến đó ngay.”
Bạch Chỉ cất điện thoại và vội vã đến văn phòng viện trưởng.
Vừa bước vào văn phòng, cô đã cảm thấy áp suất không khí bên trong rất thấp.
Ngày đầu tiên cô được chuyển đến bệnh viện đa khoa, bố cô đã dặn cô phải tuân theo sự sắp xếp công việc của bệnh viện, không được gây phiền phức cho viện trưởng.
Tuy nhiên, cô không ngờ rắc rối đến nhanh lại còn khó đến giải quyết đến vậy.
Viện trưởng Đồng chắp tay sau lưng, cúi đầu tỏ vẻ nghiêm trọng.
Để cuộc trò chuyện này diễn ra suôn sẻ, ông thậm chí còn rút đường dây điện thoại của văn phòng viện trưởng.
Ông đã xem bộ phim tài liệu gốc, nó thực sự chỉ là một bộ phim giới thiệu giáo dục giới tính bình thường.
Tuy nhiên, trước sự xuyên tạc lan rộng của các phương tiện truyền thông, nó đã trở thành một loại cỏ dại khơi dậy khát vọng và hy vọng của trẻ em.
Viện trưởng Đồng biết rằng cách làm của Bạch Chỉ không phải là không phù hợp, nhưng cô đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của các bậc cha mẹ, cũng như những thiếu sót và cấm kỵ hiện nay trong giảng dạy, giáo dục, hệ thống và bằng cấp.
Trách nhiệm giải trình và sự nghi ngờ từ mọi phía khiến ông choáng ngợp.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, viện trưởng Đồng mới ngẩng đầu lên, xấu hổ nói: “Tiểu Chỉ, thật ra con không làm gì sai, nhưng là không thích hợp, ít nhất hiện tại không thích hợp. Vì vậy, con tạm thời dừng phòng khám này lại. Trước tiên, vào khoa nội trú trước một thời gian.”
Đối với kết quả này, Bạch Chỉ không hài lòng.
Cô đập bàn tay xuống bàn: “Tại sao lại không phù hợp? Các em đã học trung học cơ sở rồi. Đó là lý do mà giáo dục về nhận thức giới tính nên bắt đầu từ ba tuổi. Viện trưởng cũng biết điều này mà.”
“Đúng. Tôi biết, nhưng….”
“Việc đình chỉ này không phải là quyết định của ngài, phải không?”
“Đây không phải là đình chỉ mà là chuyển công tác bình thường.”
Viện trưởng Đồng luôn thận trọng, những lần bàn bạc sau sẽ đưa ra quyết định mới.
Bạch Chỉ cong miệng nhìn cổ áo đẫm mồ hôi của viện trưởng Đồng và đường dây điện thoại bị đứt, cô biết đây là cuộc chiến lớn nhất mà cô gây ra cho bản thân.
Vì vậy cô ngừng tranh cãi, chỉ lùi lại, nguôi giận một chút, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ở khoa nội trú.”
Lúc cô bước ra khỏi phòng làm việc của trưởng khoa, Bạch Chỉ buông tay xuống, đầu rũ xuống, cô đi từng bước chậm rãi về phía khoa nội trú.
Cô nhớ tới người con gái mình gặp ở phòng khám ngoại trú ngày hôm đó, vẻ mặt thất thần của cô khiến Bạch Chỉ vừa đau khổ vừa bất lực.
Bạch Chỉ hy vọng rằng cô có thể thay đổi điều gì đó, nhưng cuối cùng, cô vẫn không làm được gì.
Cô nhớ câu trả lời của chủ nhà trên dòng bạn bè của cô.
Khi nào cô mới tìm thấy bạn đồng hành của mình trên con đường này?
Bạch Chỉ cúi đầu, đi dọc theo đường gạch lát nền thẳng tắp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao màu sáng.
Trước khi cô hoàn toàn ngẩng đầu lên, một giọng nói quen thuộc từ phía trên truyền đến:
“Bác sĩ Bạch.”
Là tiếng của Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt cười của anh.
Tuy nhiên, Bạch Chỉ đang có tâm trạng tồi tệ, nên không muốn gặp mặt anh.
Mặc dù bị đánh bại nhưng cô không thể thua, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Anh giơ tay đưa một lon cà phê đến trước mặt cô: “Gửi lời chia buồn đến một ngôi sao nổi tiếng.”
Bốn chữ ‘Ngôi sao nổi tiếng’ khiến Bạch Chỉ không hài lòng, cô không đưa tay nhận, hỏi: “Anh đến để cười nhạo tôi?”
Phó Tây Phán cười lắc đầu.
Anh lấy lại ly cà phê trên tay và tự mình nhấp một ngụm.
Phó Tây Phán tiến lên vài bước, ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, thản nhiên nói: “Thật ra, cô không cần phải buồn như vậy. Từ góc độ nào đó, việc giảng của cô rất thành công. Bởi vì tranh luận, sẽ có độ nóng như vậy mới có người chú ý “.
Sau khi nghe Phó Tây Phán nói, mắt Bạch Chỉ sáng lên, sự tức giận và bực bội trong cô lập tức biến mất, cô chạy lon ton vài bước rồi chạy đến chỗ Phó Tây Phán ngồi xuống
Cô gấp gáp hỏi: “Anh có ý gì?”
Bạch Chỉ trở nên sốt sắng, nhưng Phó Tây Phán cố tình thả lỏng.
Anh cười, không buồn giải thích, chỉ uống thêm một ngụm cà phê.
Bạch Chỉ bĩu môi: “Này, Phó Tây Phán, nói đi!”
Tại sao người này lại đáng ghét như vậy? Cô xem như cũng có thể hiểu được tính khí của Phó Tây Phán.
Cô đứng dậy, vỗ mông cho hết bụi rồi khinh khỉnh nói: “Dừng ~ Đừng có nói lung tung.”
Quả nhiên, Bạch Chỉ vừa quay đầu lại, còn chưa nhúc nhích cơ thể, Phó Tây Phán đã gọi cô lại.
Bạch Chỉ ngồi lại trên băng ghế và nhìn anh đầy mong đợi.
Phó Tây Phán ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cô biết lần này vấn đề là ở đâu không?”
Bạch Chỉ lắc đầu.
“Cô quá nóng vội. Sự nhận biết và đào tạo về giới tính không thể xây dựng trong một sớm một chiều mà được xây dựng từ khi còn nhỏ. Mà thực trạng hiện tại là các bậc phụ huynh xấu hổ khi nói, trường học không muốn bắt đầu vấn đề này khi mới vào học. Các em vẫn còn ít hiểu biết về khía cạnh này, nhưng cô dạy trực tiếp kiến thức cấp ba có phải quá nhanh không? Khi chúng tôi học cấp ba, giáo viên tâm lý phải mất một vài buổi học để hòa nhập và giảng dạy. Trường của cô trực tiếp như vậy sao?”
Bạch Chỉ cong môi: “Tôi chỉ mới học trung học được một năm, không biết dạy thế nào. Tôi được nhận vào trường Đại học Y năm mười bốn tuổi.”
Lời nói của cô làm nghẹn tất cả những gì Phó Tây Phán chuẩn bị nói.
Một lúc sau, Bạch Chỉ đờ đẫn nói: “Làm sao đây, bây giờ đều như vậy rồi.”
Phó Tây Phán quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô nói: “Kỳ thực vẫn còn cách. Nhưng mà, cô dám đánh cược không?”
Bạch Chỉ không nghĩ nhiều lập tức đáp: “Dám.”
“Được rồi.” Phó Tây Phán lấy ra một lon cà phê khác từ trong túi áo khoác trắng, đưa đến trước mặt của Bạch Chỉ, sau đó đưa cho cô, hỏi: “Cô có tin tôi không?
Bạch Chỉ lần này không chút do dự, cầm lấy cà phê, nhẹ nhàng dùng một lon của mình chạm vào: “Tin!”
“Ừ. Sau khi tôi thu xếp xong sẽ nói cho cô biết”
Bạch Chỉ gật đầu và nhấp một ngụm cà phê của Phó Tây Phán đưa.
Nhưng ngay khi cà phê đắng chát nhẹ chạm vào môi, cô lập tức ho.
Đúng lúc, Phó Tây Phán đã kịp thời vỗ nhẹ vào lưng cô, và đưa một mảnh khăn giấy, khiến cô nôn hết ra ngoài.
Bạch Chỉ cầm lon cà phê nhíu chặt mày: “Phó Tây Phán, anh mua loại cà phê gì vậy, sao lại đắng và khó uống như vậy!”
Phó Tây Phán đứng dậy, nhấp một ngụm cà phê trong tay: “Đây chính là hương vị ban đầu của cuộc sống.”
Khi nói điều này, ánh nắng tinh khôi chiếu vào anh, nhưng không hề ấm áp chút nào.
Phó Tây Phán vừa đi qua cửa khoa nội trú vừa uống cà phê.