Vương phi ngày ngày đòi hưu phu - Chương 300
Đọc truyện Vương phi ngày ngày đòi hưu phu Chương 300 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 300 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 300
Bà ta vội vàng chạy tới, nhìn trái nhìn phải, cô nương kia đã đi trước một bước, rời khỏi Tướng phủ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hai thị vệ ở cửa ghé đầu nói chuyện với nhau, vẻ mặt không có ý tốt chút nào.
Bà ta nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cô nương vừa đi từ trong phủ ra đâu rồi? Các ngươi có nhìn thấy không?”
Thị vệ không nói chuyện nữa, quay mặt qua thấy là Tứ di nương trong phủ. Vốn dĩ, khi bà ta còn làm nha đầu, thường xuyên ra vào phủ nên cũng có quen biết với những thị vệ này. Vì vậy hai bên nói chuyện cũng không có kiêng kỵ.
“Người nói tỷ nhi của Lâm Lang Các kia sao?”
Tứ di nương sửng sốt: “Cái gì mà tỷ nhi của Lâm Lang Các?”
“Mỹ nhân vừa vào phủ tìm nhị tiểu thư đó, còn không phải Tiểu Kim Tiên của Lâm Lang Các sao?”
“Nói bậy, ăn nói hàm hồ.” Bà ta có chút bực mình, không chấp nhận được những người này nói cô nương nhà mình như thế.
Thị vệ bật cười, không để bụng nói: “Người nói cô nương ăn mặc dáng vẻ quê mùa như một thôn nữ đó hả? Nàng ấy chính là tỷ nhi của Lâm Lang Các, ta có quen biết. Nàng ấy tới Tướng phủ làm gì thế? Nhị tiểu thư còn qua lại với loại người như vậy sao?”
Người hắn ta nói chính là Du Nhi!
Tứ di nương lập tức nổi trận lôi đình: “Lại nói năng linh tinh, đánh chết cái miệng các ngươi! Người ta là con gái của gia đình trong sạch, còn sắp sửa gả chồng.”
Thị vệ cười nhạo: “Hay là nhị tiểu thư bị lừa rồi? Cái gì mà cô nương thanh thanh bạch bạch? Nàng ta đã ngủ với quá nửa nam nhân của kinh thành này rồi, ta tích góp tiền thưởng gần một tháng trời, cũng chỉ ngủ với nàng ta được một lần, hiện giờ nhớ lại vẫn thấy mệt mỏi, cơ thịt đau nhức.”
Tứ di nương lập tức nổi trận lôi đình, ý nghĩ đầu tiên chính là con gái mình bị Lãnh Băng Nguyệt chà đạp! Bán vào thanh lâu, trở thành kỹ nữ còn không so được với con hát.
Bà ta không tin nổi nhìn về phía thị vệ xác nhận lại một lần nữa: “Ngươi nói thật sao?”
“Còn có thể là giả à? Lúc nàng ta vừa tới còn chào hỏi ta vô cùng nhiệt tình. Tứ di nương quan tâm nàng ta như vậy, lẽ nào thật sự bị lừa?”
Sau đó thị vệ nói gì tứ di nương hoàn toàn không nghe được nữa. Trong đầu bà ta như có một tổ ong vò vẽ ầm ĩ không thôi, tức giận đến nỗi run rẩy cả người, khớp hàm cũng run lên cầm cập.
Thị vệ thấy sắc mặt bà ta đột nhiên xanh mét, có chút sợ hãi nói: “Tứ di nương, người làm sao thế?”
Tứ di nương không nói một lời, xoay người về Tướng phủ, trong lòng đầy tức giận, hùng hổ xông về phía viện của Lãnh Băng Nguyệt.
Triệu ma ma lấy lại số bạc trong tay Tiểu Kim Tiên giao cho Lãnh Băng Nguyệt. Lãnh Băng Nguyệt dùng chút mưu kế lại ôm được cả gia tài, trong lòng không khỏi vui mừng, đợi sau này đổi thành ngân phiếu, giải quyết hết những vấn đề của mình. Trong lòng nàng ta tràn đầy đắc ý, mỉa mai Tứ di nương đúng là dễ lừa, chẳng trách bị di nương nhà mình gạt suốt mười mấy năm.
Tứ di nương đẩy cửa vào, sắc mặt xanh mét, ánh mắt tàn nhẫn như muốn ăn thịt người.
Nàng ta kinh ngạc ngồi dậy, cuống quýt giấu hộp trang sức về phía sau: “Sao lại quay lại?”
Tứ di nương chịu đựng nỗi đau trong lồng ngực, cắn răng gằn từng chữ: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc đã đưa con gái ta đi đâu?”
Lãnh Băng Nguyệt không hiểu chuyện gì: “Không phải bà vừa mới gặp rồi sao? Sao còn chạy tới đây hỏi cái vấn đề khó hiểu này chứ?”
Tứ di nương bước từng bước về phía nàng ta, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, như một lưỡi đao mới được rút khỏi vỏ.
“Sao ngươi lại bán con bé vào Lâm Lang Các? Khiến nó làm kỹ nữ? Sao các người lại làm chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ?”
Lãnh Băng Nguyệt sửng sốt: “Bà nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Bọn nô tài trong Tướng phủ này đúng là không quản nổi nữa! Quả thật là nực cười.”
“Ngươi còn muốn giảo biện à?” Đôi mắt Tứ di nương đỏ ngầu, nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta niệm tình ân nghĩa mấy năm nay của phu nhân mà cẩn trọng hầu hạ các người như một con chó, vì các người mà làm không biết bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, thậm chí là giết người! Vậy mà các người lại đối xử với con gái ta như vậy sao, lương tâm cả người đâu rồi? Bị vứt cho chó ăn rồi sao?”
Lãnh Băng Nguyệt biết chuyện đã bại lộ, hiển nhiên không giấu được nữa, lập tức có chút hoảng loạn: “Trước hết bà đừng kích động, nghe ta nói đã, trong chuyện này sợ là có gì đó hiểu lầm.
Tứ di nương lần này thật sự tức giận, kéo lấy vạt áo Lãnh Băng Nguyệt: “Còn có gì để giải thích nữa? Các ngươi hại ta khổ sở. Hôm nay nếu không phải ta khăng khăng đòi gặp mặt, e là vẫn chẳng hay biết gì. Ta nhất định phải lấy lại công bằng cho con gái ta!”