Vương phi ngày ngày đòi hưu phu - Chương 118
Đọc truyện Vương phi ngày ngày đòi hưu phu Chương 118 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 118 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 118: Hóa ra là muốn biến thể thành thiếp
Tuy Huệ Phi nhìn Lãnh Băng Cơ không vừa mắt, thế nhưng cũng không hy vọng thật sự có điều tiếng gì để người cười nhạo. Thế nên, bà ta nhìn Lãnh Băng Nguyệt, gọi tiếng tỷ tỷ nghe cũng rất thân thiết, nhưng lại gài bẫy khắp nơi, bụng dạ khó lường, rõ ràng không phải là hạng người lương thiện gì, vì vậy cười lạnh một tiếng.
“Trước đây Kỳ nhi làm ầm ĩ vì muốn cưới người vào cửa, giờ lại sắp không thèm nhìn đến người nữa rồi. Có phải người nên tự vấn một chút, kiểm điểm lại lời nói và việc làm của bản thân hay không? Làm sao để phụng dưỡng Vương gia cho tốt, có cần bà bà ta đây lắm lời không?”
Lãnh Bằng Nguyệt cũng không dám nói nữa, chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí trả lời: “Thiếp biết tội”
Huệ Phi lúc này mới quay lại nhìn Lãnh Bằng Cơ bằng ánh mắt nghiêm khắc, xoi mói, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
“Gần đây, bổn cung nghe được không ít lời ra tiếng vào về người ở trong cung, vô cùng khó lọt tai. Tục ngữ nói, không có lửa làm sao có khói, những điều tiếng này cũng không phải vô cớ xuất hiện, khẳng định là có nguyên nhân của nó”.
“Cho nên, Vương phi sau này cần tự xem xét lại, xem mình có làm gì không hay khiến người hiểu lầm không. Có thì thay đổi, không thì càng kiềm chế, an phận thủ thường ở trong vương phủ, không có việc gì thì không cần xuất đầu lộ diện”.
“Đợi đến khi hồi cung, những nô tài nói năng linh tinh này, bổn cung đương nhiên sẽ nghiêm trị không tha. Thế nhưng, bổn cũng không hy vọng nghe được thêm bất luận chuyện không hay gì của người và bôi đen Kỳ nhi nữa” .
Nội tâm Lãnh Băng Cơ run lên, quay mặt lén nhìn Lãnh Bằng Nguyệt, biết là hôm nay Huệ Phi đột nhiên giá lâm khẳng định là có nguyên nhân.
Thời điểm nguyên chủ còn là khuê nữ, cửa lớn không ra cửa trong không bước, chân chính an phận thủ thường, không có khả năng có tiếng xấu gì.
Mà sau khi chính mình đại hôn, ngoại trừ cùng Thẩm Phong Vân, Tề Cảnh Vân quân tử chi giao, cũng chưa từng lui tới với nam nhân nào bên ngoài, Huệ Phi ở trong thâm cung, là ai ở có dụng ý khác khích bác ly gián?
Mỹ nhân Tiêu, hay là Lãnh Bằng Nguyệt?
Ngẫm lại thì Lãnh Bằng Nguyệt hôm nay không chút hoang mang, chủ động đưa ra chuyện để Huệ Phi kiểm tra thực hư dấu thủ cùng sa của mình, rõ ràng là đã sớm có dự mưu. Bảo sao hai ngày nay nàng ta ngừng tay, hóa ra là đang đè lại ám chiêu.
Đề tài này tạm thời bị bỏ qua, Huệ Phi lại soi mói hai người, lải nhải trong chốc lát, rồi vô vị đứng dậy hồi cung.
Tiễn Huệ Phi xong, Lãnh Bằng Nguyệt hướng về phía Lãnh Băng Cơ hừ lạnh một tiếng: “Xem ra tỷ tỷ đã sớm có chuẩn bị, lại còn to gan lớn mật như vậy, sai khiến nô tài lừa dối, đây chính là tội khi quân đấy”
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Lời nói này của muội muội nên đi nói thẳng cho Vương gia nghe. Sao phải bỏ gần tìm xa, kinh động đến đại giá của Huệ Phi nương nương chứ?”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ vạch trần chuyện này!” Lãnh Bằng Nguyệt như định đóng cột: “Trên đời này không có nam nhân nào có thể tiếp thu loại người dễ thay đổi như người, không tuân thủ đạo làm vợ”
Lãnh Băng Cơ ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng, xoay người trở về Triều Thiên Khuyết.
Điêu ma ma đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, thấy nàng vẫn không ngẩng đầu lên, tay gõ xuống không ngừng.
Lãnh Băng Cơ trực tiếp đi tới trước mặt nàng ta, còn chưa mở lời thì Điêu ma ma đã buồn bực nói: “Vương gia ở trong phòng chờ Vương phi người đó, có lời gì người đi hỏi Vương gia là được.”
Mộ Dung Phong đã trở về rồi? Vậy sao hắn không đi gặp Huệ Phi chứ?
Lãnh Băng Cơ trực tiếp đẩy cửa mà vào, một mùi hương quen thuộc nhất thời xông vào mũi.
Mộ Dung Phong ngồi bên cạnh bàn, trong tay đang cầm một cái bát, đang chuyên tâm nghiên cứu cơm canh trong bát.
Lãnh Băng Cơ không cần nhìn cũng biết bát trong tay hắn là gì. Chính mình nghiên cứu hai ngày mới chế tạo thành công mì ăn liền vị bò kho.
Điêu ma ma rót nước sôi hắn ngâm qua, hắn cầm chiếc đũa quấy quấy, tựa hồ đang do dự rốt cuộc làm sao để ăn. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hắn kinh ngạc nhướng mày.
“Điêu ma ma nói cái đồ chơi này là nàng dạy bà ta chế biến.”
Lãnh Bằng Cơ gật đầu: “Tuy ta không biết nấu cơm, thế nhưng lý luận suông vẫn là có thể, an toàn không độc, vị cũng không tệ.”
Mộ Dung Phong dùng đũa gắp một ít, đưa vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, giống như là đang thưởng thức sơn hào hải vị gì vậy.
“Sợi mì so với mì thường ăn cảm giác trơn hơn một chút, nước canh cũng tạm được. Có ít người thực sự cũng có chút thông minh, đáng tiếc là lãng phí ở nơi vô ích.”
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Lãnh Băng Cơ thấy đệm bát hắn dùng chính là bức vẽ con rùa với muôn hình vạn trạng mà mình “vô cùng khó khăn” mới sẽ được, liền hiểu ý hắn ám chỉ.
Ngượng ngùng cười, không đánh đã khai, xun xoe nịnh nọt: “Biết là không thể gạt được hỏa nhãn kim tinh của Vương gia chàng mà”
“Nàng có biết, ta làm sao đoán được không?”
Lãnh Bằng Cơ lắc đầu.
“Bởi vì con rùa dính đầy mực bị giấu trong hộp sâm rồi được Lãnh Bằng Nguyệt coi là thọ lễ gửi tới phủ Thượng Thư, khiến nàng ta mất thể diện trước mặt mọi người, và cũng tự nhiên cho rằng ta đang trêu đùa nàng ta.”
“Ái chà, con rùa đen này quả nhiên có linh tính, không hổ là hưởng hương khói trong chùa miếu mà” Lãnh Băng Cơ không che giấu sự hả hê của mình chút nào: “Bảo sao tìm đâu cũng không thấy nữa”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, cúi đầu tiếp tục tập trung ăn mì.
Lãnh Bằng Cơ ngồi xuống đối diện hắn, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “Sao ngài phải làm như vậy?”.
Dù Mộ Dung Phong không hài lòng lắm mới mùi vị mì ăn liền nhưng vẫn ăn đến vắt thứ hai: “Ăn không nói, ngủ không nói.”
Lãnh Băng Cơ không nói lời nào, hai tay chống cằm, kiên nhẫn chờ hắn đặt đũa xuống.
Mộ Dung Phong tiếp tục ăn sạch một tô mì rồi mới dùng khăn chậm rãi lau miệng.
“Ta làm gì?”
“Tại sao phải để Điêu ma ma giúp ta?”
“Chính bà ta nguyện ý giúp nàng, ta cũng không can thiệp được”
Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên đưa tay ra, bắt được tay hắn: “Tay chàng làm sao vậy?”
Nàng tinh mắt phát hiện, vị trí đầu ngón tay của Mộ Dung Phong bị cắt ra, cũng vừa mới cầm máu.
Mộ Dung Phong hơi cong khóe môi: “Hôm nay lại chủ động như vậy sao? Có phải cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp rồi không?” /
Lãnh Băng Cơ bắt tay hắn có chút chặt, thế nên đầu ngón tay đều có chút trắng bệch. Khó trách hắn trốn ở chỗ này, không chịu đi phía trước gặp Huệ Phi, tên khờ này, đầu óc chẳng linh hoạt gì cả.
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới: “Máu ở đầu ngón tay, sau đó dùng lửa đốt phải không? Cần gì chứ? Chàng thật sự không định thả ta đi sao? Có thể nhận ra là Huệ Phi nương nương rất không thích ta.”
Mộ Dung Phong lạnh lùng rút tay mình về: “Đừng tưởng mẫu phi của ta không thích nàng thì nàng có thể bình yên rời khỏi vương phủ. Có khi còn không được bằng bây giờ đầu”
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên: “Huệ Phi nương nương muốn đem Cẩm Ngu quận chúa gả cho ngài, đúng không?”
Mộ Dung Phong không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Cho nên, đây chính là nguyên nhân tại sao Huệ Phi nương nương lần đầu tiên thấy ta đã rất không vừa lòng, đương nhiên cũng là tại hôm đại hôn, hành vi của ta có thiếu sót.”
Mộ Dung Phong chà xát đầu ngón tay: “Chớ suy nghĩ lung tung”
Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi: “Ta đã hiểu diệu kế cẩm nang của Huệ Phi nương nương mà chàng và Cẩm Ngu hôm đó nói là có ý gì. Nếu Huệ Phi nương nương muốn đem Cẩm Ngu gả cho chàng thì cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi. Trừ phi, Cẩm Ngu tâm lớn, muốn danh phận Vương phi”
“Huệ Phi bị Thái hậu ép nên phải thừa nhận Vương phi là ta, thế nhưng, bà ấy có thể dùng trăm phương nghìn kế tìm lỗi của ta, đưa ta xuống làm trắc phi. Như thế, vị trí Vương phi sẽ trống. Hôm ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Ngu ở Ngự hoa viên, nàng ta chính đang khuyên chàng suy nghĩ ý kiến của Huệ Phi nương nương, nếu không thể hòa hợp được thì chàng có thể biếm ta xuống làm thiếp”
Đột nhiên, Mộ Dung Phong cảm thấy, thê tử thật ra nên khờ một chút vẫn tốt hơn, quá thông minh thì thật khó chống đỡ.