Vương phi ngày ngày đòi hưu phu - Chương 732
Đọc truyện Vương phi ngày ngày đòi hưu phu Chương 732 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 732 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 732
Nhưng chẳng lẽ lại tha thứ cho hắn sao?
Trong năm năm này, hắn vẫn chưa lập gia đình, vẫn một mình cô đơn lẻ bóng, nàng đều biết cả. Nhưng mà nàng không có dũng khí để đón nhận, cũng không muốn tha thứ nữa. Lần đầu tiên phản bội, lần thứ hai tuyệt tình, Mộ Dung Phong đã để lại trong lòng nàng một cái nút thắt không thể nào tháo gỡ được, vắt kiệt toàn bộ sức lực của nàng.
Người bịt mặt kia có thể thấy rõ sự xoắn xuýt của nàng, hắn trầm giọng nói: “Năm năm trước, Mộ Dung Phong làm tổn thương ngươi, đó hoàn toàn không phải là ý muốn của bản thân hắn, mà là do hắn trúng Nhiếp Hồn thuật của Cẩm Ngu quận chúa. Vì sự cương quyết của ngươi nên hắn mới cưỡng ép phá vỡ Nhiếp Hồn thuật, cũng vì thế mà bị nội thương”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt, trái tim siết chặt lại, cảm thấy cực kỳ khó thở, nàng nói: “Sao lại thế được? Rõ ràng là ta đã phá Nhiếp Hồn Thuật của Cẩm Ngu, còn cướp đi hổ phách của nàng ta”
“Khối hổ phách nàng ta giao cho ngươi là giả, hổ phách thật vẫn còn nằm trong tay nàng ta. Cho nên, chỉ trong một thời gian ngắn đã khôi phục lại Nhiếp Hồn thuật, đồng thời, nàng ta còn cấu kết với Lãnh Băng Nguyệt, âm thầm lẻn vào.
Kỳ Vương phủ. Lúc Mộ Dung Phong biết chuyện Lãnh Băng Nguyệt hãm hại ngươi đã hạ lệnh ban chết, chỉ tiếc là Lãnh Băng Nguyệt đã cưỡng ép và làm bị thương một tiểu nha đầu, buộc Mộ Dung Phong phải ra mặt. Mộ Dung Phong sợ đứa bé kia gặp chuyện không may, trong lúc nguy cấp đã bước tới xem xét, không cẩn thận mắc bãy của hai người bọn họ”
Lãnh Băng Cơ hoảng hốt, năm đó, nàng đã từng nghỉ ngờ, cũng từng thử điều tra, để Vu phó tướng giám sát Tử Đăng tiểu trúc. Nhưng mà bị Lãnh Băng Nguyệt từng bước chèn ép đến mức muốn đi cũng không đi được, để đứa bé lại cũng không bảo vệ nổi, thực sự là đã bị dồn đến chân tường rồi. Lúc này, nàng mới kiên quyết lựa chọn con đường này và dẫn đứa trẻ đi cùng.
Bản thân tổn thương năm năm, sợ hãi năm năm, Mộ Dung Phong hối hận năm năm, đau đớn năm năm, nhung nhớ năm năm, lãng phí thời gian, nhưng ai có thể ngờ được rằng tất cả chỉ là một trận hiểu lầm cơ chứ?
“Thế nhưng sau đó dù cho ta có làm như thế nào thì cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào về Cẩm Ngu cả? Ta còn tưởng rằng nàng đang ở Mạc Bắc”
“Nửa đường Cẩm Ngu quay trở về Trường An, nàng ấy đã đánh ngất vương tử Am Đạt, thế nhưng lúc nàng ấy chạy tới trạm dịch thì lại bị một tên ăn mày làm vấy bẩn mất đi sự trong trắng. Bởi vì thể diện của đất nước đã bị ô uế. Sau khi hoàng thượng biết được chuyện đã xảy ra thì đã ra lệnh phong tỏa tin tức ngay lập tức, tất nhiên người ngoài sẽ không biết được chuyện này rồi”
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt sắc bén rồi nói: “Vậy tại sao ngươi lại biết được chuyện này? Tại sao ngươi lại biết rõ rành rành ân oán giữa chúng ta?”
Người bịt mặt nhìn Lãnh Băng Cơ bằng ánh mắt sâu xa, hắn ta xoay người lại, giọng điệu vừa hờ hững lại vừa xa cách: “Ta nghe người khác nị y”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi có quen biết, đúng chứ?” Lãnh Băng Cơ vội vàng truy hỏi.
Đối phương không trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Cơ mà nhún chân một cái rồi bay người lên, động tác linh hoạt nhanh chóng rồi biến mất không thấy một chút tăm hơi nào cả.
Thoạt nhìn bóng lưng có một chút cô đơn, loại đau thương này rất trơ trọi và chán nản giống như bị bỏ rơi vậy. Đột nhiên Lãnh Băng Cơ cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi người bịt mặt đã rời đi được một thời gian khá lâu, Lãnh Băng Cơ vẫn mơ mơ màng màng, trong lòng nàng cảm thấy rất rối bời, nàng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Tin tức đối phương nói ra có phần chấn động khiến cho.
Lãnh Băng Cơ nhất thời không thể nào dễ dàng tiêu hóa nó được.
Lãnh Băng Cơ vu oan cho Mộ Dung Phong, khiến hắn cảm thấy ấm ức, khiến hắn phải tự trách mình, áy náy và ấm ức trong suốt năm năm nay.
Suốt năm năm nay bản thân Lãnh Băng Cơ trải qua như thế nào, nhất định Mộ Dung Phong sẽ càng đau khổ, càng buồn rầu, càng dày vò hơn cả nàng nữa.
Chuyện này không có đúng cũng không có sai, Lãnh Băng Cơ cũng là bị ép không biết phải làm sao, Mộ Dung Phong cũng là bất đắc dĩ lắm mới phải làm như thế. Có sai thì cũng là tạo hóa trêu ngươi Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong thôi.