Vứt bỏ chàng rể ngốc - Chương 1460
Đọc truyện Vứt bỏ chàng rể ngốc Chương 1460 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Sau núi Thanh Phong Quan, đỉnh Tụ Vân Phong.
Biển mây lượn lờ.
Một tòa Thiên Cơ Huyền Trận xuất hiện như trời giáng xuống, bên trong Thiên Cơ Huyền Trận, Sở Trần khoanh mà ngồi, hô hấp kích động tinh thần, hai mắt khẽ nhắm, tiến vào trong một loại trạng thái huyền diệu.
Sáng só’m tỉnh lại, sỏ’ Trần có loại cảm giác xiềng xích trong cơ thế bị phá vỡ, anh ý thức được là một cơ hội đột phá, lúc này lựa chọn leo lên Tụ Vân Phong trước, ở’ mảnh linh khí phong phú này, bố trí Thiên Cơ Huyền Trận, sáng tạo Động Tiên, lấy trạng thái tốt nhất, trùng kích khí tức cảnh.
Ánh nắng mặt trời mọc muôn vàn, linh khí hòa hợp giống như tinh linh nhảy nhót trong thiên địa, nhanh chóng hội tụ trong Động Tiên.
Đặc điểm ló’n nhất cùa Động Tiên chính là tụ linh.
Hai tròng mắt sỏ’ Trần nhắm nghiền, hô hấp duy trì tần suất àn ý với tinh thần, rèn luyện Tinh Thần Thồ Nạp Thuật, bên người khi thì có bùa quanh quẩn, hóa thành một đạo quang
biến mất, đó là Sở Trần đang tìm hiểu Cửu Huyền bí pháp, ngoài ra, trong đầu Sở Trần còn thình thoảng xẹt qua hình ảnh Đạo Môn Nhiếp Sinh Công.
Ba đại công pháp, đồng loạt liên động, trùng kích khí tức cảnh.
Thanh Phong Quan, quảng trường.
Đệ tử Thanh Phong Quan trước sau như một theo mặt trời mọc lên mà tập thể dục buổi sáng, một quyền một kích, từng chiêu từng thức, nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Thanh Phong đạo trưởng ngẩng đầu lên, nhìn phía trên, hắn mơ hồ cảm giác, Tụ Vân Phong hôm nay, tựa hồ cùng bình thường có chút không giống.
Mặt trời mọc vạn trượng chiếu xuống, nhưng khi chiếu xạ trên người, Thanh Phong đạo trưởng luôn cảm giác ánh mặt trời hôm nay thiếu chút sức tràn đầy. . ngôn tình sủng
Ánh mặt trời rực rỡ, nhìn như có chút mất tập trung.
Thanh Phong đạo trưởng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra ảo giác như vậy, nhưng hắn xác định Tụ Vân Phong hôm nay quả thật khác ngày thường.
Thanh Phong đạo trưởng theo bản náng đi lên Tụ Vân Phong.
Càng đi lên, Thanh Phong đạo trưởng càng khẳng định.
Linh khí tuy rằng là nhìn không thấy, nhưng nó quả thật tồn tại trong thiên địa, hôm nay linh khí trên Tụ Vân Phong, đang hội tụ trên đỉnh Tụ Vân Phong.
Đỉnh Tụ Vân Phong, đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Phong đạo trưởng bước nhanh hơn.
Thời điểm sắp lên đỉnh, Thanh Phong đạo trưò’ng bỗng nhiên dừng lại thân ảnh.
Xa xa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi nóc đỉnh, linh khí quay cuồng, hào quang chói mắt.
Thanh Phong đạo trưởng thấy không rõ bên trong cụ thể cỏ cái gì, nhưng giờ khắc này hắn kết luận, chỗ kia, có một tòa trận pháp.
Trong nháy mắt này, Thanh Phong đạo trưởng lập tức hiểu được, là Sở Trần lần nữa hàng lâm Tụ Vân Phong.
Trong thiên hạ, chì có Sở Trần mới có thể bố trí ra Động
Tiên.
“Khí tức thật cường đại.” Thanh Phong đạo trưởng nín thở.
So với đại chiến Thanh Phong Quan lúc trước, thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, khí tức Sở Trần lại cỏ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Thiếu chủ đây là muốn… đột phá đến tồng sư đỉnh phong?” Thanh Phong đạo trưởng cảm thán, thiên phú giữa người với người, chênh lệch quá lớn.
Khó trách sỏ’ Trần có thể đồng thời được mạch chủ Cửu Mạch Cửu Huyền Môn ưu ái.
Thiên phú tu hành như vậy, cho dù cho thời gian 5 nám,
anh vẫn có thể nhanh chóng trùng kích đỉnh phong giới võ giả.
Rất nhanh, Thanh Phong đạo trưởng nhìn thấy Sở Trần.
Một cỗ khí tức hào hùng lan tràn Tụ Vân Phong, Động Tiên biến mất trong nháy mắt, thân ảnh sỏ’ Trần xuất hiện trước mắt Thanh Phong đạo trưởng.
Giờ khắc này Sở Trần, khuôn mặt tuấn lãng tuyệt trần, khí tức lạnh như báng như pháo hoa nhân gian, khiến người ta có cảm giác, giống như tiên hiệp trong núi.
Sở Trần đứng lên, thu khí tức lại, thần sắc ôn hòa hẳn lên, liếc mắt một cái, mìm cười: “Thanh Phong đạo trưởng, chào buổi sáng a.”
Thanh Phong đạo trưởng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi tới: “Thiếu chủ, tôi không biết là ngài ở chỗ này, hôm nay nhận thấy được Tụ Vân Phong khác thường, liền…”
Sở Trần lắc đầu: “Không sao.”
Có người quả thật lúc tu luyện không thích bị người ta bắt gặp, thứ nhất là tính riêng tư của tu luyện công pháp, thứ hai là tu luyện một khi đến thời khắc mấu chốt nếu như bị người quấy nhiễu mà nói, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Thanh Phong đạo trưởng nhìn Sở Trần, bỗng nhiên chắp tay: “Chúc mừng thiếu chủ, tiến thêm một bước, thành công đột phá tới tông sư đỉnh phong.”
Nghe vậy, Sở Trần giật mình, chợt cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong đạo trưởng: “Ngươi chắc chắn?”
Thanh Phong đạo trưởng thần sắc hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ là mình nhìn lầm?