Vương phi ngày ngày đòi hưu phu - Chương 123
Đọc truyện Vương phi ngày ngày đòi hưu phu Chương 123 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 123 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 123: Khí thế không đủ phải dùng chiều cao áp đảo
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cũng có chút ngột ngạt, không phải vì chuyện này mà là bởi vì ngày mai là ngày yết bảng, vốn nàng còn định sau khi yết bảng sẽ mời ca ca đi ăn mừng một bữa thịnh soạn. Giờ thì hay rồi, ca ca trực tiếp phải vào nhà lao ngồi.
Khi quay lại Triều Thiên Khuyết nàng lập tức nói với Điêu ma ma trước tiên sai Linh Quan Nhi mang theo lời nhắn đến tướng phủ, lén lút nhắn lại với Tiết di nương là nhờ huynh trưởng bà ấy ở Đại Lý Tự giúp đỡ một chút, đừng để ca ca phải chịu khổ quá.
Dù biết rằng ca ca là trưởng tử của tướng phủ thì người ở Đại Lý Tự sẽ không dám lỗ mãng, nhưng lỡ như nhà họ Kim làm ra chuyện gì thì sao?
Vốn thân thể ca ca vẫn còn chưa khỏe hẳn, không chịu nổi bị dày vò.
Sau đó nàng chỉ có thể tiếp tục im lặng chờ đợi ngày mai Đại Lý Tự sẽ tiến hành thẩm án.
Nhi Nhi gấp như con kiến gặp chảo nóng, trong lòng lo lắng cho tiền đề của chủ tử nhà mình. Lãnh Băng Cơ cũng than thở, bộ dạng lo lắng suy tư.
Buổi chiều khi Vương ma ma bưng đồ ăn vào phòng thì nhỏ giọng khuyên bảo: “Tiểu thư, nhiều ít cũng ăn một chút đi, ngày mai còn phải đi Đại Lý Tự đó, không thể đói bụng.”
Lãnh Băng Cơ miễn cưỡng gật đầu: “Ta biết, dù sao cũng sẽ kiên cường được hơn một chút”
Chờ Vương ma ma xoay người ra khỏi phòng nàng liền liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hít hà mùi thơm lan tỏa, bưng bát lên ăn rất ngon lành.
Ăn được nửa bữa thì cảm thấy ánh nến trước mắt tối sầm lại, ngọn lửa lách tách. Ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào Mộ Dung Phong đã vén rèm đi vào, không hề có một tiếng động nào dọa nàng giật mình nhảy dựng.
Khinh công tốt là ghê gớm lắm sao, hừ.
Nàng gác bát đũa trên tay xuống: “Nhìn khí thế này là đã biết người đến không tốt mà người tốt thì chẳng thấy đâu.”
Mộ Dung Phong dừng lại trước mặt nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua đống bát đũa trên bàn: “Nghe nói không khí trong Triều Thiên Khuyết ảm đạm vô cùng, cuộc sống của Vương Phi mỗi ngày đều khó khăn, bổn vương còn định qua khuyên giải an ủi một phen, nhưng hình như sự thật lại khác hoàn toàn với ta nghe nói nhỉ?
“Cũng chẳng phải là bữa cơm trước khi lên đoạn đầu đài, vì sao ta lại ăn không vô chứ? Huống chi, thân thể chính là tiền vốn của cách mạng, ngày mai ta vẫn còn một trận đánh ác liệt phải ứng chiến đấy”
“Bộ dạng bày mưu nghĩ kế thể này làm bổn vương phải nghi ngờ tập thơ này có khi chỉ là một cái bẫy của nàng đấy, hoặc là mồi dụ chăng”
“Vương gia tội gì phải nghĩ ta gian xảo đến vậy, chẳng qua là ban ngày không làm chuyện xấu nên ban đêm không sợ quỷ thần gõ cửa thôi.”
“Vậy sao?”
Mộ Dung Phong ngồi xuống đối diện nàng, nhất thời một luồng khí tức nặng nề lạnh thấu xương áp xuống người nàng, Lãnh Băng Cơ có cảm giác đống đồ ăn trước mặt chắc hẳn cũng bị khí lạnh làm cho nguội ngắt rồi.
“Vừa rồi bổn vương mới đi tìm Thẩm Phong Vân”
Lãnh Băng Cơ nhíu mày: “Để làm gì?”
“Ở kinh thành này có vẻ đệ ấy rất quen thuộc, bổn vương muốn mời đệ ấy hỗ trợ, tìm vị trí của Minh Nguyệt, kết quả quả thật đã có thu hoạch mới”
“Thẩm thể tử đã nói hết cho chàng rồi à?”
“Không sai, Phong Vân nói với ta nàng đã sớm biết trong mực của Lãnh Thanh Hạc có độc, hơn nữa còn nghi ngờ là Kim thị hạ độc”
“Không phải nghi ngờ mà đúng là như thế!
“Bổn vương không quan tâm độc này đến tột cùng là do ai hạ, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, vì sao nàng rõ ràng đã biết trong mực có độc lại còn bảo Lãnh Thanh Hạc dùng nó để sao chép tập thơ đưa bổn vương? Chẳng lẽ nàng thật sự định mưu hại chồng như Phan Kim Liên?”
Lãnh Bằng Cơ nở nụ cười khô khan: “Bỏ qua việc liều thuốc này có độc tính thì còn lại đều là trò con nít. Nói ví dụ thế này, thạch tín tuy là kịch độc nhưng vẫn có người thích uống rượu độc giải khát, mỗi ngày dùng một liều lượng nhất định để thay đổi sắc da. Huống chi loại độc này có thể phát huy tốt”.
“Nhưng Lãnh Băng Cơ à, trên thực tế Băng Nguyệt quả thật đã ngã bệnh, nhiều đại phu như vậy mà đều bó tay hết cách”
Lãnh Bằng Cơ bĩu môi: “Thân thiết hay xa cách chỉ nghe cách xưng hô cũng có thể nhìn ra được, mỗi lần gọi ta thì gọi thẳng tên không nói, lại còn phải gọi cả họ, vậy mà lúc gọi Lãnh Bằng Nguyệt thì lại thân thiết quá thể.”
Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng: “Không cần nói sang chuyện khác.”
“Các đại phu bó tay hết cách là bởi vì Lãnh Băng Nguyệt đang giả bệnh, chẳng có tí quan hệ chó má nào với tập thơ này cả”
“Nàng cảm thấy bổn vương sẽ tin sao?”
“Có tin hay không là tùy chàng, dù sao án này đã giao cho Đại Lý Tự, ta tin tưởng nhất định họ có thể tra ra manh mối”.
Mộ Dung Phong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Băng Cơ: “Nàng muốn đưa Kim thị vào chỗ chết”
Lãnh Băng Cơ dũng cảm giương mắt lên trừng hắn: “Thế nào, Vương gia đình ra mặt thay Lãnh Băng Nguyệt?”
“Nàng sợ bổn vương và hữu tướng thiên vị Kim thị cho nên mới kiên trì chuyển giao án tử này cho Đại Lý Tự?”
Lãnh Bằng Cơ gật đầu không hề do dự, thản nhiên chất vấn: “Đúng thế thì sao? Sắc đẹp làm con người u mê, phụ thân ta đã bị Kim thị nắm chặt trong tay, chàng thì bị Lãnh Băng Nguyệt làm cho u mê xoay vòng, chẳng phân biệt được thị phi. Chẳng lẽ ta lại có thể dựa vào các người để lấy lại công bằng cho huynh muội ta sao?”
Quai hàm Mộ Dung Phong căng chặt: “Trong lòng nàng chẳng lẽ bổn vương lại tệ như vậy sao?”
“Như nhau cả thôi, không phải vừa rồi chàng còn nghi ngờ ta mưu sát chồng đó sao? Mấy ngày trước ngài vừa mới đồng ý với ta sẽ không bắt nạt ta, lời nói ra toàn cho chó ăn hết”
Hôm nay Mộ Dung Phong cực kỳ bình tĩnh muốn nói chuyện với nàng, nhưng nói hai ba câu thì lửa giận đã nhanh chóng bị chậm lên, ngọn lửa “xoẹt xoẹt” một tiếng đã xông lên đến tận óc.
“Người bị hại là bổn vương! Chẳng lẽ bổn vương hỏi một tiếng cũng không được!”
“Ta vốn không hề hại người, sao lại có người bị hại được? Nếu suy xét cho kỹ thì ta mới là người duy nhất bị hại, bỗng dưng lại có tai họa bất ngờ ụp xuống đầu”
Khuôn miệng nhỏ nhắn như đóa hoa mở ra khép lại, nhanh mồm nhanh miệng nói liên thanh như bắn súng, Mộ Dung Phong vỗ ót, đột nhiên nhớ lại bộ dạng lúc trước nàng dùng giọng điệu trẻ con đối đáp với sứ thần Nam Chiếu.
Quả thực nàng con dâu lợi hại như vậy nhất định không thể cưới về, cãi nhau cũng không cãi lại nổi.
Lão đại còn nói nếu nàng không nghe lời có thể đánh cho nàng phải kêu oai oái là xong, nhưng vài lần cãi nhau hắn đều tự thấy đống vết chai trong lòng bàn tay của mình cũng bị móng tay của nàng cào xước hết cả, đối mặt với nàng dâu như hoa như ngọc mà lại hung hãn như này có muốn dùng nắm đấm cũng không xài được.
Hắn dùng sức hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Được, nàng đã nói như vậy thì bổn vương liền bao che đến cùng vậy. Ngày mai ta sẽ đi nhắc nhở Đại Lý Tự Khanh, khi thẩm án phải dựa theo ý tứ của bổn vương, cho nàng biết thế nào gọi là cưng chiều”
Vóc dáng hắn cao, Lãnh Băng Cơ cãi nhau với hắn không thể không ngửa cổ lên, nàng buồn bực kiễng mũi chân, trông như con gà chọi.
Nhưng khi thể vẫn kém hơn người.
Khí thế không đủ phải dùng chiều cao áp đảo, nàng sốt ruột trèo lên cái ghế bên cạnh, nhìn từ trên cao xuống, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Quan lớn thì ghê gớm lắm à, nếu đám quan lại các người bao che cho nhau ta sẽ vào trong cung tìm Thái Hậu nương nương cáo trạng, để xem quan lớn quản được hay bối phần lớn quản được”
Mộ Dung Phong khinh thường cười với giọng mỉa mai: “Cáo trạng? Lãnh Băng Cơ, nàng có thể ghê gớm hơn một chút không?”
“Ha ha, nhớ ngày đó Phong vương gia như chàng còn có thể đến trước mặt phụ thân ta cáo trạng ta thì sao ta lại không thể cáo trạng ngời trước mặt nãi nãi chàng chứ?”
Vẫn là cãi lại không nổi.
Mộ Dung Phong quyết định không cãi lại nữa.
“Nàng sẵn lòng đi cáo trạng thì cứ đi, dù sao nàng cũng là người có lý mà. Nhưng ta chẳng ngại nói cho nàng biết, Minh Nguyệt kia hoàn toàn không có tin tức gì, đến cả một bóng ma cũng chẳng có, để xem ngày mai nàng rửa sạch oan ức cho ca ca thế nào nhé”.
Lãnh Băng Cơ chiếm được thế thượng phong nên cũng dần dần tan cơn tức, đột nhiên nàng quay về phía Mộ Dung Phong thản nhiên cười: “Chàng sợ ta thất bại cho nên thật sự giúp ta đi tìm Minh Nguyệt phải không?”
Mộ Dung Phong tất nhiên không chịu thừa nhận: “Bổn vương muốn giết người diệt khẩu đấy”
Đồ đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lãnh Băng Cơ chớp mắt tinh nghịch: “Ân tình này ta xin nhận trước. Nhưng nếu ta đã sớm biết Kim thị lòng dạ rắn rết thì làm sao có thể không hề chuẩn bị gì chứ?”
Mộ Dung Phong tò mò nhìn chằm chằm nàng, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Bổn vương đúng là không nên xen vào việc của người khác.”
Lãnh Băng Cơ cười khì khì, Mộ Dung Phong phất tay áo tức giận muốn rời đi, nhưng lại đột ngột quay người lại, ôm lấy chân nàng, xoay người nàng hai vòng rồi mới đặt nàng ngồi xuống ghế.
Lãnh Băng Cơ sợ tới mức hét lên một tiếng, nàng tưởng rằng hắn ta đột nhiên nổi giận định bạo lực gia đình thì Mộ Dung Phong đã đặt nàng ngồi vững xuống đất rồi.
“Leo lên leo xuống giống như một con khỉ, có tí bộ dáng nào của phụ nữ có thai không?”
Bấy giờ mới kiêu ngạo phẩy tay áo bỏ đi.
Lãnh Băng Cơ sửng sốt một hồi lâu, ngẫm đi ngẫm lại đột nhiên lại cảm thấy người đàn ông này bây giờ có vẻ như đã bắt đầu đi đúng hướng rồi đấy, lại còn khá đáng yêu nữa chứ.