Vương gia vương phi đòi đốt phủ - Chương 270
Đọc truyện Vương gia vương phi đòi đốt phủ Chương 270 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ – Chương 270 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ – Lam Ninh (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thật may khi Lam Ninh ngủ lại thì không gặp giấc mơ đó nữa và làm một mạch đến tận trưa hôm sau, tất nhiên Đằng Cảnh cũng đến trưa mới dậy được vì không dám cử động để vương phi ngủ.
Điều này cũng ảnh hưởng đến việc A Tịnh và tiểu Phấn phải đứng chờ cả một buổi sáng để được vào chỉnh trang cho đại vương gia và đại vương phi. Cứ bốn mắt nhìn nhau mãi không ai nói với ai tiếng nào dần dần cũng thấy ngượng.
“Ờ, vương gia chắc một lúc nữa mới dậy ta xuống bếp lấy ít đồ ăn sáng cho…muội!” – A Tịnh rơi vào trạng thái lúng túng.
“Cảm ơn!” – Tiểu Phấn trả lời nhưng không dám nhìn thẳng.
Trải qua với nhau bao nhiêu chuyện, vài lần vào sinh ra tử, vô số lần đánh nhau thiếu điều muốn sứt đầu mẻ trán. Bao nhiêu cặp đôi đã nên duyên chồng vợ, chuẩn bị chào đón các thiên thần bé nhỏ của mình ấy thế mà cô cậu này vẫn ngại ngùng, e thẹn như ngày nào.
“Chào buổi sáng tiểu Phấn tỷ tỷ!” – Tiểu Trúc tung tăng chạy đến.
“Bây giờ cũng sắp trưa luôn rồi, giờ này muội mới đến!” – Tiểu Phấn tỏ thái độ.
“Tỷ nói thế là oan cho muội, gà vừa mới gáy muội đã thức giấc sửa soạn chạy qua chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bà bầu Phỉ Lan. Muội ấy vừa cấn bầu đã mắc cái bệnh gọi là khó tính không chịu ai chăm sóc ngoài muội cả. Vừa lo xong bên kia thì cấp tốc chạy sang đây xem vương phi thế nào nhưng đập vào mắt muội lại là một bà cô khó tính!” – Tiểu Trúc tỏ vẻ đáng thương.
“Ta hiểu rồi, ta xin lỗi! Thế đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa, muội đâu có như ai kia mà có người phục vụ cơm bưng nước rót đến tận răng!” – Tiểu Trúc trêu ghẹo.
“Muội nói thế là sao?” – Tiểu Phấn nhăn mày.
“Ây da, còn làm bộ nữa! Thì muội về đi ngang phòng bếp thấy A Tịnh đang kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho tỷ tỷ, còn tự mình mang lên cho tỷ luôn ấy!” – Tiểu Trúc đẩy vai.
“Tỷ ở đây trông cửa nên huynh ấy xuống bếp lấy dùm thôi!” – Tiểu Phấn lúng túng.
“Huynh ấy, ngọt ngào thế! Lúc trước thì hắn ta, tên đó bây giờ đã kêu thế này rồi! Hay là tỷ và huynh ấy góp gạo lại sinh ra một cục cưng đáng yêu cho vui nhà vui cửa luôn đi!” – Tiểu Trúc được đà lấn tới.
“Con nhỏ này, nói một tiếng nữa ta tét mông muội đấy!” – Tiểu Phấn tức giận.
“Ui sợ quá! Ơ kìa thấp thoáng bóng dáng ai quen thế nhỉ thì ra là A Tịnh, muội đi đây để đôi uyên còn có không gian riêng để hàn huyên tâm sự!” – Tiểu Trúc chạy ngay lập tức.
Thanh bạch bao nhiêu năm vì một bữa ăn đã tiêu tan, cố gắng xây dựng hình tượng nghiêm khắt giờ còn ý nghĩa gì với tiểu Phấn nữa.
Một khi mà tiểu Trúc biết là y như rằng cả cái Du quốc này điều biết cả, bây giờ tiểu Phấn nên chuẩn bị sẵn tâm lý để hứng lấy cơn mưa câu hỏi của mọi người.
“Ta vừa mới thấy tiểu Trúc ở đây sao giờ lại không thấy nữa rồi, ta đã lấy thêm rất nhiều thức ăn không có muội ấy nguyên một núi này sao chúng ta ăn hết!” – A Tịnh đi đến.
“Cứ để đây đi, ta sẽ ăn hết chúng!” – Tiểu Phấn ngồi xuống ghế.
“Ờ, biết muội đói thế ta đã sớm đi lấy thức ăn rồi!” – A Tịnh cũng ngồi xuống.
Bây giờ nơi đây chỉ còn có tứ vương gia vẫn cô đơn lẻ bóng nhưng ngài ấy không đặt nặng vấn đề này trong lòng. Người tình hiện tại của ngài ấy chắc là nhan sắc của bản thân.
“Chào Cận Nhị, ta lại đến lấy thuốc chăm sóc da mặt đây!” – Đằng Dung Khoán vui lòng.
“Chào tứ ca!” – Đằng Khương Phong đưa gương mặt mệt mõi.
“Chào ngũ đệ, sao mới lên chức cha có một ngày mà đã mệt mõi đến thế rồi?” – Đằng Dung Khoán thăm dò.
“Huynh nhìn sai rồi, đệ đâu có mệt gì đâu hiện tại đệ đang sống trong thiên đường hạnh phúc đấy!” – Đằng Khương Phong gượng cười.
“Hồi ngũ vương gia thuốc an thai của ngũ vương phi đây ạ!” – Cận Nhị kính trọng.
“Đa tạ, đây chút bạc ta gửi trước sau này ta sắp xếp ổn thỏa chuyện trong phủ sẽ đến tạ lễ một lượt! – Đằng Khương Phong vui vẻ.
“Không sao đâu ạ! Vương gia về chăm sóc vương phi đi ạ!”
“Tạm biệt thái y! Tạm biệt tứ ca, đệ xin phép về trước ạ!” – Đằng Khương Phong chạy nhanh về.
“Đường đường là một người ăn chơi hơn người có vương phi là thay đổi nhanh khiến người ta không thể thích ứng kịp!” – Đằng Dung Khoán xoa cầm.
“Ai có vợ đều thay đổi hết, từ sáng thần đã tiếp rất nhiều người đến lấy thuốc an thai rồi ạ!” – Cận Nhị rót trà mời Dung Khoán.
Hai người đang trò chuyện thư giãn thì quốc sư Bảo Thạch cũng đến tham gia.
“Ồ quốc sư cũng đến lấy thuốc an thai sao?” – Đằng Dung Khoán trêu đùa.
“Ngài khéo đùa rồi, thần chưa có vợ lấy đâu ra mà dùng thuốc an thai!” – Bảo Thạch phẩy tay.
“Tin vui nối tiếp tin vui, tin vui lại đến đây!” – Tiểu Trúc líu lo.
“Tin vui gì lại đây kể nghe cô gái nhỏ!” – Đằng Dung Khoán bung quạt.
Chiêu này là học từ Bảo Thạch chứ đâu, Đằng Dung Khoán bao năm gắn liền với tàu thuyền tay cứng đơ như miếng gỗ ép. Khi vừa về đây thấy Bảo Thạch múa quạt đẹp mắt nên bái sư học nghề.