Xuyên đến tinh tế thành đan pháp thần - Chương 81
Đọc truyện Xuyên đến tinh tế thành đan pháp thần Chương 81 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần – Chương 81 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần – Châu Thanh (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
Sau khi đăng ký xong, nhóm Châu Thanh chia ra, Châu Thanh thì tới nơi dành cho đan pháp sư, Cát Hải Thịnh và Paul thì là pháp y, còn lại là chiến đấu.
Bài kiểm tra cũng không quá khó, ít nhất là đối với một đan pháp sư cấp 5 như cậu.
Đề thi là kiểm tra luyện đan, mỗi người chỉ có duy nhất 1 cơ hội, nếu thất bại coi như là rớt.
Trên bàn thi chính là một số pháp thảo hạ phẩm và một đơn thuốc, là bồi bổ đan cấp 2.
Phần thi có giới hạn thời gian, Châu Thanh dùng không tới một nửa thời gian quy định đã luyện xong. Cậu đưa đan pháp cho binh sĩ bỏ vào mấy kiểm tra, xác định cậu đạt rồi mới đánh dấu vào tờ đơn của cậu.
Châu Thanh cầm tờ đơn đi tới quầy đăng ký Binh Nhì. Tại đây Châu Thanh gặp Ôn Tuyệt.
Ôn Tuyệt thấy Châu Thanh, cô mỉm cười lịch sự, Châu Thanh cũng gật đầu đáp lại. Sau đó hai người lại mỗi người một nơi không quen biết nhau.
Binh Nhì cũng như Binh Nhất, nhưng lần này là luyện Tiến cấp đan cấp 3, không chỉ tăng độ khó cấp mà độ khó của đan cũng tăng lên.
Thế nhưng Châu Thanh vẫn dễ dàng vượt qua, cậu tiếp tục đi tới quầy đăng ký Hạ Sĩ.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng thi Châu Thanh nhìn thấy Ôn Tuyệt, Ôn Tuyệt đã luyện xong, cô đang cầm đan pháp để binh sĩ kiểm tra.
Ôn Tuyệt cũng nhìn thấy Châu Thanh, cô nàng lần nữa mỉm cười chào. Châu Thanh cũng gật đầu đáp lại.
Bài thi Hạ Sĩ là luyện đan pháp cấp 4, Bồi bổ đan. Lần này trùng hợp là Châu Thanh và Ôn Tuyệt ngồi gần nhau. Hai người đối với chỗ ngồi này có chút ngoài ý muốn.
Ôn Tuyệt vẫn đoan trang dịu dàng mỉm cười với Châu Thanh, Châu Thanh vẫn như cũ gật đầu đáp lại.
Châu Thanh: “…”
Như vậy đến khi nào?
Ôn Tuyệt là đan pháp sư cấp 4 cao cấp, Hạ Sĩ chỉ yêu cầu cấp 4 sơ cấp, Bồi bổ đan là đan pháp dễ luyện nhất trong các loại đan, vì vậy cô nàng dễ dàng vượt qua.
Trùng hợp làm sao Châu Thanh cũng vừa luyện đan xong, cả hai cùng đứng lên. Hai người bất ngờ nhìn nhau, sau đó Ôn Tuyệt mỉm cười nhẹ với cậu.
Châu Thanh: “…”
Châu Thanh máy móc gật đầu đáp lại, cậu nói: “Cô đi trước đi.”
Ôn Tuyệt cũng không khách khí, cô nàng nói: “Cảm ơn.”
Châu Thanh đứng phía sau Ôn Tuyệt đợi kiểm tra đan pháp. Cậu nhìn phòng thi thấy phần lớn người vẫn còn đang ở bước làm sạch. Có lẽ bởi vì mỗi người chỉ có một cơ hội cho nên họ làm rất chậm và tỉ mỉ, chỉ là bọn họ không biết mình tốn quá nhiều thời gian cho việc làm sạch.
Một bóng người đột nhiên đứng dậy trong đám người đang luyện đan, hành động khác thường của anh làm những người luyện đan xong đang đứng xếp hàng chú ý.
Chỉ thấy trên tay người nọ cầm một viên đan pháp, thấy vậy mọi người cũng không nhìn nữa.
Châu Thanh nhìn người nọ, phát hiện là người quen, Thẩm Chu.
Từ Binh Nhất đến Binh Nhì cậu không nhìn thấy Thẩm Chu, có lẽ là tốc độ luyện đan của Thẩm Chu không nhanh hoặc cũng có thể anh luyện xong trước cậu, rời đi trước nên cậu không phát hiện.
Thẩm Chu ngẩng đầu lên thấy Châu Thanh đang nhìn mình, anh nở nụ cười ấm áp với cậu. Một bộ dáng hoàn toàn khác xa lúc anh lăn lộn cùng Bernard.
Châu Thanh nhìn bộ dạng ngốc của anh, cậu lịch sự gật đầu.
Tiếp đến là tới cậu kiểm tra, Châu Thanh đưa đan pháp cho binh sĩ, sau khi xác nhận thành công Châu Thanh cầm tờ đơn rời đi cũng không có quay lại nhìn Thẩm Chu nên không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh.
Ánh mặt Thẩm Chu lạnh lùng nhìn thân ảnh Châu Thanh, anh cúi đầu xuống, lần nữa mở mắt ra đã là bộ dáng ôn nhu ấm áp bình thường.
Thẩm Chu thở dài một hơi, ham muốn càng lúc càng mãnh liệt.
Sau khi rời khỏi phòng thi, Thẩm Chu cũng không có đi tới khu Trung Sĩ ngay, anh lấy quang não ra gửi một tin nhắn.
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang đợi ở bên ngoài.”
Thẩm Chu tắt quang não. Anh sải chân rời khỏi khu vực thi luyện đan Hạ Sĩ, vừa ra khỏi một thân ảnh lập tức đập vào mắt anh.
Thẩm Chu nhanh chóng bước tới, kéo người nọ vào một góc khuất.
Bernard nhìn Thẩm Chu, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn hắn, bên trong con mắt dường như có tơ máu, con ngươi xám bạc hiếm thấy như đang dần chuyển sang màu đỏ, như ẩn như hiện, như một viên Ruby tuyệt đẹp hút hồn hắn.
Sau hai tháng quen Thẩm Chu, Bernard phát hiện cứ một thời gian Thẩm Chu sẽ như vậy, anh trở nên lạnh lẽo, thô bạo, cả người toát ra khí thế người khác cấm tới gần, cùng với Thẩm Chu bình thường ôn nhu như hai người khác nhau.
Mà vào những lúc Thẩm Chu như vậy, ham muốn tình dục của anh lại tăng cao lên.
Thẩm Chu ngậm lấy đôi môi của Bernard, anh bóp miệng để Bernard mở miệng ra. Ngay lập tức một chiếc lưỡi ấm nóng trơn trượt đưa vào miệng hắn.
Chiếc lưỡi thô bạo càng quét sạch sẽ khoang miệng Bernard, khóe miệng hắn liền chảy xuống một sợi chỉ bạc.
Kết thúc nụ hôn, Bernard tựa vào vai Thẩm Chu thở hồng hộc, Thẩm Chu ôm lấy Bernard, biểu cảm của anh cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, khí lạnh cũng tan đi vài phần.
…
Châu Thanh bước vào phòng thi quân hàm Trung Sĩ, phòng cũng không nhiều người, ít hơn một nửa người ở Hạ Sĩ.
Vẫn chưa tới giờ thi, Châu Thanh nhìn pháp thảo trên bàn và đơn thuốc, là Hóa thương đan cấp 4.
Đợi tới lúc cận kề giờ thi, Châu Thanh thấy Thẩm Chu đi vào, quần áo hắn có chút xộc xệch, khóe miệng lại có một vết thương.
Giờ thi bắt đầu, Châu Thanh thuần thục mà bỏ đan pháp vào đan lô bắt đầu luyện đan.
Sau ba giờ đan thành, Châu Thanh cầm Hóa Thương đan cấp 4 đưa cho binh sĩ kiểm tra, cậu là người xong đầu tiên.
Trong lúc binh sĩ đan kiểm tra, Châu Thanh cảm nhận được phía sau mình có người tiến lại gần. Châu Thanh cho rằng là học viên nào đó luyện đan xong muốn kiểm tra nên cũng không quay lại nhìn.
“Chúc may mắn!” Ôn Tuyệt đột nhiên nói.
Châu Thanh xoay người lại nhìn, phát hiện người phía sau mình là Ôn Tuyệt. Cậu có chút ngoài ý muốn, cũng không biết câu vừa rồi Ôn Tuyệt có phải nói với mình hay không, dù sao hai người cũng không có quen biết.
Ôn Tuyệt mỉm cười nhìn thẳng Châu Thanh nói: “Đan pháp cấp 5 so với cấp 4 luyện khó hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận sẽ thất bại.”
Lúc này Châu Thanh mới biết là Ôn Tuyệt đang nói chuyện với mình, cậu không hiểu sao cô lại nói chuyện này, cậu cảnh giác nhìn Ôn Tuyệt.
Ôn Tuyệt không để ý sự cảnh giác của Châu Thanh, cô cười: “Tôi nhìn ra anh luyện đan không tồi, lại là pháp sư cấp 5, hẳn là sẽ tiến tới quân hàm cấp Thượng Sĩ, cho nên muốn nhắc nhở một chút.”
Châu Thanh cũng không có buông bỏ lòng cảnh giác, cậu nói: “Cảm ơn sự nhắc nhở của cô.”
Ôn Tuyệt chỉ cười.
Sau khi xác nhận thành công đạt cấp quân hàm Trung Sĩ, Châu Thanh liền tiếp tục đi tới khu vực Thượng Sĩ.
Châu Thanh phát hiện ngoài cậu ra thì cũng chỉ có mình Thẩm Chu là tiếp tục thi lên Thượng Sĩ.
Châu Thanh bước vào phòng thi, ngoài ý muốn phát hiện lần này người phụ trách lại là hai giáo sư, một trong số đó là Liễu Hạnh.
Liễu Hạnh nhìn thấy Châu Thanh, cô ta liền nở một nụ cười đắc ý.
Châu Thanh nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Liễu Hạnh, cô ta rất có thể đang âm mưu chuyện gì đó.
Đợi đến lúc mọi người ngồi vào chỗ, binh sĩ phát tài liệu cho mọi người, Châu Thanh mới biết Liễu Hạnh đắc ý cái gì.
Trừ bỏ những pháp thảo khác bình thường ra thì chỉ có mỗi Bạch Vu thảo và Lan Nhũ thảo là có dấu hiệu sắp hư hỏng.
Bạch Vu thảo và Lan Nhũ thảo là hai loại pháp thảo đặc biệt mềm mỏng trong Bồi Bổ Đan cấp 5. Bình thường đã khó luyện rồi, hiện tại sắp hư hỏng, nếu Châu Thanh truyền ma pháp vào chắc chắn sẽ thật sự hư luôn.
Cậu gọi binh sĩ phát tài liệu lại nói: “Bạch Vu thảo và Lan Nhũ thảo có dấu hiệu hư hỏng rồi, làm sao có thể luyện?”
Liễu Hạnh vừa nghe thấy tiếng cậu, cô ta lập tức đi tới, vẻ mặt lạnh băng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại trào phúng nhìn cậu, hỏi binh sĩ kia: “Chuyện gì?”
Binh sĩ kia không am hiểu về mấy loại pháp thảo, cậu ta nói lại lời nói Châu Thanh nói lúc nãy.
Liễu Hạnh giả vờ cuối xuống cầm Bạch Vu thảo và Lan Nhũ thảo lên xem, xong cô ta nói: “Pháp thảo bình thường không có hư hại gì.”
Cô ta khinh thường nói: “Thời buổi bây giờ, nếu không làm được thì đừng có cố để rồi viện lý do này nọ.”
Giáo sư còn lại thấy Liễu Hạnh đi tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Liễu Hạnh phất tay: “Không có gì, chỉ là một tên ngu không biết phân biệt pháp thảo bình thường với pháp thảo hư mà thôi.”
Giáo sư kia nghe vậy cũng không nói gì nữa.
…
Châu Thanh yên lặng nhìn Liễu Hạnh tự biên tự diễn, cuối cùng cậu cũng không được đổi pháp thảo khác. Đương nhiên đây chính là ý muốn của cô ta, chỉ tiếc, nếu cô ta làm cách này trước khi cậu phát hiện ra không gian, thì có thể làm khó cậu được một chút.
Châu Thanh nhếch môi, cậu nhàn nhạt liếc Liễu Hạnh. Liễu Hạnh thấy cậu nhìn mình, cô ta hất cằm lên.
Châu Thanh cầm Bạch Vu thảo lên, đặt trong lòng bàn tay mình. Ở mộc gốc mọi người không nhìn thấy, bàn tay Châu Thanh xuất hiện mấy giọt nước, giọt nước sau khi xuất hiện liền bị Bạch Vu thảo hấp thu, sau đó Bạch Vu thảo đang héo rủ đột nhiên tươi tắn hơn nhưng cũng chỉ ở mức hạ phẩm bình thường.
Sau đấy chính là Lan Nhũ thảo, cậu cũng làm y chan như vậy.
Liễu Hạnh thấy Châu Thanh bắt đầu bỏ Bạch Vu thảo và Lan Nhũ thảo vào đan lô, cô ta khinh thường mắng thầm: “Ngu ngốc.”
Cô ta được Korly báo là Châu Thanh đã là pháp sư cấp 5 sơ cấp, cũng đã luyện được đan pháp cấp 5. Cô ta là giáo sư cao cấp vì vậy chỉ có thể phụ trách khu vực Thượng Sĩ, vừa hay Châu Thanh cũng thi ở quần hàm này.
Liễu Hạnh đã chuẩn bị sẵn một bộ pháp thảo sắp hư cho Châu Thanh, cô ta không chắc cậu có thi cấp quân hàm Thượng Sĩ hay không. Nếu cậu xuất hiện cô ta lập tức đưa nó cho cậu, nếu cậu không xuất hiện cũng không sao, miễn cô ta còn là giáo sư trong cái học viện này, Châu Thanh sẽ chẳng là gì với cô ta.
Liễu Hạnh chỉ cần ngồi chờ Châu Thanh thất bại rồi bị đánh giá rớt. Chỉ là cô ta chờ mãi mà vẫn không thấy Châu Thanh có dấu hiệu hư đan, ngược lại đan lô của cậu càng lúc tỏa ra mùi thuốc thơm nồng.
Liễu Hạnh khó tin đứng bật dậy, giáo sư ngồi bên cạnh cô ta bị dọa cho giật mình, ông khó hiểu nhìn Liễu Hạnh: “Thiếu tá Liễu, có gì không ổn sao?”
Liễu Hạnh nhìn chằm chằm khói bốc lên từ đan lô Châu Thanh, cô ta siết chặt nắm tay.
Không thể, không thể nào như vậy được!
Giáo sư bên cạnh thấy sắc mặt Liễu Hạnh âm trầm, ông nhẹ kéo ghế ra xa, nhìn về hướng cô ta đang nhìn, chỉ thấy một học viên đang luyện đan rất bình thường, ông nghi hoặc: “Thiếu tá Liễu?”
Liễu Hạnh hồi thần, cô ta thu lại vẻ mặt của mình, ngồi lại xuống ghế cười: “Không có gì, chỉ là thấy học viên kia luyện đan không tồi nên có chút kích động.”
Giáo sư nghi ngờ nhìn nụ cười cứng ngắc của Liễu Hạnh. Thật sự kích động? Kích động đến mức làm vẻ mặt muốn giết người thế kia?
Liễu Hạnh cắn móng tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Châu Thanh, cả cơ thể cô ta run lên vì tức giận.
Giáo sư kia nhìn bộ dạng của cô ta thầm nghĩ có lẽ Liễu Hạnh thật sự kích động.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tốc độ ra chương của bộ này sẽ chậm lại bởi vì Cá vừa đào một cái hố mới(ý tưởng nó cứ khều nên phải viết ra), các bạn nếu hứng thú có thể vào profile của Cá để theo dõi nha. Nhưng mà bộ này vẫn ưu tiên hơn nha(✿^‿^)