Vương phi đa tài đa nghệ - Chương 287
Đọc truyện Vương phi đa tài đa nghệ Chương 287 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Hạ Thương Mai Full – Chương 287 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 287
Bên kia Tiêu Thác thấy Thương Mai đã đánh ngã hai người, sát tâm nổi lên, từng chiêu đoạt lấy mạng, lòng hiếu thắng dẫn đến sức bật của hắn ta, so với ngày xưa càng sắc bén hơn vài phần.
Hai gã sát thủ bị nhốt, đương nhiên cũng dẫn tới những người khác muốn cứu giúp.
Thương Mai lấy được khoảng trống, chạy đến bên phải, xoay người bay ra ngoài, muốn chặt đứt dây cáp của thuyền cứu hộ.
Nhưng hai tên sát thủ đuổi theo, Thương Mai chỉ còn lại hai chân ôm lấy thân thuyên, cô chém đứt một bên, chiếc thuyền nhỏ treo xuống, chỉ còn lại một bên buộc lại, Thương Mai nhào tới, bám vào dây cương bên kia, thân mình và chiếc thuyền nhỏ lắc lư bên cạnh thuyền.
Tiêu Thác cũng thoát khỏi sát thủ, chạy tới, mấy người phía sau đuổi theo, hắn ta ra sức nhảy lên, chém đứt dây cương bên kia, Thương Mai và thuyền cứu hộ cùng rơi xuống nước.
Kỹ năng bơi lội của Thương Mai rất tốt, sau khi xuống nước lập tức nổi lên, bơi về phía thuyền cứu hộ, leo lên.
Cô mở lọ muối ra, kiểm tra viên thuốc, may mắn là gói rất chặt chẽ, bình muối rất kín, không bị ngấm nước.
Tiêu Thác cũng bò lên, hắn ta mở lấy mái chèo bên cạnh chiếc thuyền nhỏ, dùng sức trèo lên, thở hổn hển nói: “Những sát thủ này,
không biết là ai phái tới, nhưng hiển nhiên không phải nhóm cuối cùng, Hạ Thương Mai, chúng ta chưa chắc có thể sống sót trở về.”
Thương Mai nhìn mặt biển mênh mông, chỉ tay về phía trước, tâm đây lạnh lẽo: “Bên kia có mấy chiếc thuyền, không, mười mấy chiếc, không, mấy chục chiếc.”
Tiêu Thác dừng lại, nhìn về phía ngón tay Thương Mai, bên kia có rất nhiều thuyên chạy về phía bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Được, chết thì chết thôi, làm liều thôi”
Một mũi tên rất nhanh, từ phía sau bay tới, vèo một tiếng, bắn trúng bình muối, mũi tên mang theo lửa, bình muối bị bắn vỡ sau đó bị đốt cháy.
Thương Mai cả giận nói: “Tâm huyết mấy ngày, uổng phí rồi.”
“Trốn đi!” Trước khi một loạt tên lửa đến, Tiêu Thác kéo Thương Mai nhảy xuống biển.
Tên lửa chìm vào trong nước, dập tắt, hai người không dám nổi lên, dùng sức bơi trong nước, nhanh chóng trôi lên đổi một hơi, tiếp tục chìm xuống biển.
Sóng biển rất lớn, đẩy họ đi về phía trước, họ cũng không biết mình bơi về hướng nào, tên lửa phía sau đuổi theo không bỏ, cuối cùng, trong một lần ra khỏi mặt nước để thở, cánh tay của Thương Mai bị bắn trúng, tay cô mất đi sức lực, không thể rạch nước, chìm xuống.
Tiêu Thác ở dưới nước kéo cô bơi về phía trước, nước biển phía sau nổi lên một màu đỏ, trong lòng Tiêu Thác như sốt ruột cái gì đó, sát thủ phía sau vẫn đang đuổi theo, nhưng tất nhiên tên đã dùng hết, bọn họ nhảy xuống nước, bơi đuổi theo.
Hai người thở dốc từng hơi, Thương Mai nhịn đau nói: “Tiêu Thác, ngươi không cần lo cho ta, ngươi tự mình chạy trốn, chạy về nói với Vương gia, cách điều chế thuốc giải, bảo hắn phái người đến đảo người điên lấy.”
“cầm miệng, nếu cùng đi, thì phải cùng nhau trở về.” Tiêu Thác thô thanh nói.
Thân thể Thương Mai hơi trâm xuống: “Không, ngươi đem theo lời của ta, hai người đều phải chết ở đây, như vậy bệnh cương thi sẽ không có cách chữa trị, ngươi trốn đi, buông ta ra, chuyện lớn làm trọng.”
Tiêu Thác thấy cô ra sức giãy dụa, tức giận muốn đánh ngất cô: “Ngươi cầm miệng.”
Thương Mai quay đầu lại, nhìn thấy sát thủ cùng hung cực ác đã gần đuổi tới, mà con thuyên phía trước cũng lập tức đi tới, cô tự biết tính mạng đáng lo, hít hít mũi, có chút muốn khóc, Mộ Dung Khanh, ta nhớ ngươi.
Cô nâng tay lên, chuyển động Đoạt Phách Hoàn, phóng thích năng lượng, năng lượng hình thành vòng xoáy, cô dùng hết toàn lực, đá văng Tiêu Thác, nhanh chóng nói: “Nói cho Mộ Dung Khanh, ta thích hắn!”
Thân thể cô nhanh chóng bị xoáy nước cuốn xuống, sức mạnh to lớn quấy nhiễu khiến đầu óc cô choáng váng, cô thả lỏng thân thể, mặc cho xoáy nước mang cô đi.
Tiêu Thác ổn định thân thể thì không thấy cô, sợ tới mức hét to: “Hạ Thương Mai, Hạ Thương Mai”
Nhưng biển rộng mênh mông, đâu còn bóng dáng của Hạ Thương Mai?
Sát thủ phía sau đuổi theo, Tiêu Thác không có cách nào quay lại tìm Thương Mai, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, chỉ mong có thể sống sót trở về, báo cho Vương gia biết bí kíp trị bệnh cương thị.
Không có Thương Mai làm ràng buộc, hắn ta bơi rất nhanh, sát thủ phía sau bị hắn ta bỏ lại phía sau.
Nhưng mà, con thuyên phía trước đã tới gần, hai tay của hắn ta cũng không còn sức lực. Hắn ta thấy trên thuyên có người nhảy xuống nước, mấy chục người bơi về phía hắn ta.
Hắn nghe được những người đó đang rống to: “Phía sau là sát thủ, mau bắt lấy bọn họ, một số người khác đi tìm Hạ đại phu và Tiêu Thác tướng quân.”
Lòng Tiêu Thác buông lỏng, được hai người giữ chặt, hắn ta vươn đầu ra khỏi mặt nước, nắm lấy cổ áo người nọ: “Nhanh, đi cứu Hạ Thương Mai, nàng ấy chìm xuống rồi.”
Hơn mười người như cá lặn xuống đáy nước, ngược lại những sát thủ kia không ai đi bắt.
Sát thủ thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn.
Trong tướng phủ.
“Lão phu nhân, Hạ Thương Mai và viên thuốc cùng chìm xuống đáy biển, Tiêu Thác được cứu lên rồi ạ”
Lão phu nhân nghe người tới bẩm báo, trên mặt lộ ra nụ cười khoái chí, lệnh cho Thúy Ngọc lấy ra ngân phiếu: “Cảm ơn chư vị đại hiệp, đây là khoản cuối cùng kiểm kê một chút.”
Người tới chỉ một cái, thản nhiên nói: “Lúc này chúng ta đã chết ba người, cho nên lão phu nhân nhìn xem nên cho một ít tiền trợ cấp thích hợp chứ.”
Lão phu nhân nhe răng cười một tiếng: “Nên làm, nên làm.”
Hạ Thương Mai đã chết, mất đi viên thuốc, bà ta vui mừng hơn bất cứ thứ gì, tiền tài chính là vật ngoài thân.
Bà ta lại lệnh cho Thúy Ngọc cô cô mang tới ba ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho người tới: “Thay lão thân ân cần thăm hỏi người nhà của người chết, lão thân đau buồn thay bọn họ.”
“Làm cái nghề này tức là liếm máu trên lưỡi đao, không có gì đáng tiếc, có bạc là đủ rồi.” Người tới cầm ngân phiếu, mặt không chút thay đổi xoay người đi.
Lão phu nhân đi vào phòng Hạ thừa tướng, Hạ thừa tướng nằm trên giường, thấy bà ta đi vào, chống nửa người lên khàn giọng hỏi: “Thế nào?”
“Thành công rồi, nữ nhi của ngươi đã chết.” Lão phu nhân nói xong, chậm rãi ngồi xuống, thở phào một hơi thật dài: “Cuối cùng, nàng ta cũng đã chết rồi “
Trong lòng Hạ thừa tướng có một loại cảm xúc kỳ lạ, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh thì biến thành sảng khoái vui vẻ: “Cuối cùng cũng chết rồi? Thật không thể tin được, nàng ta cuối cùng cũng đã chết!”
Đáy mắt lão phu nhân hiện lên một tia ác độc: “Đúng vậy, không quá dễ dàng, nàng ta chỉ có chết, Hạ gia ta mới có đường sống, ngươi đã đến lúc gặp Lương Thái phó một lần, nói cho ông ta biết, nếu như còn muốn loạn một chút Kinh Thành này, ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, đầu tiên, bảo vệ tướng vị của ngươi, tiếp theo, để Hộ bộ cấp tiền, trùng tu lại Tướng phủ.”
Lương Thái phó tự mình đến tướng phủ, cùng lão phu nhân và Hạ thừa tướng trao đổi một canh giờ.
Sau khi Hạ thừa tướng đi, lão phu nhân phân phó Thúy Ngọc: “Mang người đến đây, lão thân muốn dặn hắn ta vài câu.”
Đêm khuya, một ni cô được dẫn vào trong phủ, cô chính là ni cô trong Am Thạch.
Trên người nàng ta khoác áo choàng, che kín đầu và mặt, Thúy Ngọc cô cô dẫn nàng ta đi vào trong phòng lão phu nhân.
Sau khi Thúy Ngọc cô cô dẫn nàng ta đi vào, vội lui ra ngoài.
Sau khi ni cô đi vào, đứng thẳng tắp, không hành lễ, cũng không nói chuyện.
Lão phu nhân nói: “Chuyện của ngươi làm không tệ, ngày đó tuy rằng bị Nhiếp Chính Vương bắt đi mười mấy người, nhưng lại dời đi phân lớn, đây là thưởng cho ngươi, ngươi đêm nay sau khi trở về, tiếp tục thả người ra, lão thân muốn đại loạn trong kinh này.”
Ni cô từng bước đi lên, nàng ta bỗng nhiên hạ xuống áo choàng, lộ ra con ngươi đỏ như máu.
Lão phu nhân sợ hãi lui một bước, giọng the thé nói: Ngươi…
Ni cô nhào tới, thanh âm thê lương quanh quẩn trên bầu trời đêm đen kịt.
Trong tòa nhà đối diện Tướng phủ, có một người lắng lặng đứng, nghe từng tiếng kêu thảm thiết này.
“Vương gia, hắn là đắc thủ” Nghiêm Vinh nhẹ giọng nói.