Vứt bỏ chàng rể ngốc - Chương 1613
Đọc truyện Vứt bỏ chàng rể ngốc Chương 1613 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Trong nháy mắt này, Tống Nhan cỏ loại cảm giác cảnh mình diễn tập hơn trám ngàn lần đều bị vô tình lật đồ.
Cô theo bản năng sửa sang lại trang điểm của mình một chút: “Sờ Trần, anh xem tóc em có rối không? Bộ đồ này có vấn đề gì không? Còn nữa…”
Sở Trần không nhịn được cười, nắm tay Tống Nhan.
“Trong đầu em có phải xuất hiện cảnh đấu đá nhau trong các bộ phim đạo đức gia đình hay không…” Sở Trần cười mở miệng: “Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ rất thích anh.”
“Anh khồng hiểu.” Tống Nhan không đẻ ý tới Sở Trần: “Tôi đi toilet một chút.”
Loại chuyện này, cùng đàn ông cán bản nói không rõ!
Tống Nhan xem qua một hạng mục số liệu, 90% mẹ chồng cùng con dâu lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác đầu tiên đều khó tránh khỏi sinh lòng khó chịu, dù sao đó cũng là đứa con trai mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, ở trong mắt bọn họ, thật giống như là, trong một đêm bị cướp đi vậy.
Tống Nhan không biết độ chính xác của số liệu này cao bao
nhiêu, nhưng mà, ít nhất cũng coi như là một tác dụng tham khảo.
Cô ấy không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Lúc này, chuyện xảy ra trước cửa khách sạn Sơ Hối đã truyền về phòng tiệc “Bách Xuyên”.
“Câu lạc bộ siêu xe do một đám phú nhị đại tạo thành đột nhiên tụ tập trước cửa khách sạn Sơ Hối, hơn nữa còn muốn đùa giỡn Tổng giám đốc mỹ nữ của Dược phẩm Bắc Trần, sự xuất hiện của một thanh niên thần bí, không chỉ dọa Câu lạc bộ siêu xe chạy, còn tát thiếu gia Vương gia.”
“Đây chính là người làm chỗ dựa sau lưng Bắc Trần.”
“Tư liệu về Sở Trần, trên mạng căn bản không tìm được, nhưng mà, tôi nghe người thân Dương thành nói qua cái tên Sở Trần này, anh ta đại diện cho một đoạn truyền kỳ của Dương Thành.”
Tin tức đang lan rộng nhanh chỏng.
Nhà vệ sinh bên cạnh sảnh đợi.
Sau khi ở trong toilet tỉ mỉ chỉnh trang một phen, Tống Nhan đi ra, càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến người ta
ghé mắt.
Sở Trần cũng nhìn không chớp mắt.
Từ sau khi tu luyện Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, Sở Trần cũng rõ ràng cảm giác được trên người Tống Nhan sinh ra một trận mị lực càng thêm hấp dẫn người khác, nhất cừ nhất động của cô, có loại cảm giác tự nhiên mà thành, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái.
Tống Nhan bề ngoài thoạt nhìn trấn định không ít, nhưng trong lòng vẫn có chút trống rỗng.
Dù sao người sắp tới là mẹ chồng của cô, một trong những người cầm lái tập đoàn Sở thị thần bí nhất Trung Quốc, ở khách sạn Hoa Đằng ỏ’ Dương Thành, khi Tiền lão gia tử lấy chứng minh thư của sỏ’ Trần làm điểm đột phá làm khó dễ, tặp đoàn này chì lộ ra thực lực của phần nổi, cũng đủ đề chấn động toàn trường. Mà người thừa kế duy nhất của tập đoàn gia tộc này, đã trở thành con rế ở rể Tống gia… không biết mẹ chồng sau khi biết chuyện này, sẽ có thái độ gì.
Sở Trần nắm tay Tống Nhan.
Không bao lâu, xa xa, một chiếc xe khiêm tốn mà không mất đi xa hoa từ từ chạy đến…
???
Đến rồi.
Tống Nhan điều chỉnh hô hấp, cố gắng duy trì bình tĩnh, lấy tư thái tốt nhất đứng bên cạnh Sở Trần.
Tổng cộng có ba chiếc xe đến.
Sau khi xe ồn định, quản lý Ngô là người đầu tiên tiến lên hỗ trợ mở cửa, đồng thời, các nhân viên bảo vệ khách sạn Sơ Hối phản ứng cũng rất nhanh, đi lên.
Cửa xe mờ ra, từng đạo thân ảnh đi ra.
Ánh mắt của không ít người ở đây đều nhìn qua.
Chiếc xe phía trước kia, một người phụ nữ, ăn mặc thanh nhã, ung dung tôn quý, dưới lớp trang điếm nhẹ nhàng biểu hiện ra khí tức của phu nhân hào môn, ánh mắt của bà trước tiên nhìn về phía Tống Nhan bên cạnh Sở Trần.
Ánh mắt ôn hòa có loại cảm giác đánh thẳng vào linh hồn, khiến Tống Nhan không tự chủ được căng thẳng vài phần.
Sở Trần nắm tay Tống Nhan đi lên phía trước: “Mẹ, cồ ấy là Tống Nhan, con dâu cùa mẹ.”
Bối Uyển Thanh dịu dàng cười, nắm lấy hai tay Tống Nhan, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, mìm cười mở miệng: “Nhan Nhan, nghe nói hôm nay là một ngày tốt lành, mẹ cùng mấy chú bác án chực một bữa.”
Tống Nhan vội vàng nói: “Dì khách khí rồi.”
Bối Uyển Thanh cười tủm tỉm nhìn Tống Nhan: “Là con khách khí đi, con gọi giống như Trần Trần gọi ta là được.”
Sắc mặt Tống Nhan ửng đỏ, nhẹ giọng sửa miệng: “Mẹ.”
Bối Uyển Thanh lấy vòng tay cổ tay xuống: “Đây là vòng tay truyền đại của Sở gia, trước kia mẹ chồng ta giao vào tay ta, hiện tại, cũng nên giao vào tay con.”
Nói xong, Bối Uyển Thanh nắm tay Tống Nhan, đeo vòng tay lên, chợt nắm tay Tống Nhan nói: ‘Ta giới thiệu cho các con một chút, vị này là ông Tôn, bà Lý, ông Triệu, ông La…” gần mười người cùng Bối Uyển Thanh tới đây, nhìn qua giống như một nhóm lão nhân về hưu, có người đã đầu đầy tóc bạc, nhưng, trạng thái tinh thần cực tốt, khuôn mặt rất hiền lành.
Sở Trần có chút bất ngờ, ngay từ đầu anh còn tưởng rằng là trưởng bối Sở gia, nhưng không nghĩ tới, những ông bà này, đều không phải cùng một dòng họ.
Nhìn như vậy, họ trông giống như một nhóm khách du lịch lớn tuổi.
“Ông bà, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự tiệc tối hôm nay.” Khuôn mặt Tống Nhan lộ ra nụ cười, mời mọi người vào.
Một lão nhân trong đó cười ha ha: “Uyến Thanh, con trai cháu cùng vợ, thật sự là một đồi a, tuấn nam mỹ nữ.”
“Nếu chú Triệu thích bọn họ, sau này phải chiếu cố công ty của con dâu cháu một chút.” Bối Uyển Thanh không chút khách khí mỏ’ miệng.
Lão nhân lại cười: “Với thực lực của Sở gia, kinh thành còn
có ai có thể khi dễ các ngươi.”