Xin chào thiếu tướng đại nhân - Chương 384
Đọc truyện Xin chào thiếu tướng đại nhân Chương 384 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 384 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 384 LỘ RA MANH MỐI ĐẦU TIÊN
Tạ Đức Chiêu bật cười đồng ý, nhưng ông dặn dò Tạ Thanh Ảnh: “Cậu của con đã nói rồi, Cục tác chiến đặc biệt không phải là cơ quan bình thường, chúng ta vừa từ nước ngoài trở về, nhất định phải cẩn thận, đừng chuốc lấy phiền phức, làm cậu con khó xử.”
Thật ra quan hệ hôn nhân của ông với em họ Chủ tịch Long vẫn không đủ để khiến quan hệ của hai bên gia đình trở nên cực kì thân thiết. Hai người đều là vợ chồng giữa chừng, lại không có con chung. Mối quan hệ vợ chồng như thế này không hề vững chắc.
Cũng may Tạ Đức Chiêu không cần dựa dẫm Chủ tịch Long để kiếm chác lợi ích gì, nên tạm thời hai bên gia đình vẫn rất vui vẻ với nhau, tình cảm dần dần cũng tích lũy được.
Tạ Thanh Ảnh lập tức đồng ý, cô vội vàng ăn cơm rồi về phòng sửa soạn trang điểm.
Bởi vì không muốn để Hoắc Thiệu Hằng biết cô cũng ở bên cạnh nên cô đến quán cafe trước.
Nhưng có một chuyện cô không biết đó là, với tính chất công việc của Hoắc Thiệu Hằng, có thể hẹn gặp ba cô ở quán cafe này, chắc chắn từ trong ra ngoài quán cafe đã bị anh khống chế rồi.
Muốn đến đó trước để ôm cây đợi thỏ là chuyện không thể nào.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xe riêng, vẫn đang trên đường đến, người giám sát quán cafe đã gửi tin tức cho Triệu Lương Trạch, nói Tạ Thanh Ảnh – con gái của Tạ Đức Chiêu – đã đến quán cafe trước, ngồi ở bên trong cách một bức bình phong, uống cafe và ăn bánh ngọt.
Triệu Lương Trạch gửi tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng, rồi gọi điện thoại cho anh: “Hoắc thiếu, cô Tạ cũng đến, có cần mời cô ấy ra ngoài không?”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Không cần, trông chừng cô ấy là được. Hôm nay chúng ta cũng không có chuyện bí mật gì cần hỏi, chỉ là nghe ngóng tình hình, việc này có lẽ chỉ mất năm phút là xong.”
Triệu Lương Trạch nhận lệnh rồi gửi cho người giám sát ở quán cafe, bảo họ trông chừng Tạ Thanh Ảnh cho cẩn thận, đừng gây phiền phức cho Hoắc thiếu.
…
Đúng giờ Tạ Đức Chiêu bước vào quán cafe phong cách châu Âu gần nhà Chủ tịch Long.
“Xin hỏi ông có hẹn trước không ạ?” Một nữ phục vụ ăn mặc thanh lịch đi đến khom lưng hỏi.
Tạ Đức Chiêu ngước mắt nhìn một lúc, quán cafe này trang trí bày biện theo phong cách châu Âu, đối với một người từ châu Âu trở về như ông, quán cafe này thật sự rất đúng tiêu chuẩn.
Người đến nơi này đa số là người nước ngoài, người da trắng, người da đen, đương nhiên cũng có người gốc Hoa từ nước ngoài trở về.
Nói không chừng ông chủ của nơi này cũng từ châu Âu về…
Tạ Đức Chiêu mỉm cười nhìn nữ phục vụ, giọng nói trầm thấp: “Cảm ơn, tôi đến đây đợi người…”
“Đợi anh Hoắc phải không ạ?” Nữ phục vụ đó khẽ khom lưng, “Anh Hoắc đã đặt chỗ rồi, mời ông đi theo tôi.”
Tạ Đức Chiêu khá bất ngờ, ông ta cứ nghĩ rằng ngồi nói chuyện ở sảnh lớn quán cafe, không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại đặt một phòng riêng.
Tạ Thanh Ảnh nhìn thấy ba mình đi theo nữ phục vụ vào phòng riêng thì không khỏi cảm thấy buồn bực.
Vậy cô đến đây làm gì chứ?
Cô còn nghĩ rằng có thể nghe lén cơ…
Tạ Thanh Ảnh buồn bã gọi một đĩa cơm chiên hải sản Tây Ban Nha, một mình ngồi ăn sau bức bình phong.
Quán cafe phong cách châu Âu này cũng phục vụ một vài món ăn đơn giản vào buổi tối, ví dụ như món cơm chiên hải sản Tây Ban Nha này rất chính tông, mùi vị gần như giống hệt với món cơm chiên cô đã ăn lúc đi du lịch Tây Ban Nha năm đó.
Lúc cô đã ăn uống no nê thì Hoắc Thiệu Hằng vừa bước vào quán cafe.
Anh mặc một bộ quân phục của sĩ quan cấp tướng màu xanh dương sẫm, hai vai rộng lớn thẳng tắp, thân hình cao lớn lạ thường.
Lúc anh đi lướt qua mấy người da trắng vốn cao to kia nhìn mà không hề thua kém chút nào. Hơn nữa, khí thế trầm ổn ẩn giấu thực lực ấy càng làm tăng thêm cảm giác thần bí. Anh giống như một quyển sách lôi cuốn người khác, khiến người ta không kìm được muốn đến gần, đọc và nghiên cứu tường tận con người anh.
Từ phía sau bức bình phong, Tạ Thanh Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi qua trước mặt mình, ánh mắt cô chăm chú đến mức phút chốc dường như quên mất cả việc hít thở.
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi rồi, Tạ Thanh Ảnh mới phát hiện mình hơi khó thở. Cô dùng tay ôm lấy cổ, hít sâu một hơi, nhìn đĩa cơm chiên hải sản trước mặt, tự dưng lại cảm thấy nó mất ngon đi nhiều…
…
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa phòng bao VIP của quán cafe, nhìn thấy một người đàn ông trông rất lịch sự nho nhã đang ngồi cạnh bàn.
So với tuổi tác của ông ta thì dáng vẻ này đúng là được giữ gìn chăm sóc rất tốt.
Từ mặt mũi ông ta có thể nhìn ra đặc điểm của những người đàn ông nhà họ Tạ. Ví dụ như sống mũi cao, thẳng tắp như được điêu khắc, hốc mắt hơi lõm, đôi mày mũi kiếm. Trong sự nho nhã xen lẫn chút sắc bén, nhưng đường nét không tuấn tú bằng dòng chính của nhà họ Tạ.
Hoắc Thiệu Hằng thong thả bước đến, đứng trước mặt Tạ Đức Chiêu, khẽ gật đầu hỏi: “Ông có phải là ông Tạ Đức Chiêu không?”
“Đúng, chính là tôi, cậu là Thiếu tướng Hoắc?” Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, Tạ Đức Chiêu bỗng cảm thấy căng thẳng.
Thái độ của Hoắc Thiệu Hằng rất ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh, không hề có cảm giác ngang ngược, nhưng Tạ Đức Chiêu lại cảm thấy khó thở.
“Ừm, mời ông ngồi.” Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu cho Tạ Đức Chiêu ngồi xuống, còn anh thì ngồi xuống chỗ đối diện ông ta.
Nữ phục vụ phòng riêng đi vào hỏi họ muốn dùng gì.
Hoắc Thiệu Hằng gọi một cốc cafe đen Jamaica, không thêm đường, không thêm sữa, lại gọi thêm một chiếc bánh ngọt Black Forest.
Tạ Đức Chiêu gọi một cốc Capuchino, thêm đường thêm sữa, rồi gọi thêm một cái bánh Tiramisu.
Nữ phục vụ nhanh chóng mang cafe và bánh kem lên, Hoắc Thiệu Hằng và Tạ Đức Chiêu mới mượn cafe và bánh kem làm chủ đề bắt đầu trò chuyện.
“Không ngờ ở đây cũng có thể uống được Capuchino chính tông, cậu xem lớp kem sữa này đánh đều chưa này?” Đầu tiên Tạ Đức Chiêu khen ngợi cafe hết lời, sau đó lại khen Tiramisu được làm rất ngon.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ uống cafe, không hề đụng đến chiếc bánh Black Forest kia, nhưng cũng gật đầu theo, “Mùi vị cafe rất ngon.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, quanh đi quẩn lại vẫn chưa đi vào chủ đề chính, cứ như đang đấu trí đọ kiên nhẫn với nhau vậy.
Cuối cùng Tạ Đức Chiêu không nhịn được nữa, đẩy cốc cafe bên tay ra, cau mày hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Thiếu tướng Hoắc, anh mời tôi đến đây nói chuyện, không phải là để nói về cafe đấy chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, không phản đối cũng chẳng tán thành: “Nếu đã là hẹn gặp nói chuyện thì chuyện gì cũng có thể nói, bao gồm cả cafe.”
“Được thôi, tôi nói xong rồi, cafe, bánh kem. Đúng rồi, mặc dù Tiramisu này rất ngon, nhưng không ngon bằng con gái tôi làm. Tiramisu con gái tôi làm là tuyệt nhất, sau này có cơ hội, tôi mời Thiếu tướng Hoắc ăn Tiramisu của con bé làm nhé!” Tạ Đức Chiêu vừa nhắc đến con gái thì mặt mày hớn hở.
Cuối cùng cũng nói đến con gái ông ta rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thong thả nói: “Con gái ông? Là cô Tạ Thanh Ảnh phải không? Cô ấy có vẻ có quan hệ rất tốt với vợ của Chủ tịch Long, thật hiếm có.”
“Vợ tôi cũng là một người phụ nữ rất tốt, bà ấy coi Thanh Ảnh như con ruột của mình. Chủ tịch Long và vợ thì nói chung là yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi.” Tạ Đức Chiêu lại hết lời khen ngợi vợ mình.
Người vợ tái hôn của ông ta nhỏ hơn ông ta bảy tám tuổi, nhưng cũng đã bốn mươi rồi, không được tính là chồng già vợ trẻ.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Em họ của Chủ tịch Long sao? Trước đây tôi từng gặp bà ấy một lần, rất tốt.”
“Đúng vậy, lúc tôi gặp bà ấy ở châu Âu, một mình bà ấy ở ngoại ô vẽ cảnh vật, gặp phải mưa to, không kịp về nên ở nhà tôi một đêm.” Tạ Đức Chiêu hồi tưởng lại chuyện xưa lúc mới gặp nhau của mình và vợ mới tái hôn, nét mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không còn thấy căng thẳng nữa.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới từ từ dẫn dắt vào chủ đề chính: “Vậy hai người còn định sinh thêm một đứa nữa không? Theo như tôi biết thì ông chỉ có một đứa con gái là cô Tạ Thanh Ảnh phải không?”
“Hả? Con á…” Hồi ức tươi đẹp của Tạ Đức Chiêu bỗng bị một chữ “con” của Hoắc Thiệu Hằng phá vỡ.
Ông ta chau mày, quay đầu đi nơi khác, nhìn bức tranh trừu tượng trên tường trong phòng, nói với vẻ không vui: “Tôi đã từng tuổi này, sắp bế cháu ngoại được rồi, còn con cái gì nữa?”
“Nếu như vợ ông muốn thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng chắp hai tay lại, đặt lên bàn cafe, từng bước phá vỡ tâm lý đề phòng của Tạ Đức Chiêu.
“Bà ấy ư? Sẽ không đâu?” Đôi mày của Tạ Đức Chiêu càng chau chặt, “Chúng tôi chưa từng nói đến chủ đề này, có lẽ cũng không cần nói, dù sao chúng tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Tôi sắp năm mươi, bà ấy cũng đã bốn mươi, còn sinh con được sao?”
“Nếu như hai bên đều có sức khỏe tốt, sản phụ bốn mươi tuổi cũng không phải là không có.” Hoắc Thiệu Hằng cười nói rồi cúi đầu uống một ngụm cafe.
Vị cafe đắng trong miệng lại có vị ngọt thơm đọng lại, đây chính là điểm kỳ diệu của cafe. Ngụm đầu tiên cảm thấy đắng, ngụm thứ hai cảm thấy đặc biệt, ngụm thứ ba có vị ngọt thơm, đến ngụm thứ tư thì không thể rời xa nó được nữa.
Tạ Đức Chiêu bỗng nắm chặt bàn tay lại, ông ta hơi kích động, “Không! Không! Chúng tôi không cần con cái! Phụ nữ sinh con sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể! Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy phụ nữ phải sinh con nữa!”
Từ thông tin của anh họ, Hoắc Thiệu Hằng được biết rằng Cố Điềm, người vợ đầu tiên của Tạ Đức Chiêu, cũng vì sinh con mà sức khỏe sa sút, hệ miễn dịch suy giảm toàn diện, trong lúc ở cữ bị cảm nhẹ, cứ thế mà bệnh rồi qua đời.
Đây là nút thắt trong lòng Tạ Đức Chiêu, nếu không ông ta cũng sẽ không để đến tận hai mươi năm sau khi vợ mình qua đời mới tái hôn.
Hoắc Thiệu Hằng không phải bác sĩ tâm lý, mục đích của anh cũng không phải giúp Tạ Đức Chiêu cởi bỏ nút thắt này. Anh chỉ muốn biết, Cố Điềm đến từ đâu, nhà mẹ đẻ bà ấy có những ai.
“Ông Tạ, không thể nói như vậy được, đại đa số phụ nữ sinh con đều bình thường mà.” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng khẽ gõ cạch cạch cạch cạch lên bàn cafe.
Tạ Đức Chiêu rơi vào hồi ức trong quá khứ, như bị thôi miên, nói mớ: “Không, anh không biết đấy thôi. Lúc đầu, mẹ của Thanh Ảnh cũng là vì sinh con… Tôi biết sức khỏe của bà ấy không tốt, tôi đã nói với bà ấy không cần sinh con. Nhà họ Tạ nhiều người như vậy, có nhiều con cháu như vậy, thêm một đứa con của chúng tôi sẽ không nhiều thêm, mà bớt đi một đứa cũng chẳng ít đi. Nhưng bà ấy không nghe, vẫn cứ muốn sinh…”
“Vậy à? Sức khỏe của mẹ cô Tạ không tốt à? Lúc ông kết hôn với bà ấy đã biết rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng từng bước một đẩy chủ đề tiến về phía trước.
Tạ Đức Chiêu đau khổ gật đầu, “Tôi biết, nhưng tôi yêu bà ấy nên vẫn lấy bà ấy. Bà ấy rất vui mừng, lén lút mang thai, định cho tôi một niềm vui bất ngờ, còn nói tôi đừng lo lắng. Anh bà ấy đã chuẩn bị từ sớm rồi, bà ấy nhất định có thể thuận lợi sinh con.”
“Anh bà ấy à? Anh trai của vợ quá cố của ông ư? Ông ấy là ai? Tên là gì?” Hoắc Thiệu Hằng cũng trở nên căng thẳng, mặc dù bên ngoài vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng anh đã cháy bùng bùng như dung nham của núi lửa trước khi bùng nổ.
“Anh bà ấy á? Là Cố Tường Văn ấy, người nổi tiếng như vậy mà anh không biết sao?” Tạ Đức Chiêu ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong ngữ khí mang theo vẻ châm biếm, “Thật đúng là người anh trai tốt hết lòng yêu thương em gái, lại thấy chết mà không cứu!”
Hoắc Thiệu Hằng từ từ nắm chặt tay lại. Anh yên lặng nhìn Tạ Đức Chiêu, một lúc lâu vẫn không nói chuyện.
Tạ Đức Chiêu bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, không dám đối diện với tầm mắt đó, gượng gạo quay đầu đi, thì thầm, “Xin lỗi, tôi quá tức giận rồi, thật ra tôi không nên nói anh ta như vậy…”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới hoàn hồn trở lại, ngắt lời Tạ Đức Chiêu, trầm giọng hỏi: “Ông nói Cố Văn Tường nổi tiếng sao? Nổi tiếng về phương diện nào? Hình như tôi chưa từng nghe đến cái tên này.”
Tạ Đức Chiêu nhìn anh một lúc, thấy anh không giống như giả vờ, mới chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng hiểu ra, mỉm cười nói: “À, tôi cũng nghĩ hơi quá rồi. Cố Văn Tường nổi tiếng ở nước ngoài thôi, cho dù người trong nước biết đến anh ta thì cũng không biết cái tên này.”
“Vậy thì ông ta tên gì?” Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng âm thầm nghĩ, chẳng trách họ điều tra lâu như vậy vẫn không tìm ra chút manh mối nào.
Tạ Đức Chiêu lấy một chiếc bút từ bàn cafe, viết dòng chữ “Kevin Ku” lên tờ khăn giấy, nói: “Đây là tên tiếng Anh của anh ta, luận văn mà anh ta công bố cũng dùng tên này. Anh lên mạng tìm một chút là thấy thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tờ khăn giấy, bình thản đưa mắt nhìn, rồi thuận tay đặt qua một bên, dáng vẻ không xem trọng lắm: “Ông ấy là học giả sao? Nghiên cứu về phương diện nào?”
“Cái này tôi cũng không rõ, chỉ biết ông ta có rất nhiều bằng sáng chế phát minh, được sử dụng rộng rãi ở nước ngoài. Mặc dù rất khiêm tốn nhưng tài chính không phải dạng vừa, cũng có thể xem như là tỷ phú ẩn mình.” Tạ Đức Chiêu thản nhiên nói.
Người nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không nhìn vào tiền tài của người khác.
Trên thực tế, nếu như Cố Điềm không nhờ có người anh trai giàu có của mình mà tăng giá trị bản thân thì bà ấy cũng không có cơ hội gặp được Tạ Đức Chiêu, sau đó yêu đương rồi kết hôn với ông ta.
“Là như thế à, vậy bây giờ ông còn liên lạc với ông ta không?” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng hỏi, “Người nổi tiếng như vậy, nước ta cũng có thể cân nhắc mời về.”
“Ha ha…” Tạ Đức Chiêu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười nhạt vài tiếng, bĩu môi nói: “Nổi tiếng thì sao chứ? Nói rồi nuốt lời, ngay cả tính mạng em gái mình còn chẳng màng tới, dù có giỏi giang thế nào, tôi cũng không muốn quan tâm tới anh ta nữa! Trên thực tế, từ sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã không còn liên lạc với anh ta nữa rồi.”
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.
“Hai mươi năm trước, tại tang lễ của vợ tôi, tôi đã đánh anh ta một trận, sau đó đuổi anh ta đi, bảo anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước cửa nhà tôi nữa!” Tạ Đức Chiêu tức giận vỗ bàn cafe, lửa giận bừng bừng.
“Có nghĩa là… đã hai mươi năm rồi ông không liên lạc với ông ta sao?” Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng chùng xuống, “Vậy ông ta cũng chưa từng đến thăm cháu gái ruột của mình à?”
“Anh ta đến cũng vô dụng, tôi chưa từng để anh ta bước vào cửa. Mấy năm đầu sau khi vợ tôi qua đời, anh ta vẫn còn đến. Sau đó, vì lần nào cũng bị tôi đuổi đi nên anh ta không đến nữa, nhưng mỗi năm đều gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh.” Tạ Đức Chiêu ngừng lại một chút, giọng nói mang vẻ khó hiểu, “Nhưng bắt đầu từ sáu năm trước, anh ta đã không còn gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh nữa rồi.”
Lại là sáu năm trước…
Rốt cuộc thì sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Về cơ bản thì Hoắc Thiệu Hằng đã có thể khẳng định Cố Tường Văn chính là ba của Cố Niệm Chi. Nhưng anh không sao ngờ được Tạ Đức Chiêu và Cố Tường Văn có hiềm khích lớn như vậy, đến nỗi hơn hai mươi năm rồi mà hai người họ không hề gặp nhau.
Như vậy, trong hơn hai mươi năm qua, Cố Tường Văn đã làm những chuyện gì, Tạ Đức Chiêu không biết. Còn cô cháu gái Cố Niệm Chi, chắc chắn ông ta cũng không hề hay biết.
Bởi vì lúc hai gia đình trở mặt, Cố Niệm Chi vẫn chưa ra đời.