Xin chào thiếu tướng đại nhân - Chương 327
Đọc truyện Xin chào thiếu tướng đại nhân Chương 327 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 327 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 327 BỮA CƠM TẤT NIÊN (5)
Ông cụ Hoắc không phải là lãnh đạo bình thường. Mặc dù ông cụ đã về hưu, nhưng trước kia cũng đã là người đứng thứ hai của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.
Tình hình sức khỏe của ông ta dĩ nhiên không phải một tên lính gác có thể chịu trách nhiệm được.
Người lính gác này ngẩn người, một người lính gác khác ở bên cạnh lập tức nói, “Thủ trưởng phát bệnh cấp tính, chúng tôi có thể lập tức cho đi.”
Tình huống thế này thuộc về tình huống đặc biệt, dù không được Trung tá thường trực bên trong thông qua cũng có thể cho vào.
Hơn nữa, bọn họ đều đã trải qua quá trình kiểm tra, cứ cản bọn họ ở đây cũng là không đúng quy định.
Hai người lính gác này quyết định trong nháy mắt.
Bọn họ về tới cửa trạm gác, một người gọi vào trong biệt thự, nói rằng đã cho người vào, một người khác đi điều khiển thanh chắn.
Rất nhanh sau đó, thanh chắn thô to trước cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt từ từ được nâng lên.
Lái xe của ông cụ Hoắc lập tức nhấn chân ga vọt vào trong.
***
Khi Triệu Lương Trạch nhận điện thoại, nói cả nhà họ Hoắc đã tiến vào, Cố Niệm Chi mới tới cửa phòng Tống Cẩm Ninh ở tầng ba.
Cô không biết Hoắc Thiệu Hằng và Tống Cẩm Ninh nói chuyện gì bên trong, cũng không thể trực tiếp xông vào, chỉ có thể đứng ngoài gõ cửa, rồi nói vào trong bộ đàm ngoài cửa, “Bác Tống, Hoắc thiếu ở trong đó không ạ? Ngoài cửa Trụ sở có chút chuyện muốn báo cho anh ấy một chút.”
Hoắc Thiệu Hằng đang nghe Tống Cẩm Ninh nói về những tin nhắn số liệu thần bí trong điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên kia. Nói tới chỗ kích động, Tống Cẩm Ninh còn bật máy tính lên để cho anh xem minh họa.
Hoắc Thiệu Hằng nhất thời cũng bị thu hút hết sự chú ý, cùng say sưa đàm luận với Tống Cẩm Ninh, bất tri bất giác không để ý thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Cố Niệm Chi phát ra từ bộ đàm truyền đến, Hoắc Thiệu Hằng mới nhớ mình không đeo tai nghe, điện thoại cũng không mang theo.
Vốn đang định ăn bữa cơm tất niên, lại vừa thay quần áo, hơn nữa còn có Triệu Lương Trạch bên cạnh, cho nên Hoắc Thiệu Hằng cũng không mang theo những thứ này.
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Là tiếng Niệm Chi sao? Có chuyện gì à?”
“Chắc là có việc ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đi tới mở cửa ra để Cố Niệm Chi vào. Anh hỏi cô, “Sao thế? Ngoài cổng Trụ sở xảy ra chuyện gì à?”
Cố Niệm Chi thấy Tống Cẩm Ninh cũng đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng phát hoảng cả lên, nhưng chuyện nên nói cũng phải nói. Nếu như để lát nữa Tống Cẩm Ninh bị đánh trở tay không kịp mới thật sự xấu hổ.
“… Là… Là ông cụ Hoắc dẫn cả nhà tới đây ăn bữa cơm tất niên.” Cố Niệm Chi nói một hơi ra, “Đã tới cổng chính rồi ạ. Lính gác ở đó hỏi có để cho bọn họ vào không?”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng không thể không giật lên một cái. Anh rút tay trái ra khỏi quần, ngón tay cái sờ sờ miết miết ngón trỏ, rồi chắp tay sau lưng, thản nhiên nói, “Chỗ này của anh không phải chỗ người khác có thể tùy tiện vào.”
Tống Cẩm Ninh nghe Cố Niệm Chi nói vậy, lập tức nghĩ tới chuyện Hoắc Quan Thần cũng tới. Mặc dù trong lòng bà không vui, không muốn thấy ông ta, nhưng ông cụ Hoắc lại là ông nội Hoắc Thiệu Hằng, Hoắc Quan Thần là bố của Hoắc Thiệu Hằng, hai người đó muốn tới đây ăn Tết, hoàn toàn là chuyện dĩ nhiên. Hoắc Thiệu Hằng không có bất kỳ lý do gì mà ngăn cản bọn họ.
Vì thế nên bà ấy lập tức vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nhắc nhở anh, “Thiệu Hằng, ba mươi Tết rồi, đừng làm rộn lên lại không thoải mái. Chỉ là ăn bữa cơm đoàn viên mà thôi, mẹ không yếu ớt đến nỗi ngay cả gặp mặt bọn họ cũng không chịu nổi.”
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn Tống Cẩm Ninh một cái, không thấy có bất kỳ cảm giác miễn cưỡng và lấy lệ nào trên mặt bà, anh mới gật gật đầu, “Con tự biết chừng mực.”
Anh và Cố Niệm Chi cùng rời khỏi phòng Tống Cẩm Ninh, đi xuống tầng dưới.
Kết quả là mới vừa từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, họ đã thấy một đám người tràn từ cổng vào.
Dẫn đầu chính là Hoắc Quan Thần đang cõng ông cụ Hoắc, vội vàng đi vào phòng khách, đặt ông ta xuống ghế xô-pha.
Chương Phong cũng ở bên cạnh, cấp tốc lấy nhiệt kế trong hòm thuốc mang theo ra, đo nhiệt độ thân thể cho ông cụ Hoắc.
Hoắc Gia Lan đi theo bên cạnh Hoắc Quan Thần, ngẩng đầu thấy hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đứng trên cầu thang.
Hai người mặc áo len cùng màu, quần cũng cùng màu cùng kiểu dáng, thoạt nhìn rất giống đồ tình nhân.
Khóe miệng Hoắc Gia Lan giật một cái rồi nhanh chóng đầu xuống, yên lặng đứng một bên.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ một trái một phải vây quanh người Chương Phong, cùng chăm sóc ông cụ Hoắc nằm trên ghế xô-pha.
Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt thì đứng xa xa ngoài cửa phòng khách, căn bản không dám lại gần.
ngontinhhay.com
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua những vị khách không mời trong phòng khách kia, cuối cùng nhìn về phía Âm Thế Hùng, lạnh nhạt hỏi, “Sao thế?”
Âm Thế Hùng vội nói, “Cụ ông đột nhiên phát bệnh, lính gác ngoài cổng phải thả cho bọn họ vào.” Sau đó anh ta lại nói tiếp, “Tôi tiếp bọn họ từ cổng, đã gọi điện cho bác sĩ Trần, anh ta đang chạy về đây.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, chậm rãi đi xuống dưới cầu thang, hai tay đút trong túi quần, không nhanh không chậm nói, “Ông nội và bố ở lại, những người khác lập tức rời đi.”
Hoắc Quan Thần không lên tiếng, ông cụ Hoắc lại không nhịn được, bật người ngồi dậy từ trên ghế xô-pha, “Thiệu Hằng! Sắp sang năm mới rồi, cháu còn muốn làm gì hả?!”
“Bệnh của ông nội khỏi rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Ông đừng nóng giận, nhưng ông cũng đừng làm cháu khó xử.” Nói xong, anh nhìn về phía người nhà họ Chương đi cùng, còn cả Hoắc Gia Lan, cất giọng bình tĩnh nói, “Xin mời các người rời khỏi đây. Nơi này không phải là nơi các người có thể tới.”
Chương Phong không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại tuyệt tình như vậy, tới cũng đã tới rồi, còn dốc sức đuổi bọn họ đi.
Bà ta không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đỡ lấy cánh tay ông cụ Hoắc, nháy mắt với vợ chồng con mình, ra hiệu cho bọn họ tới đứng bên cạnh mình.
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ thật sự đã bị ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dọa cho hai chân mềm nhũn.
Bọn họ không thân thiết với Hoắc Thiệu Hằng, vốn đã rất sợ anh, giờ lại bị nói thẳng thừng chẳng khác gì vạch mặt nhau thế này, trong lòng càng lo lắng, bất an hơn.
“Sao bọn họ lại không thể tới?!” Gương mặt ông cụ Hoắc đen sạm lại. Hoắc Thiệu Hằng làm thế này, là hoàn toàn không nể mặt gì ông ta. Cả một đời ông ta chinh chiến trong Quân đội, cuối cùng bò lên tới vị trí thứ hai của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, làm gì có người nào dám không nhìn sắc mặt ông ta, “Nơi này là nhà của cháu, cũng là nhà của người nhà họ Hoắc, cháu muốn đuổi bọn họ đi sao?!”
“Nơi này là biệt thự của Phó Cục trưởng Cục tác chiến đặc biệt, không phải là nhà của người nhà họ Hoắc.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người với ông cụ Hoắc, “Tình huống đặc thù, mong ông thông cảm.”
Anh xoay người đứng quay lưng về phía cửa, ra lệnh, “Vệ binh.”
Mấy binh lính súng ống đầy đủ chạy vào, đứng nghiêm chào anh, “Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, duỗi tay ra, chỉ từ Chương Phong tới hai chị em Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt, “… Những người này, bắt tất cả lại cho tôi.”
“Rõ!”
Những binh lính đó đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức lấy sợi dây trên thắt lưng xuống trói hết họ lại, không cho Chương Phong, Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ kịp giải thích.
Khi sắp trói tới Hoắc Gia Lan, sắc mặt cô ta trắng nhợt, vội vàng nói, “Anh họ! Em tới để nhận tội với thím Hai! Anh để cho em gặp thím Hai một chút, cho em dập đầu với thím ấy! Dập đầu xong em sẽ đi ngay!”
“Ha ha…” Cố Niệm Chi không nhịn được. Cô cười lạnh, đi tới đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhíu mày với Hoắc Gia Lan, “Cô ngược đãi Bác Tống mười năm, dập đầu một cái là xong việc sao? — Cô tính cũng khéo quá đấy nhỉ?”
“Tôi không cố ý…” Hoắc Gia Lan òa khóc, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, “Tôi thật sự không cố ý! Là tôi bị Bạch Cẩn Nghi lừa…”
Cô ta khóc trông vô cùng đau lòng, nước mắt như chuỗi dây ngọc bị đứt rơi xuống. Sắc mặt cô ta nhìn vô cùng bi thương, có điều, dáng vẻ khóc lóc nhìn lại rất đẹp, không có vụ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt gì cả.
Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc rồi mới nói, “Thôi đủ rồi, kể cả có khóc lóc hay dập đầu cũng không để làm gì đâu. Hoắc Gia Lan, cô đừng tưởng rằng trên tòa án hình sự không định tội cô thì mọi chuyện của cô đã yên ả cả rồi. Tôi nói cho cô biết, qua Tết, chắc chắn tôi sẽ đệ đơn lên tòa án dân sự, kiện cô vì tội ngược đãi tinh thần bác Tống.”
Hoắc Gia Lan không ngờ mình còn bị kiện nữa, toàn thân cô ta run rẩy, nhìn Hoắc Quan Thần như cầu viện, “Chú Hai, cháu thật sự không biết đã bị lừa… Chú Hai, bố cháu không còn ở đây…”
“Cô im đi.” Cố Niệm Chi tức giận, cất tiếng mắng Hoắc Gia Lan, “Cô nhắc tới bố cô ở đây để làm gì? Ý cô là Đại tá Hoắc Quan Nguyên không có ở đây thì cô có thể ngược đãi bác Tống sao? Cái logic này tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi nói cô này, ngày Giao thừa cô lại tìm tới chỗ chúng tôi khóc sướt mướt là để ám quẻ chúng tôi sao. Mau về nhà đợi đi, ăn ngon uống ngon vào rồi chờ mà nhận trát hầu tòa dân sự.”
Chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi tinh thần Tống Cẩm Ninh, tội hình sự thì không có, nhưng hoàn toàn có thể kiện dân sự. Nếu thua kiện dân sự sẽ không đi tù, nhưng rất có thể sẽ phải đền bù tới táng gia bại sản.
Sắc mặt Hoắc Gia Lan xám ngoét như đáy nồi, ngồi dưới đất. Cô ta còn chưa lấy lại được sức lực, Hoắc Thiệu Hằng đã nói, “Cô đã không phải là con gái ruột của bác cả, dựa theo quy định của quỹ tín dụng ủy thác, phần lợi nhuận trong quỹ tín dụng ủy thác của bác cả sẽ không thể tiếp tục chuyển cho cô nữa. Tôi đã gọi điện cho người quản lý quỹ tín dụng ủy thác rồi.”