Vương gia vương phi đòi đốt phủ - Chương 264
Đọc truyện Vương gia vương phi đòi đốt phủ Chương 264 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ – Chương 264 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ – Lam Ninh (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
A Tú nghe tiếng hét của tiểu Trúc lập tức xuất hiện lấy tay che miệng của cô bé lại ngay.
“Muốn bị vương gia phạt nữa hả, đã nói không được hét khi ở gần vương phi!” – A Tú nói nhỏ nhẹ vào tai.
Phỉ Lan được đỡ lên nằm cạnh Lam Ninh, lúc này cả vương phi và Cận Nhị kiểm tra một loạt xem thai nhi có khỏe mạnh hay có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào không.
Đến khi Phỉ Lan tỉnh lại vẫn không tin vào chuyện mình có thai, nằm im trên giường mắt hướng thẳng lên trần.
Trong đầu Phỉ Lan nhớ lại cái đêm hôm đó, cái đêm tối tăm và mù mịt ấy. Không ngờ cái tên loi choi đó lại một phát ăn ngay, bao nhiêu dự định trong tương lai tan biến ngay vì cái của nợ này.
Vương chỉ nhìn qua một cái là biết ngay tác giả của cái thai đó, còn ai trồng khoai đất này ngoài Đằng Khương Phong nữa.
“Ta mới đi có một tháng mà bao nhiêu chuyện xảy ra!” – Lam Ninh thở dài.
Bây giờ Phỉ Lan không biết nói gì hay giải thích gì nữa, bao nhiêu chuyện nó hiện ra rành rành trước mặt. Bỗng hai hàng nước mắt Phỉ Lan chảy ra rơi xuống gối.
“Đây là chuyện của nữ nhân, các ngươi ra ngoài để chúng ta trò chuyện với Phỉ Lan!” – Lam Ninh đau lòng.
Cận Nhị, A Tú và tiểu Trúc lập tức rời đi không hề chần chừ một chút nào.
“Riết rồi muội ấy không biết mình là nam hay nữ luôn!” – Tiểu Phấn cảm thấy đau đầu.
“Bây giờ nơi đây chỉ còn lại tỷ muội chúng ta, muội có thể kể rõ sự tình!” – Lam Ninh an ủi.
“Hôm đó là ngày thành hôn của công chúa, muội cảm thấy vui mừng cho sư huynh và công chúa nên đã uống rất nhiều rượu! Sau đó về phủ bằng đầu óc không cảm thấy, cảm thấy ngũ vương gia trong ngon miệng đến lạ lùng, vương phi biết đó lửa gần rơm lâu ngày cháy phủ!” – Phỉ Lan nói xong ụp mặt vào gối.
Vương phi không còn biết nói gì chỉ thở dài một cái, đã hứa với bà bà sẽ chăm sóc và dạy dỗ Phỉ Lan. Giờ thì hay rồi đi một chút là cộng một thành viên rồi.
“Vương phi, bây giờ phải làm sao ạ?” – Phỉ Lan lo lắng.
“Khương Phong biết chuyện này chưa?” – Lam Ninh nhìn chăm chú.
“Chưa ạ!” – Phỉ Lan lắc đầu.
“Chuyện này là chuyện lớn không thể làm xuề xòa được, huống hồ gì muội còn là người của ta không thể để muội thiệt thòi! Phải họp đại gia tộc thôi!” – Lam Ninh vô cùng nghiêm túc.
“Phải họp đại gia tộc luôn ạ?” – Phỉ Lan thấp thỏm.
“Đúng, phải cho muội một hôn lễ thật hoành tráng! Còn nếu tên đó trốn tránh thì đừng trách sao ta ác độc!” – Lam Ninh đầy sát khí.
Lam Ninh tức giận mém quên bản thân đang bị thương nặng không thể cử động được.
“Vương phi!” – Tiểu Phấn lo lắng.
“Không sao, không có gì có thể ngăn cản ta! Muội thay đồ cho ta, Phỉ Lan cũng phải thay nữa! Báo với mọi người chuyện họp gia tộc, ngoài ra gọi phu quân ta qua đây” – Lam Ninh hừng hực khí thế.
Rõ ràng Lam Ninh chỉ kêu tập hợp người chứ đâu phải tập hợp lính bắn tên. Như thế áp lực càng đè nặng lên ngũ vương gia, nếu hắn không thừa nhận thì sẽ biến từ con người sang con nhím luôn.
“Sao cảm thấy lạnh gáy thế này!” – Đằng Khương Phong rùng mình.
“Báo ngũ vương gia, đại vương phi triệu tập cuộc họp đại gia tộc!”
“Được ta qua ngay! Sao đang yên đang lành sao lại họp gia tộc?” – Đằng Khương Phong đi chuẩn bị.
Lam Ninh bây giờ chỉ ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón chứ có đi được đâu. Còn đâu là cảm giác tung hoành gian hồ nhưng ngồi một chỗ vẫn hô mưa gọi gió được.
“Lam Ninh cái này thì sao?” – Đằng Cảnh cầm áo lên thử.
“Không được, quá tối tăm giờ chuẩn bị mưa chàng mà mặt cái này mọi người sẽ gọi chàng là thần mưa mất, đổi!” – Lam Ninh ngồi quan sát.
“Vương phi, Phỉ Lan mặc trang phục này thế này được chưa ạ?” – Tiểu Phấn vã mồ hôi.
“Không được, chẳng có chút thần thái nào! Gọi Bảo Thạch qua đây mắt thẩm mỹ của cậu ta khá ổn đấy!”
“Vâng ạ, nô tỳ đi gọi ngay!” – Tiểu Phấn thở phào nhẹ nhõm khi bản thân được giải thoát.
Đúng là Lam Ninh có mắt nhìn, Bảo Thạch liết qua một cái thì biết ai nên mặc gì và được duyệt qua ngay.
“Kiệu đã chuẩn bị xong chưa?” – Lam Ninh nhìn ra sân trước.
“Kiệu đã đến rồi thưa vương phi!” – A Tịnh đứng ngay cửa báo.
Tiểu Phấn cùng Phỉ Lan ra kiệu trước còn vương phi thì được vương gia bế ra.
“Có chuyện quan trọng gì mà nàng phải triệu tập tất cả thế? – Đằng Cảnh bế vô cùng nhẹ nhàng.
“Chuyện rất lớn và nó có liên quan ngũ đệ!”
Bên trong chánh điện tất cả đã có mặt đông đủ, không ai biết có chuyện gì chỉ ngồi đó và nhìn mặt nhau.
“Ta thấy người mang thai bụng sẽ to lên, trong nàng vẫn bình thường như trước!” – A Hoang sờ bụng Chiêu Linh.
“Chàng ngốc thật, mới có mấy tuần sao mà to lên được!” – Chiêu Linh chán không muốn nói.
“Ha ha, mai mốt ta sẽ phổ cập cho phò mã về kiến thức sinh con! Kiến thức trẫm là một bụng! – Hoàng thượng cười khanh khách.
“Hoàng nhi sao qua ta được, ta có kinh nghiệm sanh năm đứa rồi, không biết gì cứ hỏi ta!” – Hoàng thái hậu cười vui vẻ.