Vứt bỏ chàng rể ngốc - Chương 1115
Đọc truyện Vứt bỏ chàng rể ngốc Chương 1115 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Quyền pháp trong tay Sở Trần đột nhiên biến hóa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Chín tiếng vang!
Quyền xuất ra chín lần, ẩn chứa chín đạo ám kình, giống như dời núi lấp biển đánh vào Báo Biển.
Báo Biển cảm giác được cánh tay truyền đến một cỗ đau nhức, gào thét một tiếng, liên tục lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn Sở Trần, mang theo kiêng kỵ: “Báo Biển, tiểu tử Trung Quốc này quả nhiên không thể xem thường.”
Khóe miệng Tia Chớp giương lên, thân ảnh đột nhiên giống như đột nhiên biến mất.
Hắn có biệt danh Tia Chớp’, bởi vì tốc độ của hắn, giống như tia chớp.
Quá nhanh!
Một giây trước còn đứng sau lưng Báo Biển, trong nháy mắt này, tay cầm dao nhọn, đâm thẳng vào cổ họng Sở Trần.
Nhanh mà tàn nhẫn!
Ánh mắt Tia Chớp lóe ra quang mang máu cực kỳ lạnh lẽo, hắn giống như một tia chớp ẩn núp trong phòng, Tia Chớp vừa ra, giết người mất mạng.
Khuôn mặt của con Báo Biển cũng bật cười.
Một kích của Tia Chớp.
Đây là bản lĩnh sở trường của Tia Chớp, tuyệt chiêu đặc biệt.
Không biết có bao nhiêu người chết dưới
một kích của Tia Chớp.
“Tử thần phủ xuống.” Báo Biển thốt lên. Tốc độ ánh sáng.
Báo Biển cảm thấy cơ thể truyền đến một cơn đau dữ dội, đau thấu tim gan.
Báo Biển choáng váng, chậm rãi cúi đầu, dao găm của Tia Chớp, dĩ nhiên cắm vào trên người hắn.
Tia Chớp cũng bối rối, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Vị trí lúc trước Báo Biển đứng, Sở Trần rõ ràng đứng, đang cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Thật không hổ là lính đánh thuê vương, tàn nhẫn ngay cả người minh cũng đâm!”
Bên trong phòng, hai người Tia Chớp cùng Báo Biển đồng thời phẫn nộ, trong lòng có kiêng nể nồng đậm.
Bọn họ kinh hãi ý thức được, tiểu tử Trung Quốc này, không phải dễ dàng đối phó như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhất là một màn quỷ dị vừa mới xảy ra.
Tia Chớp như thế nào cũng nghĩ không ra, ngay khi mình sắp đâm trúng cổ họng Sở Trần, báo Biển làm sao có thể đột nhiên đổi một vị trí khác với Sở Trần. Nếu như không phải Báo Biển cao chừng hai mét, một kích này của hắn, trực tiếp xuyên thấu cổ họng Báo Biển.
Sở Trần lần nữa vươn ngón trỏ, lắc lắc về phía hai Vương lính đánh thuê: “Tuy rằng các người nghe không hiểu, nhưng vẫn phải
nói cho các ngừơi biết, chiêu này gọi là võ công Trung Quốc, Càn Khôn Na Di Thuật.”
Đối với Tia Chớp và Báo Biển, đây chắc chắn là một sự khiêu khích trắng trợn.
Tia Chớp đột nhiên rút dao găm ra, máu tươi bắn tung tóe, Báo Biển kêu thảm thiết một tiếng: “Không…”
Bàn tay Tia Chớp dừng lại, suýt nữa theo bản năng lại cắm xuống.
Báo Biển lùi lại hai bước, che vết thương của mình: “Anh lên trước.”
Báo Biển tay cầm dao găm, dao găm còn nhiễm máu tươi, phát động công kích về phía Sở Trần.
Dao đều hướng về chỗ hiểm.
Phòng riêng không lớn, đối với Tia Chớp mà nói, vừa vặn có thể phát huy ra ưu thế của hắn.
Tia Chớp tự hỏi, Sở Trần không có khả năng
tránh được thế công như nước chảy mây trôi của mình.
Trong phòng riêng, Sở Trần chân đạp Càn Khôn Bộ, thân ảnh như huyền ảo, nhìn như bị đao phong chém trúng, rồi lại né tránh.
Một màn này, khiến Báo Biển bên cạnh đã lấy lại tinh thần chấn động không thôi.
Bọn họ oai phong trong khu chiến hỏa, thực lực bản thân rất cường ngạnh, nhưng giờ phút này, ngay cả một tiểu tử Trung Quốc trẻ tuổi như vậy cũng đánh không lại?
Từ tình huống, càng giống như tiểu tử Trung
Quốc này đang đùa giỡn bọn họ.
Báo Biển cảm thấy vô cùng phẫn nộ, lúc này hét lớn một tiếng, lại xông lên.
Nhìn Báo Biển từ bên phải vọt tới, khóe miệng Sở Trần theo bản năng nhẹ nhàng nhếch lên.
Báo Biển trong lòng đột nhiên có một dự cảm không rõ.
Không có một chút phòng bị.
Càn Khôn Na Di Thuật!
Con dao găm trong tay Tia Chớp một lần nữa để lại vết thưomg trên Báo Biển.
Báo Biển đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, lui về phía sau hai bước, nhìn Tia Chớp.
Nếu như không phải hắn cùng Tia Chớp vào sinh ra tử, cùng với Tia Chớp giờ phút này vẻ mặt so với hắn càng thêm mờ mịt, Báo Biển đều nhịn không được muốn hoài nghi, Tia Chớp có phải bị Sở Trần kêu gọi đầu hànghay không.
“Nhất định là ảo giác.” Tia Chớp chưa từng
gặp qua chuyện kỳ quái như vậy, đột nhiên vung dao, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Trần.
Bóng người nhoáng lên một cái.
Xèo!
Lại là máu tươi bắn tung tóe.
Báo Biển đau đớn nhìn Tla Chớp: “Anh…làm gì vậy?”
Tia Chớp choáng váng.