Vứt bỏ chàng rể ngốc - Chương 342
Đọc truyện Vứt bỏ chàng rể ngốc Chương 342 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Khi Kiều Thương Sinh nhìn thấy cảnh này, không khỏi nở nụ cười,ánh mắt trông thấy Mạc Vô
ưu kia hiện ra màu đỏ ở hốc mắt, cùng lão nhân nằm trên giường bệnh, Kiều Thương Sinh sinh lòng trắc ẩn, ánh mắt mang theo từ ái, “Tiểu Vô Ưu, cháu có thể gọi ta là Kiều gia gia.”
Đôi mắt của Mạc Vô Ưu mở to một chút.
Có phải tất cả các trưởng lão Dược Cốc đều dễ gần như vậy không?
Tại sao Dược Cốc trưởng lão lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Kiều… gia gia.”
Một người chợt lóe lên trong đầuMạc Vô Ưu, “Là Sờ Trần mời ngài đến đây sao?”
Theo suy nghĩ của Mạc Vô Ưu, chỉ có Sở Trần mới có thể mời trưởng lão của Dược Cốc đến chữa bệnh cho ông nội mình.
Trên thực tế, khi bác sĩ đánh giá rằng ông nội không thể đứng dậy, trong đầu Mạc Vô Ưucũng hiện lên, có lẽ chỉ có cao nhân củaDược Cốcmới có thể có biện pháp, nhưng cao nhân từDược Cốc làm sao có thể dễ dàng mời đến như vậy?
“Đó cũng không phải.”
Kiều Thương Sinh cười, “Ta là không mời mà đến.”
Mạc Vô Ưu càng thêm choáng váng.
Điều này thực sự không thể tưởng tượng được.
Cô không thể hiểu được.
“Ta sẽxem vết thương cho ông nội của cháu trước.”
Kiều Thương Sinh chủ động bước tới.
Mạc Vô ưu vội vàng lui sang một
bên.
Cô nhìn Kiều Thương Sinh chăm chú.
Nếu vị lão tiền bối này thực sự là Kiều Thương Sinh, trường lão của Dược Cốc, thìvết thương của ông nội có thể còn hy vọng.
Một lúc sau, Kiều Thương Sinh mở hòm thuốc ra.
“Tiểu Vô Ưu, ta muốn thi châm cho ông nội cháu, cháu ờ bên cạnh giúp ta.”
Mạc Vô ưu đôi mắt sáng lên.
Cô cảm nhận được một luồng khí tức cường đại từ Kiều Thương Sinh, cho dù bên kia là giả, cô cũng không thề làm gì được.
Trên thực tế, sau khi Kiều Thương Sinh ngồi xuống, Mạc Vô Ưu đã dùng điện thoại di động của mình để lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Sở Trần.
Kim châm độ thế thuật của Dược Cốc, rất nổi tiếng trong giới cổ Võ.
Nếu vị tiền bối này thật sự thi
triển ra Kim châm độ thế thuật, không thề nghi ngờ chính là trưởng lão thực sự của Dược Cốc.
Mạc Vô Ưunội tâm thấp thỏm, nhìn chằm chằm từng cử động của Kiều Thương Sinh.
Từng cây kim châm rơi xuống.
Châm rơi như gió, thủ pháp như thần.
Chỉ bằng thủ đoạn này, trong lòng Mạc Vô Ưu đã tin tường bảy phần.
Thế nhưng, trưởng lãoDược Cốc, vì sao lại không mời mà tới?
Mạc Vô Ưu không dám lên tiếng quấy rầy.
Mười phút trôi qua.
Kiều Thương Sinh ngừng châm kim, lau nhẹ mồ hôi trên trán, nhìn vẻ mặt của Mạc Nhàn,
“Hung thủ thật sự rất tàn nhẫn,đối với một lão nhân, bị thương nặng như vậy, e rằng thật sự sẽ phải nằm trên giường bệnh trong suốt quãng đời còn lại.”
“Kiều gia gia …”
Mạc Vô ưu rất vội vàng.
“Vô ưu, chuyện này đối với Kiều gia gia, không phải việc khó.”
Kiều Thương Sinh vô cùng tự tin, ánh mắt lóe lên trở lại, “ông nội cháu có thể đứng lên trở lại, ta có thể đảm bảo điều này.”
“Thật sao?”
Mạc Vô Ưuvui mừng, nước mắt cô không kìm được mà trào ra.
Kiều Thương Sinh nghiêm túc gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Lộn xộn và vội vàng.
“Nhanh lên.”
“Mau đánh nhanh rồi rút lui.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần.
Mạc Vô Ưu sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn sang.
Với một tiếng nổ, cánh cửa phòng bị bật tung.