Vu sư - Chương 91 - 92
Đọc truyện Vu sư Chương 91 - 92 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vu Sư – Chương 91 – 92 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 91
Vu Miểu Miểu là người của phái hành động, nói hôm sau mua quần áo cho tướng công, thì nhất định phải mua. Cho dù hôm nay là thứ sáu, buổi chiều có tiết, cô cũng vẫn đi mua.
Nhưng chính vì như vậy, sau khi tan học cô không thể đến phòng làm việc đón tướng công, sau đó cùng tướng công về nhà, cho nên cô đã gọi cho Quý Lãng.
“Tướng công, hôm nay em muốn đi dạo trung tâm thương mại, trễ chút mới về nhà.” Vu Miểu Miểu nói.
“Biết rồi, vậy anh về trước.” Khựng một lúc, Quý Lãng lại hỏi một câu: “Vậy bữa tối… em ăn ở ngoài sao?”
Quý Lãng hỏi xong, có chút hối hận, Miểu Miểu và bạn học ra ngoài đi dạo mua sắm, lại vào lúc này, nhất định phải cùng nhau ăn tối rồi.
“Tướng công có đói không? Nếu anh không đói, đợi em về ăn nhé, trước tám giờ em nhất định sẽ về nhà.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng đang ảo não sửng sốt, sao đó khóe môi lộ ý cười, giọng điệu cũng theo đó nhẹ nhõm hơn một chút: “Ừm, vậy tám giờ ăn.”
“Được.”
“Có cần anh đi đón búp bê không?” Bây giờ búp bê được để ở biệt thự, đến thứ sáu, mới được họ cùng nhau đón về, ở nhà hai ngày, chờ đến sáng thứ hai, anh sẽ đưa qua kia lại.
“Không cần, ngày mai em đến biệt thự tìm mèo mun, đến khi đó sẽ đón búp bê.” Vu Miểu Miểu nói.
“Được.” Quý Lãng vừa nghe Vu Miểu Miểu nói muốn đi tìm mèo mun, suy đoán có lẽ cô lại nhận việc làm ăn mới. Thật là, bạn gái của người khác đều thích tiêu tiền, sao bạn gái của anh lại thích kiếm tiền như vậy, khiến một chút cơ hội để anh thể hiện năng lực của bạn trai cũng không có.
Mỉm cười, Quý Lãng đặt điện thoại đã cúp máy xuống, đồng thời tay kia lấy tài liệu bên cạnh, vì ánh mắt tập trung trên tài liệu đang cần lấy, Quý Lãng không chú ý mình đã để điện thoại ở mép bàn, khoảnh khắc khi anh buông tay, điện thoại từ mép bàn trượt xuống, rơi xuống đất.
Quý Lãng giật mình, theo bản năng muốn đỡ điện thoại, nhưng tốc độ anh giơ tay không nhanh bằng tốc độ điện thoại rơi xuống, sau đó…anh liền trợn mắt há miệng ngây ngốc đứng tại chỗ.
Bởi vì, điện thoại anh không đỡ được, không hề rơi xuống đất, mà là bị một luồng sức mạnh vô hình dẫn dắt, lơ lửng ở nơi cách mặt đất khoảng mười cm, vững vàng dừng lại.
Quý Lãng mím môi, trong mắt có kinh hãi cũng có không dám tin, anh giữ nguyên tư thế này rất lâu, lâu đến mức khi anh vươn tay qua cũng có chút tê mỏi, anh thử nắm năm ngón tay trong hư không. Lập tức, sức mạnh vô hình giữ chặt điện thoại, đẩy lên trên, đưa điện thoại vào lòng bàn tay khẽ nắm lại của Quý Lãng.
Quý Lãng siết chặt điện thoại, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo của điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng.
Sức mạnh mộng yểm của anh, đã có thể làm đến mức này rồi sao? Đã có thể kiểm soát đồ vật trong hư không rồi à?
Mỗi lần sức mạnh mộng yểm bạo động, sức mạnh mộng yểm trên người Quý Lãng cũng sẽ theo đó mạnh hơn một chút, lần này anh bị bọn bán nội tạng bắt đi, sau khi sức mạnh mộng yểm bảo vệ chủ nhân, sức mạnh cũng tăng lên. Nhưng Quý Lãng không chú ý, bởi vì tuy sức mạnh mộng yểm tăng mạnh, nhưng phạm vi tăng cường cũng không khác gì khi trước. Có đều bây giờ xem ra, lần tăng cường này không chỉ có sức mạnh mộng yểm, mà còn là lực khống chế của bản thân đối với sức mạnh mộng yểm.
Nếu là trước đây, nhiều nhất anh chỉ có thể thu lại sức mạnh mộng yểm lan tỏa ra ngoài của mình, đâu thể nào làm được như bây giờ, dùng sức mạnh mộng yểm điều khiển đồ vật.
Để kiểm chứng bản thân có phải thật sự thông qua sức mạnh mộng yểm điều khiển đồ vật được hay không, Quý Lãng nhấc tay kia lên, nắm về phía tài liệu ban nãy anh muốn lấy. Mà vào khoảnh khắc anh nhấc tay, tài liệu vốn nằm ở một bên, dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, đột nhiên bay lên, chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay của Quý Lãng.
Là thật, anh thật sự có thể lợi dụng sức mạnh mộng yểm điều khiển đồ vật.
Đây là kết quả tích lũy của vô số lần sức mạnh mộng yểm bạo động khi trước, hay là do biến cố lần này? Bởi vì lần trước, cũng là lần duy nhất, anh chủ động phối hợp bạo động sức mạnh mộng yểm.
Sức mạnh mộng yểm chỉ bạo động mất khống chế trong hai tình huống, một là anh kéo dài áp chế năng lực nhập mộng, mất ngủ trường kì cuối cùng khiến tinh thần anh kiệt quệ, lúc này sức mạnh mộng yểm sẽ bạo động, cưỡng chế anh chìm vào giấc ngủ say, đồng thời xuyên vào hết ác mộng này đến ác mộng khác. Sau khi bộc phát triệt để, sức mạnh mộng yểm sẽ đồng thời chữa trị thương tổn trên cơ thể anh do mất ngủ trường kì gây ra, sau đó anh có thể khống chế mình lần nữa, cho đến lần bộc phát sau. Loại bộc phát này, vì sự xuất hiện của Vu Miểu Miểu và búp bê, đã rất lâu anh chưa gặp qua.
Loại mất khống chế thứ hai, chính là khi anh gặp nguy hiểm tính mạng, sức mạnh mộng yểm cảm giác được nguy cơ, sẽ chủ động xuất hiện bảo vệ anh, giống như lần trước đối phó bọn buôn nội tạng.
Hai loại mất khống chế này, trước đây Quý Lãng đều phát triển theo nó, bỏ mặc không lo. Anh chán ghét mất khống chế, cũng không muốn điều khiển loại sức mạnh này, cho đến lần trước, anh bị bọn buôn nội tạng bắt đi, anh muốn nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, không muốn Vu Miểu Miểu lo lắng, lần đầu chủ động phối hợp sức mạnh mộng yểm vì muốn bảo vệ chủ nhân mà bạo động.
Cho nên, là vì như vậy sao? Bản thân anh muốn điều khiển, liền có thể điều khiển?
Quý Lãng suy tư, một lúc sau, sắc mặt anh mới dần dần khôi phục bình tĩnh, sau đó anh buông tay trái đang siết chặt, đặt điện thoại trong tay xuống, sau đó lật tài liệu đã lấy ban nãy, bắt đầu làm việc.
Anh đã học được cách khống chế sức mạnh mộng yểm, lại gần hơn một bước, với ác ma diệt thế mà hiệp hội kiêng kị. Đây là sự thật đã xảy ra, không thể thay đổi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.
Sáu giờ chiều, Vu Miểu Miểu gọi xe từ trường học đến trung tâm thương mại lớn chuẩn bị mua quần áo cho tướng công, có điều sau khi đến nơi, cô không trực tiếp đi vào, mà đứng ở ven đường chờ Đông Vĩnh Nguyên.
Một lúc sau, xe của Đông Vĩnh Nguyên chạy đến, từ xa anh ta đã nhìn thấy Vu Miểu Miểu đang đứng ven đường, chuẩn bị dừng xe trước mặt Vu Miểu Miểu.
“Bà chủ, đây này.” Không thể dừng xe ven đường quá lâu, Đông Vĩnh Nguyên không xuống xe, từ cửa sổ đưa cho Vu Miểu Miểu một cái túi ni lông được gói kín. Trong túi ni lông là ba khúc gỗ, giống như thanh kiếm gỗ đã bị chặt đứt.
Vu Miểu Miểu giơ tay nhận lấy, lập tức cảm nhận được quỷ khí còn sót lại bên trong, gật đầu nói: “Quỷ khí vẫn còn, hẳn sẽ tìm được.”
“Có thể tìm được thì tốt. Nhưng mà cô dùng xong nhớ trả lại liền cho tôi, đây là thứ tôi lén lấy trộm, trước khi sư huynh xuất viện tôi phải trả lại.” Đồ ban nãy Đông Vĩnh Nguyên đưa cho Vu Miểu Miểu, chính là kiếm của sư huynh Hứa Uy.
Tối qua Hứa Uy gặp quẻ quỷ, bị người ta đánh cho thê thảm, ngay cả thanh kiếm mang theo bên người cũng bị ác quỷ chặt đứt. Vu Miểu Miểu cũng là khi nhận được điện thoại của Đông Vĩnh Nguyên hôm nay mới biết con quỷ, còn có người đàn ông không chút ấn tượng mà mình gặp được tối qua, lại chính là quẻ quỷ hại tướng công bị bắt cóc. Lúc đó cô liền cảm thấy hối hận, chỉ hận khi Hứa Uy nói chuyện không nói đến trọng điểm, rõ ràng đánh không lại còn đuổi người ta đi.
Anh nói xem chỉ cần anh la một tiếng là quẻ quỷ, lúc đó tôi cũng sẽ không đi nhanh như vậy.
“Khi nào sư huynh anh xuất viện?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Khoảng hai ba ngày tới.” Đông Vĩnh Nguyên không thể xác định, nội thương của Hứa Uy không nặng, chủ yếu bị thương ở chân, sau khi đã cố định xong ở bệnh viện, hoàn toàn có thể về nhà dưỡng thương. Không biết chắc lúc nào, anh ta đột nhiên xuất viện.
“Kiếm cũng gãy rồi, anh ta lấy lại cũng đâu dùng được.” Vu Miểu Miểu nói.
“Đây là kiếm gỗ đào trăm năm chém giết vô số ác quỷ, cho dù gãy, cũng là nguyên liệu pháp khí hiếm có.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích.
“Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ bảo mèo mun đi tìm, tìm được quẻ quỷ sẽ trả lại cho anh.” Vu Miểu Miểu nói.
Tối qua bỏ lỡ quẻ quỷ, cho dù bây giờ cô đã biết quẻ quỷ có tướng mạo thế nào, nhưng vẫn không rõ bọn họ đang trốn ở đâu, cho nên Vu Miểu Miểu nghĩ đến mèo mun. Mèo mun có năng lực tìm linh, hơi thở ác quỷ của quẻ quỷ kia cực mạnh, chỉ cần lấy được món đồ lưu lại hơi thở của anh ta, mèo mun nhất định có thể tìm được con ác quỷ đó. Mà tìm được ác quỷ kia, tương đương với việc tìm được quẻ quỷ. Cho nên Vu Miểu Miểu mới bảo Đông Vĩnh Nguyên lấy ở chỗ Hứa Uy món đồ có dính hơi thở của ác quỷ kia.
Mà trong số những món đồ Hứa Uy có, kiếm bị quỷ khí chặt đứt, là món đồ nhiễm quỷ khí nặng nhất, cho nên anh ta mới lén lút lấy đi.
“Được.” Đông Vĩnh Nguyên gật đầu, nếu thuận lợi, ngày mai anh ta sẽ có thể lấy lại thanh kiếm gãy kia: “Vậy cô dùng xong thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức đến lấy.”
“Được.” Vu Miểu Miểu cất túi ni lông đựng kiếm vào túi xách của mình.
Nói xong chuyện chính, Đông Vĩnh Nguyên nhìn trung tâm thương mại bên cạnh, tùy ý hỏi: “Ra ngoài ăn cơm với ông chủ à?”
“Không phải, tôi đến mua quần áo.” Vu Miểu Miểu nghĩ đến đồ lát nữa mình mua, trong mắt xẹt qua ánh sáng kích động.
Đông Vĩnh Nguyên nghe vậy, hiểu rõ gật đầu, cuối tuần chính là thời điểm hẹn hò, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp cũng là chuyện bình thường.
Nói đến mua đồ, thì phải tiêu tiền. Vu Miểu Miểu nghĩ đến lát nữa mình lại phải tiêu tiền, không nhịn được hỏi: “Đông Đông, gần đây anh có chuyện làm ăn giới thiệu cho tôi không? Từ thứ hai đến thứ sáu tôi phải đi học, cuối tuần hẹn hò với tướng công, không có thời gian tìm việc làm.”
Tháng này cô còn chưa kiếm tiền nữa, tuy cổ phiếu Dịch Quan giới thiệu kiếm được không ít, nhưng không thể tháng nào cũng dựa vào cổ phiếu được.
Đông Vĩnh Nguyên bị hỏi đến ngơ ngác, tuy anh ta từng giới thiệu vài đơn hàng làm ăn cho bà chủ, nhưng đều là người thân bạn bè chủ động tìm đến, anh ta không hề chủ động giới thiệu chuyện làm ăn cho Vu Miểu Miểu. Bây giờ Vu Miểu Miểu hỏi đến, nhất thời khiến anh ta có chút không biết trả lời thế nào.
“Gần đây tôi cũng không có chuyện làm ăn nào phù hợp để giới thiệu cho cô.” Đông Vĩnh Nguyên thành thật nói.
“Ồ.” Vu Miểu Miểu có chút thất vọng, xem ra chỉ đành tìm một ngày ít tiết học, ra ngoài tìm thôi. Mỗi tháng cho tướng công ba trăm ngàn tiền tiêu vặt, chính là nhiệm vụ của cô.
“Bà chủ nếu cô là người của hiệp hội chúng tôi thì tốt rồi, mạng nhiệm vụ của hiệp hội chúng tôi mỗi ngày đều có rất nhiều nhiệm vụ. Cứ nói đến quẻ quỷ mà cô muốn tìm đi, trên mạng hiệp hội chúng tôi cũng có đăng, thù lao năm trăm ngàn, vì sư huynh bị thương nặng, hiệp hội đã tăng thêm một bậc, bây giờ hình như là tám trăm ngàn.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: “Quẻ quỷ đáng tám trăm ngàn?”
“Đúng vậy.”
“Làm sao mới lấy được?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Cái này phải là hội viên của hiệp hội chúng tôi trước đã, như vậy mới có tư cách lên mạng nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, về tổng bộ giao nhiệm vụ, sau đó tổng bộ sẽ trả thù lao.” Đông Vĩnh Nguyên nói rồi nói, không nhịn được lên tiếng: “Bà chủ, cô có muốn vào hiệp hội chúng tôi không, thực ra điều kiện của cô rất phù hợp.”
Chỉ cần biết hình thuật, lại không phải thiên sư làm việc xấu, đều có thể xin gia nhập hiệp hội. Mà môn phái vu sư hiếm có như Vu Miểu Miểu, hình thuật lại mạnh mẽ, càng là đối tượng hiệp hội cực lực chiêu mộ. Tuy nói cô vì quan hệ với ông chủ, thân phận có chút vi diệu. Nhưng bây giờ hiệp hội cũng muốn làm dịu quan hệ với ông chủ, nếu bà chủ thật sự muốn gia nhập hiệp hội, Đông Vĩnh Nguyên tin, hội trưởng hiệp hội sẽ không từ chối.
“Không, tôi không muốn gia nhập hiệp hội của các anh đâu.” Vu Miểu Miểu nghĩ cũng không nghĩ lắc đầu.
“Vậy thì đáng tiếc, tám trăm ngàn đấy.” Đông Vĩnh Nguyên thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Dù sao bà chủ cũng muốn đối phó quẻ quỷ, nếu có thể nhận nhiệm vụ, kiếm tám trăm ngàn chẳng phải cũng giống như nhặt được sao? Vì không thể nhận nhiệm vụ, không lấy được tám trăm ngàn, chỉ nghĩ thôi, anh ta cũng cảm thấy đau thịt rồi.
“Tôi không phải, nhưng anh phải mà.” Vu Miểu Miểu đột nhiên nói.
“Tôi là gì?” Đông Vĩnh Nguyên nhất thời không phản ứng kịp.
“Anh là người hiệp hội, anh đi nhận nhiệm vụ, quẻ quỷ để tôi bắt, sau đó anh lại đi giao nhiệm vụ, lấy tiền, chúng ta chia ba bảy thế nào?” Vu Miểu Miểu đề nghị.
Đông Vĩnh Nguyên càng nghe, mắt càng sáng lên, chuyện này, chuyện này hình như được đấy. Chỉ là hình như có vẻ cố ý làm thịt hiệp hội, khiến anh ta có chút do dự, nhưng cũng chỉ do dự ba giây mà thôi.
“Hai tám là được, tôi hai cô tám.” Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy mình không phải người tham lam: “Chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
Làm thịt thì làm thịt thôi, có thể làm được, cũng là bản lĩnh của Đông Vĩnh Nguyên anh ta.
“Thành giao!” Vu Miểu Miểu mỉm cười đắc ý.
Cô chán ghét hiệp hội, cho nên không muốn gia nhập, nhưng cô không ghét tiền của hiệp hội.
Chương 92
Sau khi tạm biệt Đông Vĩnh Nguyên, Vu Miểu Miểu xoay người vào trung tâm thương mại.
Đối với việc mua quần áo, Vu Miểu Miểu mua đồ cho mình thôi đã mắc chứng khó lựa chọn, càng đừng nhắc đến việc mua cho Quý Lãng. Trước khi cô đến trung tâm thương mại không hề cân nhắc những chuyện này, chỉ nghĩ đến việc mua nhiều một chút, mua điên cuồng, đến mức tủ đồ của tướng công chỉ có quần áo cô mua, cứ như vậy, tướng công chỉ có thể mặc đồ cô mua thôi. Đến khi đó, cô muốn cởi thế nào thì cởi thế đó, muốn cởi lúc nào thì cởi lúc đó.
Hihi ~ ~
Nhưng chờ khi vào cửa hàng trang phục hàng hiệu của đàn ông, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu đầy cửa hàng, Vu Miểu Miểu lập tức mờ mịt, hoàn toàn không thể chọn được. Cuối cùng cô dứt khoát lấy một cuốn tạp chí trong cửa hàng, dựa theo cách người mẫu ăn mặc bên trong, liên tục mua ba bốn bộ. May mà khi trước đã từng mua đồ tây cho Quý Lãng, cũng không cần gọi điện hỏi số đo của Quý Lãng nữa.
Cứ như vậy liên tiếp điên cuồng mua sắm ba cửa hàng đồ hiệu, đợi đến khi Vu Miểu Miểu xách theo chiến lợi phẩm ngồi vào xe taxi, túi mua sắm đã đầy ắp ghế sau xe, tài xế kinh ngạc không nhịn được liếc mắt nhìn mấy lần. Mặc dù cô mua rất nhiều quần áo, nhưng không tốn nhiều thời gian lắm, đợi xe taxi chạy đến dưới lầu khu dân cư Hoa Đình, còn chưa đến bảy giờ rưỡi. Cũng tức là, trừ thời gian đi đường, cùng khoảng thời gian cô nói chuyện với Đông Vĩnh Nguyên, tổng cộng cô chỉ đi dạo chưa đến năm mươi phút.
Trên lầu, Quý Lãng đang ở nhà bếp nấu cơm.
Hôm nay anh tan làm sớm, lại nghĩ tám giờ Vu Miểu Miểu mới về, tâm huyết dâng trào đến siêu thị gần đây mua nguyên liệu về. Từ khi lên đại học Quý Lãng đã ở một mình, bình thường trừ làm việc, cũng không có sở thích gì khác, cho nên kỹ năng sinh hoạt bình thường đều được thắp sáng, tự nhiên cũng biết nấu ăn một chút. Chẳng qua bản thân anh không thích xuống bếp, chỉ khi ăn ở ngoài đến mức muốn nôn mới tự mình vào bếp cải thiện một chút.
Quý Lãng nhìn giờ, cảm thấy canh sườn cũng gần xong rồi, liền mở nắp nồi nhìn một lúc, đang định nêm muối, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cùng vang lên với tiếng gõ cửa là giọng nói của Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, mở cửa giúp em.”
Quý Lãng khẽ sửng sốt, cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đặt đồ trong tay xuống, ra ngoài, mở cửa từ bên trong. Sau đó anh nhìn thấy mười mấy túi đồ màu sắc khác nhau lít nha lít nhít, cùng với người nào đó bị chen giữa mấy túi đồ, hoàn toàn không có tay để mở cửa.
Đúng là mua không ít.
Vu Miểu Miểu thấy cửa mở, cầm túi đồ muốn đi vào trong, nhưng vì quá nhiều đồ, khi vào bị khung cửa cản lại, hoặc là lúc cô vào cửa dùng quá sức, cơ thể bị chặn lại bởi những túi đồ bị khung cửa bật ra, vậy mà cô bị đẩy lùi về sau hai bước.
Vu Miểu Miểu nhất thời ngơ ngác, sao cô lại bị đẩy ra ngoài rồi?
Quý Lãng không nhịn được, cười thành tiếng, sau đó mới đi qua nhận túi đồ trong tay Vu Miểu Miểu: “Đưa đồ cho anh.”
“Vâng vâng.” Lúc này Vu Miểu Miểu cũng lấy lại tinh thần, cười ngốc nghếch, vừa đưa túi đồ cho Quý Lãng, vừa đi theo vào trong.
“Thơm quá, tướng công, anh đang nấu cơm sao?” Vu Miểu Miểu vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau đó ánh mắt cũng sáng lên.
Tướng công ở nhà nấu cơm cho cô?
“Ừm.” Quý Lãng đặt túi đồ lên sô pha, trong đó có một hai túi bị ngã, đồ bên trong rơi ra ngoài, Quý Lãng liếc nhìn, chân mày cau lại: “Em mua đồ nam?”
“Đúng vậy, đều là mua cho tướng công.” Vu Miểu Miểu đã vào nhà bếp, nghe câu hỏi của Quý Lãng, trả lời từ xa.
Quý Lãng sửng sốt, đều mua cho anh? Anh có chút không dám tin lại lật vài túi, sau đó lại lật thêm mấy túi nữa, cuối cùng xác định, quần áo bày đầy ghế sô pha, không có bộ nào cho nữ cả. Bạn học Vu Miểu Miểu tan học không về nhà, chạy đi dạo trung tâm thương mại, thật sự chỉ để mua quần áo cho anh.
Quý Lãng có chút khó hiểu, định vào nhà bếp hỏi Vu Miểu Miểu xem có chuyện gì, kết quả vừa vào, đã thấy Vu Miểu Miểu đang mở nắp nồi, đầu cũng sắp vươn vào trong nồi canh nóng.
“Cẩn thận.” Quý Lãng nắm cánh tay Vu Miểu Miểu, kéo người ra: “Có hơi nước.”
“Ừm ừm ừm.” Vu Miểu Miểu giơ tay lau mặt, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía nồi canh sườn.
Quý Lãng cạn lời, đi qua tắt lửa, sau đó lấy lọ muối nêm vào, cuối cùng múc một muỗng canh, đưa vào tay Vu Miểu Miểu: “Muốn uống thì múc ra.”
“Em không uống, đợi uống cùng tướng công.” Vu Miểu Miểu lắc đầu nói.
“Vậy em lấy chén đũa ra, anh xào thêm món rau nữa là xong.” Quý Lãng nói.
“Được.” Đáp lời, Vu Miểu Miểu bắt đầu vui vẻ làm việc.
Đầu tiên cô bưng mấy món Quý Lãng đã nấu xong trong nhà bếp ra ngoài, sau đó từ tủ chén lấy chén đũa của hai người bày ra, cuối cùng tìm một tô canh lớn, múc đầy canh sườn vào trong rồi mang ra ngoài. Đợi cô làm xong tất cả, món rau cuối cùng của Quý Lãng cũng ra lò.
“Ăn cơm.” Quý Lãng cảm thấy có lẽ Vu Miểu Miểu rất đói, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ ăn sáng đến mức bất thường.
Vu Miểu Miểu đã đợi câu nói này của Quý Lãng từ sớm, chờ anh vừa ngồi xuống, liền lập tức cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu, chỉ cắn hai cái, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống, liền mơ hồ không rõ nói với Quý Lãng.
“Ngo á.”
Quý Lãng không nghe rõ câu Vu Miểu Miểu nói, nhưng cũng đoán được đại khái: “Lúc trong miệng có đồ ăn thì đừng nói chuyện.”
Vu Miểu Miểu xấu hổ mỉm cười, sau đó nhanh chóng nhai nuốt, đợi nuốt xong, lại khen thêm lần nữa: “Ngon quá, đây là thịt kho tàu ngon nhất em từng ăn.”
Quý Lãng cười khẽ một tiếng, không coi là thật, trước giờ Vu Miểu Miểu miệng ngọt, lời ngọt ngào nào cũng không đỏ mặt không thở gấp nói được hết. Nhưng Quý Lãng đối với khả năng nấu nướng của mình vẫn tự biết rõ, anh không thường nấu ăn, lúc nấu cũng chỉ làm theo thực đơn rập khuôn, cho nên mùi vị cũng chỉ coi là tạm ổn. Ngon nhất gì đó, hoàn toàn không thể nào.
“Đã lâu rồi em không được ăn món nhà làm.” Vu Miểu Miểu dường như rất hưng phấn, khen hết mức: “Tướng công, không ngờ anh còn biết nấu ăn, anh thật hiền huệ, có thể lấy được anh, kiếp trước em nhất định đã thắp rất nhiều nhang.”
Bàn tay gắp đồ ăn của Quý Lãng khựng lại: “Hiền huệ, không dùng để hình dung đàn ông.”
“Tại sao?!” Vu Miểu Miểu khó hiểu.
Quý Lãng cũng lười giải thích với cô, chỉ nói: “Anh không thích.”
“Ồ, vậy tướng công anh thật ưu tú, thế mà lại biết nấu ăn.” Vu Miểu Miểu lập tức sửa lại.
“……” Nghe qua sao vẫn cảm thấy kì lạ nhỉ?
Bữa cơm này Vu Miểu Miểu ăn rất say sưa, có thể thấy lượng cơm nhiều hơn bình thường rất nhiều, ba món một canh Quý Lãng chuẩn bị đều dựa theo lượng dư để nấu, nhưng đều bị Vu Miểu Miểu quét sạch, cuối cùng ưỡn cái bụng mềm oặt trên ghế, thậm chí còn thở dốc.
“A, ăn đến mức em mệt quá, tướng công anh để chén ở đó đi, đợi em có thể cử động, sẽ đi rửa.” Vu Miểu Miểu thở hổn hển nói.
Khóe miệng Quý Lãng co rút: “Cho dù nể mặt anh, cũng không cần ăn no như vậy.”
“Mới không phải vì nể mặt anh đâu…” Vu Miểu Miểu ợ một cái, nói tiếp: “Em đang vui vẻ, ước mơ thành hiện thực.”
“Ước mơ?” Quý Lãng nghi ngờ, ăn bữa cơm thì được coi là ước mơ gì chứ.
“Nửa năm trước, khi sư phụ ra đi, thực ra em hơi sợ.” Vu Miểu Miểu đột nhiên nói: “Tuy vu sư có thể thông âm dương, cũng xem nhẹ sống chết, nhưng chết rồi là chết rồi. Cho dù sau khi em chết đến đó, sư phụ cũng đã sớm đi đầu thai, một khi rơi vào luân hồi, gần như không thể gặp lại được nữa.”
Quý Lãng sửng sốt, không ngờ Vu Miểu Miểu ban nãy nhìn qua còn rất vui vẻ, đột nhiên lại bắt đầu nói đến chủ đề thương cảm như vậy.
“Từ nhỏ em đã trưởng thành bên sư phụ, cũng chỉ có một người thân là sư phụ thôi, nơi nào có sư phụ nơi đó là nhà của em, cho nên sư phụ đi rồi, nhà của em cũng không còn.” Vu Miểu Miểu nói tiếp: “Lúc nhỏ em từng hỏi sư phụ, nhà là gì? Sư phụ nói, nhà đơn giản nhất chính là hai người cùng nhau trải qua năm tháng, phải có một ngôi nhà, trong ngôi nhà đó có một người đợi em về, khi em vào nhà, người đó sẽ chuẩn bị một bữa ăn gia đình đơn giản cho em. Hoặc ngược lại, em ở nhà, có một người để em chờ đợi, đợi anh ấy về nhà, sau đó nấu cơm cho anh ấy. Trước đây em và sư phụ luôn như thế, mỗi ngày tan học trở về, sư phụ sẽ ở nhà nấu cơm chờ em. Sau khi sư phụ đi, đã lâu em không được ăn món nhà nấu nữa.”
Thì ra câu cảm thán ban nãy của Vu Miểu Miểu, không phải kinh ngạc vì đồ ăn anh nấu, mà là nhớ sư phụ của cô.
“Có thể anh không tin, lần đầu gặp anh em đã thích anh rồi, muốn vào ở nhà của anh, sau đó nấu cơm cho anh ăn, để anh trở thành nhà của em. Đáng tiếc khi đó, hình như anh không thích em lắm.” Nói đến đây, trong giọng điệu của Vu Miểu Miểu còn mang theo chút tủi thân.
Thần sắc Quý Lãng khẽ động, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục lắng nghe.
“Em nghĩ, em nhất định phải khiến anh thích em, đợi khi anh thích em rồi, em sẽ lặng lẽ học nấu vài món, sau đó nhân lúc anh chưa tan làm bắt đầu nấu nướng, chờ anh về nhà. Như vậy, mục tiêu đầu tiên của em sẽ thành công, em lại có nhà của mình rồi. Nhưng không ngờ, em lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng vậy mà tướng công lại nấu cơm cho em trước, hihihi ~ ~ ~” Nói mãi nói mãi, giọng điệu tủi thân ban nãy của Vu Miểu Miểu lập tức được chữa lành, hóa thành nụ cười đắc ý, dường như đã chiếm được món lời lớn nào đó.
Trầm mặc một lúc, Quý Lãng chậm rãi lên tiếng, giọng nói nghe qua bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có ngàn vạn cảm xúc: “Cho nên, mục tiêu đầu tiên của em, là muốn trở thành nhà của anh?”
“Nhưng bây giờ anh đã trở thành nhà của em trước rồi, hihi.” Vu Miểu Miểu chỉ cần nghĩ đến đây, liền không khỏi mỉm cười đắc ý.
Nếu là cô nấu bữa ăn này, tuy cũng coi như đạt được mục tiêu, nhưng đây là kế hoạch cô đã đặt ra từ lần đầu gặp tướng công, là mưu đồ đã lâu, không đơn thuần. Tướng công thì khác, anh không lên kế hoạch, mà là nấu ăn thuận theo tự nhiên. Có được mái nhà như vậy, sẽ càng thêm viên mãn, càng thêm chân thành. Vu Miểu Miểu càng nghĩ, lại càng thấy vui.
Anh đã trở thành nhà của Vu Miểu Miểu sao?
Tâm trạng Quý Lãng phức tạp, trong đầu không ngừng lặp lại câu này.
Nhà, đơn giản như vậy sao?
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng đột nhiên không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, thần sắc khó đoán, nhất thời có chút hoảng hốt, chắc không phải tướng công hối hận vì bữa ăn này rồi đấy chứ.
Vu Miểu Miểu sốt ruột, cũng mặc kệ dạ dày khó chịu, nhảy lên nhào đến bên người Quý Lãng, gắt gao ôm chặt cánh tay Quý Lãng, lớn tiếng bướng bỉnh nói: “Em mặc kệ, dù sao anh đã nấu rồi, ở chỗ của em, anh chính là nhà của em, không cho phép hối hận.”
Quý Lãng liếc cô: “Bắt đầu từ lần đầu gặp nhau, em đã bám lấy anh như vậy.”
“Cho nên anh nhận mệnh đi, bị em bám lấy, anh nhất định chạy không thoát. Em là vu sư, nếu anh dám hối hận, em sẽ bảo búp bê nguyền rủa anh.” Vu Miểu Miểu hăm dọa.
“Nguyền rủa anh cái gì?” Quý Lãng tò mò.
“Nguyền rủa anh…cả đời này trừ em ra, không tìm được người vợ nào khác.” Vu Miểu Miểu hung ác nói.
“……” Quý Lãng trầm mặc, lòng thầm nghĩ, đây đúng thật là lời nguyền đáng sợ, nhưng sau đó đột nhiên bật cười: “Dù sao trước khi em xuất hiện, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm vợ.”
“Vậy em sẽ…”
Ơ? Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Ý câu nói này của tướng công là?
Đầu óc Vu Miểu Miểu, nhanh chóng xoay chuyển.
“Tướng công, có phải anh đang tỏ tình với em không?” Vu Miểu Miểu kinh ngạc vui vẻ nói.
“Mau đi rửa chén.” Quý Lãng kéo người xuống.