Xuyên thành mẹ kế nữ chủ - Chương 27-28
Đọc truyện Xuyên thành mẹ kế nữ chủ Chương 27-28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 27: Bị lừa rồi
Hương Vũ cầm chiếc vòng trên tay, rối rắm một hồi, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Nếu nàng không cứng rắn giữ lấy tiểu thư thì nàng chẳng qua chỉ có hai loại khả năng, một là ngày đêm hầu hạ hầu gia, mỗi ngày đều bị hầu gia đùa ghẹo, cái này tất nhiên là nàng không thể chịu nổi. Hai là ở lại Vạn Tú các và sống với mấy cô nương kia, cái này thì nàng cũng tuyệt đối không dám. <<ngontinhhay.com>>
Nàng tranh thủ một chút thời gian ở lại bên cạnh tiểu thư cũng tốt, cho dù là sớm muộn gì nàng cũng phải qua làm thông phòng cho hầu gia nhưng kéo dài chút dù gì cũng tốt hơn.
Sau khi hiểu ra điều này, nàng nghĩ cách cầu xin hầu gia, dù thế nào ngài ấy cũng sẽ đồng ý. Dẫu sao nhìn ý tứ của hầu gia lúc đó, cũng không có nói là nàng phải như thế nào chẳng phải sao?
Trong lòng nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời, nghĩ xem đến lúc đó nên mở miệng nhắc với hầu gia như thế nào, nếu hầu gia không đồng ý nàng sẽ nói ra sao, thậm chí nàng còn nhớ lại những thuyết khách của các quốc gia khi nàng đọc sách với tiểu thư, nghĩ xem bọn họ đã thuyết phục người khác như thế nào. Nàng phải miệng lưỡi lưu loát nói ra một phen những đạo lý đao to búa lớn.
Sau nhiều ngày chuẩn bị như vậy, hầu gia vẫn không hề đến, nàng lại tự hỏi tại sao hầu gia không đến nữa rồi?
Có phải là mình đã nói gì sai chọc giận ngài ấy không? Hay là thế nào nhỉ?
Hương Vũ khó tránh khỏi cảm giác phiền muộn, vô cùng ngán ngẩm, thậm chí còn cảm thấy canh tổ yến không thơm nữa, gấm vóc cũng không sáng nữa, sau đó cuối cùng vào một ngày, Bạch Giản đi tới. Nàng vội vàng hỏi Bạch Giản rốt cuộc là vì sao, đến cuối cùng, nàng nói một cách chân thành: “Nô tỳ đang mong ngóng hầu gia ghé qua!”
Bạch Giản không chút cảm xúc nhìn nàng: “Hương Vũ cô nương không biết sao?”
Hương Vũ: “Biết gì cơ?”
Bạch Giản: “Hôm trước hầu gia đã vào kinh rồi.”
Hương Vũ: “Hả?”
Bạch Giản: “Hôm đó sau khi hầu gia rời khỏi chỗ này liền chuẩn bị lên đường đến thành Yến Kinh, bây giờ chắc đã đến nơi rồi.”
<<ngontinhhay.com>>Đôi mắt của Hương Vũ sáng lên, nàng nhận ra cơ hội đã đến rồi.
Nếu hầu gia không có ở nhà, có lẽ nàng vẫn còn có thể được cứu, có thể vùng vẫy một chút.
Hương Vũ lập tức nhìn Bạch Giản, một mặt cầu xin: “Bạch Giản cô nương, ta có thể cầu xin cô nương một chuyện được không?”
Bạch Giản vô cảm xúc nhìn Hương Vũ: “Mời Hương Vũ cô nương cứ nói.”
Hương Vũ nghe vậy, kích động tiến tới một bước và nắm lấy tay Bạch Giản.
Bạch Giản không có phản ứng gì y như một khúc gỗ.
Hương Vũ nắm tay Bạch Giản và nói một cách thành khẩn: “Bạch Giản cô nương, ta rất chán khi sống ở đây một mình, bị nhốt như vậy khiến ta cảm thấy như mình đang ở trong tù, ta cũng bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, cô nương xem ta có thể ra ngoài được không?”
Vừa nói, nàng vừa rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Giản cầu khẩn: “Bạch Giản cô nương, ta nghe ý của hầu gia lúc đó như thể là cứ tùy ý của ta. Ngài ấy hỏi ta có muốn quay lại không, nếu ngài ấy đã hỏi như vậy có nghĩa là ta có thể lựa chọn quay về và tiếp tục hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Có thể là ngài ấy chưa nói với cô nương, nhưng mà Bạch Giản cô nương nhất định phải tin ta, ta không có gạt cô nương. Quả thật là lúc đó ngài ấy đã hỏi ta như vậy đó, xin cô nương thả ta ra đi!”
Bạch Giản lãnh đạm nhìn nàng, đang định mở miệng.
<<ngontinhhay.com>>Hương Vũ dùng lực siết tay nàng ấy: “Bạch Giản cô nương, cô nương để ta ra ngoài trước đi, nếu không ta cảm thấy mình sống không nổi nữa rồi. Thật sự là không được nữa, đợi khi hầu gia trở về, ta vẫn có thể quay lại đây, đến lúc đó thần không hay quỷ không biết, hầu gia cũng sẽ không nổi giận với Bạch Giản cô nương đâu.”
Bạch Giản: “Hương Vũ cô nương, cô nương có thể rời đi.”
Hương Vũ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Bạch Giản cô nương, cảm ơn cô nương!”
Nàng đột nhiên cảm thấy mặc dù nghe nói Bạch Giản cô nương này rất dữ tợn và đáng sợ, nhưng thực sự là một người tốt, ít nhất là dễ nói chuyện hơn nhiều so với vị hầu gia kia.
Bạch Giản: “Cô nương không cần phải cảm ơn ta.”
Nói xong, nàng ấy chậm rãi nói tiếp: “Hầu gia đã dặn dò, nếu cô nương muốn rời đi, thì không được ngăn cản.”
Hương Vũ: “?”
Bạch Giản: “Chỉ vì Hương Vũ cô nương vẫn luôn không có ý định rời đi, cho nên nô tỳ cũng không có đề cập tới.”
Hương Vũ: “…”
Sau khi Bạch Giản đi khỏi, Hương Vũ ngây người một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: “Bạch Giản cô nương là cố ý phải không!”
Nghĩ đến khuôn mặt đóng băng vạn năm, không chút biểu cảm của Bạch Giản, dù thế nào nàng cũng cảm thấy là nàng ấy cố ý.
Nhưng nàng không thể trách người ta được, chỉ có thể trách bản thân mình ngốc!
Nếu hầu gia không đến, thì nàng ra ngoài thôi, không có ai ngăn cản nàng chẳng phải là sắp thành công rồi sao? <<ngontinhhay.com>>
Bỏ đi, bây giờ đi cũng chưa muộn!
Hương Vũ lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo lụa sa tanh lộng lẫy, cho vào túi cùng với số xiêm y lụa là sa tanh còn lại, rồi mặc lại trang phục nha hoàn trước đây của nàng ở trong viện tử của tiểu thư. Nàng lại giấu chiếc vòng tay vàng mà hầu gia thưởng cho nàng vào một chiếc túi nhỏ treo bên người do tự nàng may, sau đó mang bao nải ra ngoài.
Lúc ra ngoài quả nhiên là không thấy ai ngăn cản, nàng lập tức vui mừng khôn xiết, mang bao nải rảo bước nhanh về lại viện tử của tiểu thư.
Ai ngờ nàng vừa đi được vài bước thì đâm đầu vào người nào đó, vừa định thần lại đã thấy quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng mới nhớ ra đây là thị vệ tên Trình Duệ.
Hương Vũ giật mình, Trình Duệ mím môi.
Trình Duệ im lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: “Hương Vũ cô nương, ta giúp cô nương mang bao nải nhé.”
Hắn cũng là nghe từ một người bằng hữu trước đây từng làm thị vệ chung với hắn nói rằng Bạch Giản cô nương đã thả tiểu nha hoàn bên cạnh tiểu thư trong viện tử hoang kia ra.
Ban đầu sau khi nghe xong thì nghi ngờ chỉ là một tiểu nha hoàn mà sao lại làm phiền đến Bạch Giản cô nương đích thân đi làm việc, cho nên rốt cuộc mới tìm một thời gian rảnh chạy qua xem thử.
Đến nay hắn vẫn không hiểu tại sao mới đây nàng còn tặng khăn tay cho hắn mà bây giờ lại như thế này. <<ngontinhhay.com>>
Những lời lúc ấy nàng nói là có ý gì?
Nhưng ai ngờ, ngay khi vừa đến gần, hắn đã thấy nàng đang mang một bao nải to.
Tiểu nha hoàn nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng lại mang một bao nải to hoàn toàn không phù hợp với nàng khiến người ta xót xa.
Hương Vũ lại hoàn toàn không cần.
Đây là thuộc hạ của hầu gia, đoán chừng cái gì cũng sẽ nghe theo lời hầu gia. Hiện giờ nàng suýt nữa bị hầu gia chiếm đoạt thân thể, sao hắn có thể phản bội hầu gia và bỏ trốn cùng nàng cơ chứ? Tuyệt đối không thể nào!
Nam nhân không thể đưa nàng bỏ trốn chính là nam nhân vô dụng.
Hương Vũ mang bao nải nặng nề, lạnh lùng liếc nhìn Trình Duệ: “Trình thị vệ, làm phiền tránh đường.”
Trình Duệ bị từ chối, mặt đỏ bừng: “Hương Vũ cô nương, tốt xấu gì cô nương cũng phải nói cho rõ là vì sao? Nếu không, cứ mập mờ như vậy, ta không thể vượt qua nút thắt này.”
Hương Vũ nghe vậy, thật là không thể tin được, sao hắn có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?
Đã đưa khăn của mình cho hầu gia rồi mà hắn vẫn còn nói như vậy được sao?
Hương Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, có một khoảnh khắc, nàng rất muốn nói với hắn rằng mình đã bị hầu gia xoa từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần rồi!
Dù chưa chưa phá trinh, nhưng cơ bản là không có chỗ nào hầu gia chưa chạm qua! <<ngontinhhay.com>>
Nàng vốn còn muốn dựa dẫm vào Trình Duệ, đều tại hắn, đều là vì cái khăn đó mà hầu gia mới nhìn trúng nàng, nàng mới gặp phải rắc rối như ngày hôm nay!
Có điều rốt cuộc nàng cũng không nói gì cả.
Nói ra thì còn có ích gì?
Vì vậy nàng liếc nhìn Trình Duệ: “Trình thị vệ, huynh coi người khác là đồ ngốc sao?”
Trình Duệ đỏ bừng cả mặt: “Hương Vũ cô nương, dù thế nào hôm nay cũng làm phiền cô nương nói cho rõ ràng? Ta nghe nói cô nương xảy ra chuyện, ta cũng đi nghe ngóng, muốn biết rốt cuộc cô nương có chuyện gì, ta đã đến tìm Bạch Giản cô nương giúp mấy lần. Bây giờ cô nương đã ra ngoài, dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích, nếu không lòng ta không thể buông bỏ được.”
Lúc này Hương Vũ thật sự không chịu nổi nữa, nàng đặt bao nải sang một bên, lau mồ hôi trên trán: “Trình thị vệ, ta chỉ hỏi huynh, ta tặng khăn cho huynh rồi huynh đã đưa nó cho ai?”
Trình Duệ: “Đơn nhiên là ta cất kĩ ở trong người, lẽ nào cô nương tặng khăn cho ta mà ta lại đi cho người khác sao? Cô nương xem Trình Duệ ta là người thế nào vậy?”
Sau đó, Trình Duệ lấy một tấm khăn ra.
Hương Vũ ngay lập tức sững sờ.
Nàng vội vàng giật lấy tấm khăn, nhìn cẩn thận, không sai, con bướm trên đó là do chính mình thêu, đây chắc chắn là tấm khăn mà nàng đã tặng cho Trình Duệ.
Trình Duệ: “Hương Vũ cô nương, rốt cuộc…”
Hương Vũ nhướng mày, cắn môi: “Trình thị vệ, huynh nói thật đi, huynh chưa từng đưa tấm khăn này cho ai sao?”
Trình Duệ nghiến răng: “Làm sao có thể chứ!”
Hương Vũ nhìn Trình Duệ như vậy, hắn sốt ruột đến độ thùy thái dương đang co giật, chỉ thiếu mỗi bước giơ tay lên trời phát thề, nàng tin rằng một người làm đến nước này sẽ không nói dối. <<ngontinhhay.com>>
Vậy thì…cái khăn của hầu gia từ đâu mà có vậy?
Trình Duệ nhìn thấy Hương Vũ như vậy, biết rằng Hương Vũ đã tin mình, hắn bắt đầu hỏi: “Hương Vũ cô nương, là ai đã nói với cô nương rằng ta đưa khăn của ta cho người khác vậy? Là ai đã đổ oan cho ta?”
Hương Vũ chớp mắt nhìn Trình Duệ, nàng nhận ra người chột dạ lại là chính mình.
Có thể nàng đã nghi oan cho Trình Duệ rồi, tấm khăn của hầu gia có thể là đồ giả?
Hầu gia đúng là…quá tàn nhẫn.
Trình Duệ: “Hương Vũ cô nương?”
Hương Vũ ho nhẹ một tiếng nhìn Trình Duệ: “Trình thị vệ, cứ cho là ta đã sai và hiểu lầm huynh, ta nói lời xin lỗi với huynh.”
Có điều nàng và Trình Duệ là tuyệt đối không có khả năng.
Trình Duệ là thuộc hạ của hầu gia, tiền đồ có vẻ rất tốt, nàng không thể ngán chân Trình Duệ.
Nếu nàng và Trình Duệ có dính dáng gì với nhau, nàng không dám nghĩ đến hầu gia sẽ đối phó thế nào với Trình Duệ.
Trình Duệ không bỏ qua, hắn nhìn chằm chằm Hương Vũ.
Lâu ngày không gặp Hương Vũ, trổ mã trông có vẻ càng tươi ngon mọng nước hơn, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt như ngân ngấn nước.
Tiểu cô nương như vậy khiến người nhìn đến phát đau lòng ngực.
<<ngontinhhay.com>>Hắn nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Vậy Hương Vũ cô nương, ta muốn hỏi cô nương tặng cho ta chiếc khăn này là có ý gì? Trình Duệ ta đã nhận khăn của cô nương vậy ta phải hỏi cho rõ ràng, nếu cô nương đã tặng khăn cho ta thì tốt xấu gì cũng nên cho ta một lời giải thích.”
Nếu không, hắn thấy có lỗi với khát khao mà mấy ngày nay hắn trằn trọc không yên trên giường.
Hương Vũ cắn môi, cảm thấy rất khó xử, nàng không biết phải nói thế nào với hắn.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng tàn nhẫn nói: “Trình thị vệ, ta tặng cho huynh khăn vì lúc đó thấy huynh mệt mỏi, không có ý gì khác cả, huynh hiểu lầm rồi, ta sớm đã có ý trung nhân mà người đó không phải là huynh. Hy vọng sau này huynh không ngán đường ta thế này nữa, nếu không ý trung nhân của ta sẽ hiểu lầm, chỉ sợ vô duyên vô cớ lại rước phải phiền phức!”
Nói xong, nàng cũng không để ý đến phản ứng của Trình Duệ, che mặt chạy đi.
Chạy một hồi lâu, nàng chợt nhớ ra mình quên cầm theo bao nải.
Cái này thì không được! Trong đó toàn là đồ tốt nàng lấy được từ chỗ hầu gia!
Hiện tại chỉ có thể rầu rĩ quay lại, cúi đầu xách bao nải của mình lên.
Từ đầu đến cuối, Trình Duệ chỉ đứng ở một bên, thân thể cứng đờ, không thốt ra lời nào.
Khi anh cúi xuống, Hương Vũ nghe thấy tiếng hít thở của Trình Duệ, nặng nề và chậm rãi.
Hương Vũ trở nên bất lực hơn, thậm chí có chút chua xót trong mũi.
Thật ra, con người Trình Duệ là khá tốt, nếu không phải vì tấm khăn của hầu gia khiến nàng hiểu lầm hắn, e là trước đây nàng đã suy xét về Trình Duệ rồi.
Nhưng mà… Nếu vậy thì hầu gia cố tình đối phó với Trình Duệ thì phải làm sao? Mặc dù Trình Duệ làm một thị vệ cũng không tồi, xem ra còn biết đánh đá, nhưng hắn chẳng là gì trước mặt hầu gia cả, hầu gia chỉ cần động đậy ngón tay là có thể lùa hắn đi ngay. <<ngontinhhay.com>>
Hương Vũ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thật sự không có bất kì chủ ý gì, cuối cùng mím môi, kéo căng mặt, rốt cuộc cũng không nhìn Trình Duệ, tự mình vác bao nải rời đi.
Chương 28: Cẩm y ngọc thực vô cùng tốt
Khi Hương Vũ mang bao nải trở lại viện tử của tiểu thư, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, từng người lần lượt xông tới, sốt sắng hỏi han.
Mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược, Hoa Mộng nhào tới ôm nàng khóc nức nở: “Hương Vũ, muội không sao chứ? Hầu gia cho muội trở về rồi sao?”
Hương Vũ vội vàng nói với mọi người là hầu gia đã thả nàng đi, không sao nữa rồi, bây giờ nàng có thể hầu hạ bên cạnh tiểu thư một lần nữa rồi.
Sau khi nghe xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bẩm báo cho tiểu thư Hoắc Nghênh Vân, đương nhiên là tiểu thư gọi Hương Vũ vào để hỏi chuyện.
Khi bước vào, Nguyệt Tinh thì thào nói với nàng: “Muội nên cẩn thận một chút, bởi vì tiểu thư bị hầu gia phạt nên trong lòng cảm thấy không thoải mái, mấy ngày nay tính tình đều không tốt!”
Vì có chuyện kia với hầu gia nên Hương Vũ chột dạ, bây giờ nghe thấy lời này, tự nhiên càng thêm thấp thỏm, lập tức thận trọng dè dặt đi vào, gõ cửa phòng tiểu thư.
Mấy ngày nay quả thực là Hoắc Nghênh Vân không được dễ chịu cho lắm.
Nàng đang nhớ nhung thiếu gia Sở gia, muốn được thành mối hôn sự này này càng sớm càng tốt, nhưng trong nhà không có mẫu thân, không có người làm chủ, còn phụ thân thì bận rộn công vụ, một là ít quan tâm, hai là cho rằng nàng còn trẻ nên không suy nghĩ đến chuyện này, vì vậy căn bản là chưa bao giờ đề cập đến.
Một cô nương như nàng đơn nhiên là không tiện chạy đến và chủ động đề cập đến chuyện con muốn gả cho người ta rồi, chỉ có thể tìm cách để Sở gia nhìn trúng nàng và chủ động đến nhà cầu hôn.
Thiếu gia Sở gia-Sở Đàm Vân có dung mạo tuấn mỹ, là nhân lang xuất chúng hiếm có, không biết có bao nhiêu người ở An Định phủ* nhớ thương, vị nhân lang trẻ tuổi này có chút kiêu ngạo, chỉ sợ là chưa chắc hắn đã nhìn trúng nàng.
(*) phủ ở đây là đơn vị hành chính, tương đương tỉnh.
Bởi vì vậy, Hoắc Nghênh Vân khó tránh khỏi nóng vội.
Ai ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt này, nàng lại bị nhốt trong hầu phủ không được phép ra ngoài, hơn nữa còn bị phạt cái này cái kia, nhất thời Hoắc Nghênh Vân thực sự bực bội
Lòng thầm nghĩ phụ thân ơi là phụ thân, rốt cuộc người có biết hay không, con đã là một cô nương đến tuổi cập kê, đang đúng thanh xuân, sao cha có thể phạt con như vậy chứ!
Tuy nhiên nàng nào có thể lật bài ngửa nói với phụ thân những lời này, nàng không dám.
Nàng và đệ đệ luôn tồn tại sự sợ hãi với phụ thân nên không dám thân cận!
Chớp mắt đã hơn mười ngày, thứ mà Hoắc Nghênh Vân tìm cách gửi cho thiếu gia Sở gia cũng bặt vô âm tín không thấy hồi đáp, nàng lại càng nóng vội như kiến bò trên chảo lửa. Thậm chí cả trong giấc nghỉ trưa, dường như nàng còn nằm mơ, mơ thấy Sở Đàm Vân tới nói với nàng rằng hắn đã cầu hôn với một cô nương nhà khác, rằng mấy ngày nữa sẽ thành hôn với người ta.
Bởi vì giấc mơ này mà Hoắc Nghênh Vân càng thêm nôn nóng, ngồi ở nơi đó mà cả người đều không được thoải mái, ai ngờ lúc này lại nghe có người bẩm báo Hương Vũ đã trở về rồi, tất nhiên là ngay lập tức cho truyền vào.
Nhắc đến Hương Vũ tự nhiên nàng lại nổi giận một cách khó hiểu, nếu không phải vì chuyện của Hương Vũ, sao nàng có thể bị cha mình trừng phạt nặng như vậy chứ?
Sau khi Hương Vũ đi vào, quỳ ở đó khấu đầu, chỉ thấy làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt sáng của nàng ấy kiều diễm ướt át, trông có vẻ còn thướt tha kiều mị hơn so với trước kia, lúc này nàng càng thêm không vui.
“Mấy ngày nay bị nhốt ở hậu viện, có phải đã chịu khổ rồi không?”
“Nô tỳ vẫn ổn.” Hương Vũ không dám nhắc tới chuyện của hầu gia, sợ làm tiểu thư giật mình, chỉ đành nói: “Cũng không phải chịu khổ gì lắm, chỉ có chút sợ hãi, bị đánh đau nên khó chịu mất mấy ngày không thể hầu hạ bên cạnh tiểu thư nên rất nhớ người.”
Đây vốn là sự thật, có điều sợ hãi là vì bị cha của tiểu thư dọa, đau cũng là do cha của tiểu thư đùa nghịch.
Hoắc Nghênh Vân: “Đứng dậy đi, nói xem lúc đó trong thư phòng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao phụ thân lại thưởng cho ngươi, rồi ngươi lại làm gì mà chọc giận phụ thân để cho ông ấy trừng phạt ngươi như vậy.”
Hương Vũ đứng dậy rồi kể một cách đơn giản về chuyện mình được thưởng, tất nhiên là lượt bỏ những tình tiết như là bị hầu gia đè ở trước kệ bách bảo.
Nhưng nàng cũng không nói dối một chút nào, cố chỗ này thì không thể cố chỗ kia, khi nàng nhắc đến Trình Duệ, trong lúc nói lại lộ ra sơ hở liền bị Hoắc Nghênh Vân bắt được.
Hoắc Nghênh Vân nhìn chằm chằm Hương Vũ: “Thị vệ? Vừa rồi ngươi nhắc tới tên thị vệ đó sao?”
Hai má Hương Vũ hơi đỏ, cúi đầu nói: “Vâng.”
Hoắc Nghênh Vân: “Làm sao ngươi biết hắn họ Trình.”
Hương Vũ nhất thời không nói nên lời: “Bởi vì, bởi vì…”
Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ, đột nhiên cảm thấy thích thú, thầm nghĩ tiểu nha hoàn này rốt cuộc cũng biết nhớ nam nhân rồi, tâm cơ cũng khá cao, vậy mà lại nhìn trúng một thị vệ.
Hoắc Nghênh Vân nghĩ đến đây, phụt cười một tiếng, tâm tình lại vô cùng tốt: “Ngươi cũng muốn gả cho nam nhân rồi sao?”
Hương Vũ khẽ cắn môi, trong lòng vừa nổi lên một nỗi xấu hổ quẫn bách.
Quả thật là nàng muốn gả đi, gả cho một nam nhân có thể cưới nàng làm chính thê, tuy nhiên những lời này nàng có thể giấu kín trong lòng, có thể lén lút tìm cách, nhưng lại bị hầu gia tiểu thư của mình lôi ra hỏi thế này đúng là rất ngại, như thể tâm tư thầm kín trong tận đáy lòng mình bị người khác lấy ra đùa nghịch trong tay.
Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Hương Vũ, càng cười nhiều hơn: “Cái này không vấn đề, nếu ngươi đã có ý tứ này, sau này ta tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi, phối cho ngươi một mối tốt.”
Về phần đệ đệ, chắc chắn nàng không thích Hương Vũ làm thiếp của đệ đệ mình.
Ngày hôm đó đệ đệ chạy đến cầu xin phụ thân, nhưng phụ thân lại đen mặt không cho phép, sau đó cũng bắt đệ đệ bế quan suy ngẫm. Hoắc Nghênh Vân suy ngẫm điều này, hiểu rằng phụ thân cũng không thích tiểu nha hoàn và không muốn để tiểu nha hoàn bên cạnh đệ đệ.
Vì vậy, không tồi nếu có thể gả Hương Vũ ra ngoài sớm một chút.
Hương Vũ cúi đầu không dám nói gì.
Nếu như không có chướng ngại vật như hầu gia thì tiểu thư đã gả nàng cho một thị vệ hay là một tiểu ti nào đó, sau này tiểu thư sẽ dẫn một nha hoàn khác đi làm dâu, hoặc là mình có đi cùng tiểu thư đi chăng nữa thì cũng đã là thê tử của người khác rồi, sẽ không bị cô gia nhìn trúng, điều này tốt cho cả mình và tiểu thư.
Nhưng mà vì có hầu gia nên tiểu thư có muốn gả mình cho nam nhân khác thì chỉ e là không thể.
Hoắc Nghênh Vân nheo mắt nhìn Hương Vũ, trong lòng thầm hỏi, thế này là có ý gì, lẽ nào mình đoán sai rồi sao, chẳng lẽ là không muốn sao?
Xem ra tâm cơ của tiểu nha đầu này cũng khá cao.
Sau khi đi ra khỏi phòng của tiểu thư, trong lòng Hương Vũ có chút loạn.
Thì ra tâm tư của nàng rất đơn giản, chỉ cần tìm một nam nhân để kết hôn, nàng đã không còn quan tâm đến chuyện nam nhân đó giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, chỉ cần thân phận phù hợp là có thể cưới nàng làm chính thê, vì cái này nàng có thể bỏ ra bất cứ giá nào.
Nhưng hiện tại, nàng đã bị hầu gia làm chuyện kia rồi.
Sau khi bị hầu gia làm chuyện kia, nàng còn có thể trong trắng sao, còn có thể gả cho nam nhân khác sao, nam nhân còn muốn nàng không, còn có nam nhân nào dám muốn nàng nữa không? Cho dù nam nhân có dám thì bản thân nàng có thế thuận lợi mà gả cho hắn không?
Đây đều là vấn đề…
Hương Vũ cảm thấy có quá nhiều vấn đề đang đè nặng lên người mình, quả thực là quá nặng.
Nàng bơ phờ buông thõng bao nải đi về phòng, vào phòng, mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược đều vây quanh nàng.
Mấy cô nương hỏi tới tấp, hỏi nàng có phải chịu khổ không, hỏi nàng có bị tiểu thư làm khó không, Hương Vũ trả lời liên tục, mọi người đều không biết chuyện hầu gia đã tặng nàng tổ yến, vòng tay vàng, Hương Vũ không dám nói, sợ làm mọi người giật mình.
Mấy người nha hoàn thấy nàng như cũng không bị gì nghiêm trọng nên cũng yên tâm, lại nói đến những chuyện xảy ra trong viện tử mấy ngày nay.
Thì ra cả nhà Lý ma ma kia đã bị đuổi đi, rơi vào kết cục thê thảm, Nguyệt Tinh chế nhạo: “Đáng đời!”
Lan Nhược và Hoa Mộng đương nhiên cũng tán đồng.
Lại nói đến tiểu thư, nhắc tới tính khí tiểu thư không tốt thế này thế kia, bọn họ hầu hạ lại bị dày vò như thế nào.
Lan Nhược khẽ thở dài: “Kỳ thực cũng không có gì, chúng ta hầu hạ người ta, tâm tình chủ tử không tốt, chúng ta cũng theo đó mà xui xẻo lây, còn có thể làm gì được đây!”
Hai mắt Nguyệt Tinh đỏ hoe: “Vốn dĩ ta còn muốn làm thiếp của thiếu gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý, Hương Vũ khuyên ta không nên làm thiếp, làm thiếp không tốt, lúc đó ta còn thấy Hương Vũ ngốc, bây giờ nghĩ kĩ lại, làm thiếp thì cũng không phải là chủ tử chân chính, cho dù hưởng thụ cẩm y ngọc thực thì đã sao, chẳng phải ngày nào cũng bị khinh bỉ hay sao!”
Lan Nhược và Hoa Mộng gật đầu: “Đúng đó, cẩm y ngọc thực cũng chẳng là gì, chúng ta nên nghe Hương Vũ, Hương Vũ nói đúng, không nên làm thiếp.”
Tâm niệm của Hương Vũ chợt động, liền nhớ tới số áo gấm váy hoa, số canh tổ yến, còn có vòng tay vàng nặng trịch kia, không khỏi thì thào nói: “Thật ra cẩm y ngọc thực…”
Ai ngờ lời chưa kịp nói xong, Lan Nhược đã lớn tiếng nói: “Hương Vũ, muội nói đúng, tuy rằng cẩm y ngọc thực tốt thật nhưng làm thiếp thì không tốt! Vẫn là đường đường chính chính gả cho nam nhân mới tốt!”
Nguyệt Tinh: “Ta chỉ nói Hương Vũ ngốc, hiện tại mới biết Hương Vũ lại nghĩ thông nhất!”
Hoa Mộng cảm khái: “Là trước đây bọn ta nghĩ không thông.”
Hương Vũ: “…”
Nàng muốn nói cẩm y ngọc thực vô cùng tốt, mà trước kia nói cẩm y ngọc thực không là gì là do chưa được hưởng thụ qua mà thôi.
Nhưng nhìn tình thế này, thật sự là không dám lên tiếng nữa.
Sau khi Hương Vũ trở về, Hoắc Nghênh Phong đã đến gặp nàng hai lần, lần nào đến vành mắt cũng đỏ hoe, nói rằng phụ thân y đã đến thành Yến Kinh để diện thánh, đợi phụ thân trở về sẽ lại đi cầu xin phụ thân lần nữa.
“Bất luận thế nào thì ta cũng phải cầu xin phụ thân gả nàng cho ta, đừng để nàng chịu tội thêm nữa.” Hoắc Nghênh Phong nhìn nàng chằm chằm, nhìn vòng eo thon thả của nàng, cùng với nơi cao cao nhô lên bên trên đó: “Hương Vũ, nàng nhìn xem không biết mấy ngày qua đã gầy đi bao nhiêu cân!”
Hương Vũ thở dài, “Thiếu gia, xin đừng nói chuyện cười nửa, thân phận Hương Vũ thấp hèn, không dám trèo cao tới thiếu gia.”
Hoắc Nghênh Phong: “Hương Vũ, hà cớ gì phải nói những lời như vậy, ta đã chê ghét nàng lúc nào chưa? Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ chắc nàng cũng biết ta đối với nàng thế nào chứ.”
Hương Vũ đau đầu, sao nói mà y không chịu hiểu nhỉ, nàng dứt khoát nói: “Thiếu gia, ta nói thẳng nhé, mặc dù thân phận ta thấp kém, nhưng nếu gả cho người ta thì cũng không muốn bị khinh rẻ, có thể nghèo có thể khổ, thậm chí lấy một người què thì ta cũng không chê, ta chỉ xin đối phương coi ta như một con người mà đối đãi.”
Hoắc Nghênh Phong đột nhiên hiểu được ý của Hương Vũ, im lặng một hồi, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Hương Vũ nếu nàng theo ta, ta sẽ cầu phụ thân, dù ông ấy có tức giận thì ta cũng sẽ cầu xin, thế nào cũng sẽ cho nàng một danh phận.”
Hương Vũ nghe thấy lời này, trái tim nhất thời cảm động.
Nàng ngước nhìn Hoắc Nghênh Phong.
Thiếu gia cũng trạc tuổi nàng, mặt mũi tuấn tú thân hình đẹp, trong phủ không biết có bao nhiêu là nha hoàn thương nhớ.
Dù biết rằng hầu gia nhất định sẽ không đồng ý, lời y nói chẳng qua chỉ là kẻ ngốc nằm mơ, nhưng rốt cuộc nàng cũng có chút cảm động vì ít nhất hắn cũng có thể nói ra những lời này, và cũng có tâm tư này.
Tất nhiên Hoắc Nghênh Phong cũng thấy được thần tình thay đổi của Hương Vũ, hít sâu một hơi, trịnh trọng hứa: “Hương Vũ, từ nhỏ ta đã thích nàng, sao có thể để nàng ủy khuất được chứ, nhất định không để nàng làm thông phòng gì đó đâu, bất luận thế nào cũng sẽ để nàng làm thiếp.”
Hương Vũ nghe thấy từ “thiếp”, giống như là bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, loại cảm động đã dâng lên trong ngực lập tức nguội lạnh, lạnh thấu xương.
Mà lúc này Hoắc Nghênh Phong vẫn đang nói cho nàng nghe những nỗi lòng, trong tim có nàng thế này thế kia, mấy ngày nay lo lắng cho nàng thế này thế nọ.
Hương Vũ sững người nhìn đôi môi của Hoắc Nghênh Phong ở trước mắt không ngừng mấp máy, trong cơn hoảng hốt càng nhận thức được thân phận hèn mọn của mình. Không làm thông phòng mà làm thiếp đã gọi là phúc lớn trời ban rồi.
Cùng làm thiếp, hà tất gì nàng phải đi làm thiếp của một nhi tử như hắn, cha hắn cũng muốn nàng cơ mà.
Nàng tìm đến hầu gia lấy lòng một chút, làm thông phòng rồi sinh ra một trai một gái, nói không chừng có thể dễ dàng nhận được một danh phận làm thiếp cơ!
Hương Vũ liếc nhìn Hoắc Nghênh Phong lần cuối, sau đó quay người rời đi.
Hoắc Nghênh Phong định nắm lấy cánh tay nàng: “Hương Vũ, làm sao vậy?”
Vừa rồi không phải vẫn tốt sao?
Hương Vũ ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Nghênh Phong, đáy mắt có chút ẩm ướt, nhưng nàng lại hết sức nhẫn nhịn.
Thật ra nàng biết không thể trách Hoắc Nghênh Phong được, thân phận địa vị của y là ở đâu cơ chứ, là con trai duy nhất của hầu gia, sau này sẽ thừa kế chức vị, phủ Định Viễn giàu có, một nửa đất đai sẽ thuộc về y, không biết có bao nhiêu người muốn dựa hơi y.
Bằng cách này, tất nhiên là y không bao giờ nghĩ đến việc cưới một người có thân phận như mình làm thê tử.
Cho dù là thiếp, cũng đã là sự sủng ái to lớn của bản thiếu gia rồi.
Còn cái hy vọng xa vời của bản thân, nói ra chỉ sợ khiến người khác người đến mẻ răng.
Nàng cắn môi, chịu đựng, sau đó cười nói với Hoắc Nghênh Phong: “Tạ thiếu gia chiếu cố, thế nhưng đời này Hương Vũ sẽ không bao giờ làm thiếp cho thiếu gia, xin thiếu gia đừng nhọc lòng với ta nữa.”
Nói xong, nàng rút tay khỏi tay của Hoắc Nghênh Phong, dứt khoát rời đi.
Hoắc Nghênh Phong ngẩn người, y không biết thế này là sao, rõ ràng là đang nói rất ngon lành, sao đột nhiên nàng ấy lại như muốn khóc tới nơi vậy.
Y đã nói gì sai sao?