Vương phi đa tài đa nghệ - Chương 411
Đọc truyện Vương phi đa tài đa nghệ Chương 411 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Hạ Thương Mai Full – Chương 411 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 411: LÃO CẨU VÀ NHỊ KHOÁT TỬ
Lão Thái thái mặc áo choàng đỏ thẫm ngồi trên từ đường, bà cụ xoay người, nói chuyện với Hầu gia.
Lão Thái thái đã già lắm rồi, trên mặt đều là nếp nhăn, nhưng tóc lại cắm đầy châu báu, cách ăn mặc cũng rất nổi bật, giống như hôm nay Lão Thái thái sẽ là tân nương, chứ không phải là khách tới dự tiệc.
“Lễ hỏi cho chút ít là được rồi, cỡ 10 lượng thôi, về phần của hồi môn…” Lão Thái thái quay sang nhìn Trần Thái Quân: “Lão Cẩu, nhà chúng ta có bao nhiêu bạc?”
Trần Thái Quân yêu tiền, đây là sự thật, mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền nhưng về lễ hỏi, bà ta không định nhún nhường, bởi vì của hồi môn đã không ít.
Nghe Lão Thái thái nói tầm mười lượng, thiếu chút thì coi như bán lỗ, mặt bà ta khó chịu, hơn nữa lúc nghe Lão Thái thái kêu bà ta lão Cẩu, mặt bà ta đã tái đi, nhưng ngại cấp bậc lễ nghĩa, bà ta vẫn cung kính trả lời: “Nhà chúng ta đông người, chi tiêu nhiều, mấy năm nay cũng không có dư dả gì, có lẽ có tầm…” Bà ta giơ một ngón tay lên, ý là mười lượng lễ hỏi, thì cho của hồi môn một trăm lượng là được rồi.
Lão Thái thái gật đầu, vui vẻ nói với Hầu gia: “Của hồi môn, chúng tôi cho một vạn lượng.”
Trần Thái Quân kéo tay Lão Thái thái: “Không, Lão Thái thái, chúng ta chỉ có thể cho…”
“Mười vạn?” Lão Thái thái trợn tròn mắt: “Ngươi có nhiều bạc như vậy? Lão Cẩu ngươi cũng thật giỏi à, giấu được nhiều tiền thế?”
Thương Mai bật cười, thấy Thái Quân lườm mình, cô vội xoay người chôn đầu vào lòng Mộ Dung Khanh.
Họ Mộ Dung Khanh giống như nghe quen rồi, không thấy buồn cười.
Thương Mai nhẹ giọng hỏi: “Vì sao kêu Trần Thái Quân như vậy a?”
“Dưỡng phụ của Thái Quân họ Cẩu, ở quê Lão Thái thái có một phong tục khi nữ tử thành thân, phải thêm một chữ lão trước họ, cũng như nàng, nếu bà ấy gọi nàng sẽ kêu lão Hạ, gọi mẫu thân của nàng, là lãoViên.” Mộ Dung Khanh giải thích.
Thương Mai á một tiếng, cái này cô biết, ở hiện đại cũng có một ít địa phương như vậy.
“Trần Thái Quân sao lại họ Cẩu? Không phải gọi họ Trần sao?” Thương Mai nhớ rõ Trần Thái Quân họ Trần, lúc ấy còn hỏi quá nói vì cái gì vợ chồng đều họ Trần.
“Dưỡng phụ họ Cẩu, sau này mới lấy họ của phụ thân thân sinh.”
“Có dưỡng phụ lại có phụ thân thân sinh, nghe giống như người có câu chuyện vậy.” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh cười thản nhiên: “Chuyện xưa của Trần Thái Quân? Nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết.”
Bên phòng kế bên, chuyện lễ hổi và hồi môn vẫn chưa rõ ràng, nhưng Tiêu Hầu gia vẫn chưa nói gì, vẫn là Trần Thái Quân đang nói với Lão Thái thái.
Cuối cùng, Lão Thái thái bị bà ta chọc giận, vỗ bàn: “Lão Cẩu, ngươi dám chống đối ta sao? Ngươi cũng không phải không biết, Loan Loan của chúng ta có thể gả ra ngoài là chuyện may mắn, ngươi còn muốn bao nhiêu lễ hỏi? Cho thì cho đi, nhà chúng ta cho không nổi sao?”
Lão Thái quân thấy Lão Thái thái tức giận thì không dám nói nữa, vì Lão Thái thái bắt đầu khó thở, sức khỏe Lão Thái thái không tốt, một khi tức giận sẽ té xỉu, dù bà ta rất khó chịu nhưng phải nhịn.
Tiêu Thác đụng đụng lưng Tiêu Hầu gia nói nhỏ: “Tổ phụ, cho nhiều chút, của hồi môn nhà bọn họ rất nhiều, có cả mười tám ban vũ khí.”
Tiêu Hầu gia giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Có tiền đồ gì? Cút qua một bên.”
Tiêu Thác oan ức đứng phía sau, ngập ngừng nói: “Bây giờ đại ca đều lấy công chúa, bạc nhiều, sao ông có thể keo kiệt như vậy? Cho nhiều chút thì làm sao? Cho nhiều cũng không ảnh hưởng gì tới ông.”
Thương Mai kéo Mộ Dung Khanh muốn ra ngoài, cô chưa từng thấy bàn chuyện hôn sự như vậy bao giờ, tấu hài hay gì a.
Vừa muốn đi ra, cô nghe được Lão Thái thái giận dữ hỏi lão Thái quân: “Ngươi nói thật đi, bao nhiêu lễ hỏi? Đòi quá nhiều người ta không chịu thì sao? Mười lượng đồng ý không? Đồng ý thì ước định như vậy.”
Tiêu Hầu gia cũng hỏi Lão Thái quân: “Trần Thái Quân, mười lượng thật sự rất ít, bà muốn bao nhiêu lễ hỏi, bà cứ nói.”
Trần Thái Quân mở miệng, thở dài một tiếng: “Nhiều có cách làm nhiều, ít có cách làm ít.”
“Vậy là bao nhiêu? Qúa nhiều thì nhà chúng tôi không có, tổ phụ tôi tính toán chi li, nhiều quá thì không cưới.” Tiêu Thác không kiên nhẫn hỏi một câu.
Trần Thái Quân trầm mặc một chút: “Được rồi, mười lượng.” Câu không cưới của Tiêu Thác, dọa bà ta, thật ra, lúc đầu bà ta cũng đồng ý, chỉ cần Tiêu Thác nguyện ý cưới Loan Loan.
Loan Loan nghe nàng ta chỉ đáng giá mười lượng bạc, rất tức giận.
Nhưng, bản thân Tiêu Hầu gia cũng không phải người như vậy, cho dù, Tiêu Thác nói ông ta vắt cổ chày ra nước, ông ta cũng không thể chỉ cho… mười lượng.
Cuối cùng tiền lễ hỏi quyết định là một vạn lượng, của hồi môn tùy ý.
Lão Thái thái không ngừng nói với lão Thái quân: “Thật là người tốt a, đi nơi nào tìm đâu? Nếu là nhà khác, dù cho một vạn lượng cũng không muốn cháu gái ngươi a.”
Người tới tham gia yến hội rất đông, thương nhân quan lại không ít hơn mấy trăm nhân, có thể thấy Lão Thái quân quen biết rộng thế nào.
Tráng Tráng tới trước khi yến hội bắt đầu gây nên một trận ồn ào, rất nhiều người vây lên hỏi han ân cần, Tráng Tráng cười yếu ớt đứng giữa đám người, Cầm Chi và Quỳnh Hoa bảo vệ nàng ta.
Tiêu Hầu gia nhìn từ xa, ánh mắt phức tạp, Tráng Tráng thấy Tiêu Hầu gia, nét mặt cũng cứng đờ ra.
Tiệc mà Trần gia tổ chức, không chia ra mỗi người một bàn, mà là mười người cùng ngồi quanh bàn tròn, Thương Mai biết tiệc cưới hiện đại đều ngồi bàn tròn, nhưng lúc này thì chưa phổ biến.
Đám Thương Mai, Mộ Dung Khanh, Tráng Tráng, Hồ Hạnh Nhi, Lương Thị, Nhu Dao, Lễ thân vương, An thân vương ngồi cùng một bàn gần Lão Thái thái.
Thương Mai chưa từng thấy lão Cẩu… Không, Trần Thái Quân nhẫn nhịn như vậy, bà ta muốn uống rượu, Lão Thái thái liếc một cái: “Ngươi còn dám uống rượu?”
Lão Thái quân nhắc tới thân phận Thái quân với nhười khác, Lão Thái thái liền liếc một cái: “Lễ phép của ngươi đâu?”
Lão Thái quân cứ nhắc tên bà ta hoài mà mà bà ta còn phản bác không được, bà ta hôm nay thật là mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu và đồng liêu.
Này Lão Thái thái không cho Lão Thái quân uống rượu, nhưng bà cụ tự rót cho mình hai ly, còn tới các bàn kính rượu.
Tới bàn của Thương Mai, Mộ Dung Khanh cúi đầu, muốn tránh Lão Thái thái.
Nhưng Lão Thái thái liếc một cái đã thấy hắn, vui vẻ nói: “Nhị Khoát tử đến rồi? Đến rồi sao không chào hỏi Lão Thái thái ta đâu?”
“Nhị Khoát tử ?” Thương Mai ngạc nhiên hỏi Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh ho một tiếng, làm bộ không nghe thấy lời của Lão Thái thái, giống như Lão Thái thái không phải đang gọi hắn.
Lão Thái thái thấy hắn không trả lời, đi qua nắm lỗ tai hắn: “Tên nhóc này, Lão Thái thái hỏi ngươi sao không trả lời?”
Tướng quân Trần Long thấy thế, vội nắm tay Lão Thái thái: “Lão Thái thái, không thể làm vậy, đây là Nhiếp chính vương, không phải đã nói với người sao.”
“Nhiếp chính vương? Nhiếp chính vương không phải là Nhị Khoát tử sao?” Lão Thái thái thắc mắc, nhìn Mộ Dung Khanh: “Làm Nhiếp chính vương thì không nhận Lão Thái thái? Lúc nhỏ không phải đi theo ta kiếm kẹo sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Khanh khó chịu, trong lòng thì càng bực, sớm biết không nên ham rượu ngon của Trần phủ, nhưng, giờ mới kêu tên hiệu còn chưa nói mấy chuyện khác, phải nhanh chóng đuổi Lão Thái thái đi .
Nghĩ vậy, hắn đứng lên: “Bổn vương kính lãoThái thái một ly, chúc Lão Thái thái phúc thọ an khang.”
“Ngoan, ngoan!” Nét mặt Lão Thái thái hớn hở, miệng móm không còn cái răng nào cười lên, nhìn rất tức cười.