Vu sư - Chương 67 - 68
Đọc truyện Vu sư Chương 67 - 68 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vu Sư – Chương 67 – 68 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 67
Bởi vì nói sai nên Đông Vĩnh Nguyên bị Hứa Uy đạp bay ra ngoài, còn chưa kịp ăn sáng.
“Sếp ơi sếp, trước kia anh trả tiền lương cho tôi mà tôi vẫn làm nội gián ở chỗ anh, thật sự rất xin lỗi anh. Nhưng bây giờ anh nhìn xem, anh khấu trừ một nửa tiền lương của tôi mà tôi vẫn còn nói giúp anh, vậy cũng không coi là phụ lòng anh rồi. Cho nên…” Đông Vĩnh Nguyên hét lớn vào tên liên lạc của Quý Lãng trong điện thoại: “Sếp à, tháng sau khi trả tiền lương thì nhớ cho tôi nhiều tiền lương hơn nhaaaaa.”
Hét xong Đông Vĩnh Nguyên thoải mái, cất điện thoại, khi đang muốn đi tới bên lề đường để lấy xe, vừa quay người lại đã nhìn thấy một thanh niên đi dép tông, xách một túi đồ ăn sáng đang trợn mắt há mồm nhìn anh ta.
Đông Vĩnh Nguyên cười một tiếng, đang muốn rời đi thì lại bị thanh niên này gọi lại.
“Người anh em.” Bỗng nhiên thanh niên kia giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Dám phách lối yêu cầu tăng tiền lương như vậy mà không bị đuổi việc thì đúng là nhân tài!”
“A a a a a…” Đông Vĩnh Nguyên lúng túng bỏ chạy, chờ đến khi lên xe rồi thì mới thở dài một hơi, chỉ cảm thấy sáng sớm hôm nay đúng là quá không thuận lợi.
Khởi động xe, Đông Vĩnh Nguyên chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi tiếp, ở nhà sư phụ anh ta không thể ngủ quá muộn, bây giờ mới sáng sớm mà đã phải dậy rồi. Trước kia khi đến ngày nghỉ anh ta cũng đều ngủ đến mười hai giờ trưa. Đông Vĩnh Nguyên ngáp một cái rồi lái xe về nhà, quần áo cũng không thay ra, cởi giày cái rồi về phòng ngủ bù luôn.
Ngủ thẳng đến tận buổi trưa, đang cầm điện thoại để đặt đồ bên ngoài thì bỗng nhiên lại có một cuộc điện thoại gọi tới.
Đông Vĩnh Nguyên nhìn số vừa mới gọi đến, phát hiện ra là Thang Dương Thành, là bạn học chung thời đại học, nhất thời có chút vui mừng, nghe máy rồi cười nói ha ha: “Dương Thành, thằng nhóc nhà cậu vừa yêu đương cái là không ra ngoài chơi nữa, thế nào, hôm nay rảnh rỗi nên tìm tôi hả?”
“Đông Tử, tôi có chuyện muốn xác nhận với cậu.” Giọng nói của Thang Dương Thành có chút khẩn trương.
“Có chuyện gì, cậu nói đi.”
“Tôi nhớ thời đại học cậu nói là cậu có hiểu biết siêu hình đúng không? Còn thích xem tướng cho tôi, có phải là thật không?” Thang Dương Thành hỏi.
“Sao vậy?” Trực giác của Đông Vĩnh Nguyên cảm giác có điều không ổn, trước kia hồi anh ta còn đi học đã nói là mình có hiểu biết siêu hình với bạn cùng phòng, nhưng bạn cùng phòng chẳng ai tin cả, hôm nay lại đột ngột liên lạc để hỏi anh ta chuyện này, vậy hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Trước tiên cậu cứ nói cho tôi có phải là thật hay không đã.” Thang Dương Thành gấp gáp nói.
“Đúng, mặc dù hình thuật của tôi không cao, nhưng cũng hiểu biết đôi chút.” Đông Vĩnh Nguyên đáp.
“Vậy cậu có thể tới nhà tôi một chuyến hay không, hình như bạn gái tôi gặp phải thứ đồ bẩn gì rồi?” Thang Dương Thánh vội nói.
“Thứ đồ bẩn?”
“Trời ơi, cậu đừng hỏi nữa, tới trước rồi nói sau.”
“Được, tôi tới ngay bây giờ đây.” Đông Vĩnh Nguyên không nói hai lời, hủy đơn vừa đặt, khởi động xe rồi tới tiểu khu chỗ Thang Dương Thành.
Nhà Thang Dương Thành cách nhà anh ta không xa, chỉ khoảng mười phút sau Đông Vĩnh Nguyên đã đến nơi, mới vừa gõ cửa một cái mà Thang Dương Thành đã mở cửa ngay rồi kéo Đông Vĩnh Nguyên vào, sau đó gấp rút đóng cửa, cứ như là sợ bị người ta nhìn thấy vậy.
“Đông Tử, cậu có thể tính rồi.” Mặt Thang Dương Thành đầy vẻ nôn nóng.
“Cậu đừng có nóng vội, bạn gái cậu đâu?” Đông Vĩnh Nguyên quan sát bốn phía một lượt, không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.
“Đang… đang ở trong phòng ngủ.” Thang Dương Thành chỉ chỉ vào phòng ngủ, ánh mắt rất phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Vậy tôi đi vào xem xem.”
Đông Vĩnh Nguyên nói xong định đi vào nhưng lại bị Thang Dương Thành kéo lại, ánh mắt Thang Dương Thành hiện lên sự kinh ngạc, vẻ mặt Thang Dương Thành phức tạp, nói: “Đông Tử, cậu đồng ý với tôi, lát nữa khi đi vào, cho dù nhìn thấy bất kỳ thứ gì thì cậu cũng không được nói với người ngoài.”
Đông Vĩnh Nguyên ngơ người, không thể nói với người ngoài, chẳng lẽ là có chuyện gì không thể để cho người khác nhìn thấy được?
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn dứt khoát đáp ứng :”Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ không nói với người ngoài đâu.”
“Được, cậu đi đi.” Thang Dương Thành cắn răng, buông tay ra.
Lúc này Đông Vĩnh Nguyên mới đi về phía phòng ngủ, tới trước cửa, cầm lấy tay nắm, vặn ra để mở cửa.
“Ưmmmmm.”
Anh ta mới chỉ mở cửa ra một khe hở nhỏ thôi mà đã có một tiếng rên rỉ của phụ nữ chui vào trong tai anh ta, đó là một âm thanh phóng đãng mà Đông Vĩnh Nguyên đã từng đọc được vô số lần, nhưng chưa từng được nghe thấy, chỉ khiến anh ta giật hết cả mình, sợ hãi liên hồi, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Cậu… Bạn gái cậu, đang… đang làm cái gì vậy?” Đông Vĩnh Nguyên không dám tiến vào, Thang Dương Thành không để anh ta nói cho người ngoài, chẳng lẽ là bên trong có hình ảnh khiếm nhã không thể nhìn gì sao?
“Cậu cứ vào đi, cô ấy bị trói ở trên giường, sẽ không làm gì được cậu đâu.” Thang Dương Thành nói.
“Trên giường?” Nhất thời Đông Vĩnh Nguyên lại không dám tiền vào: :”Dương Thành, cậu đang muốn làm cái gì vậy…”
Vẻ mặt Thang Dương Thành rất khó coi, cũng không muốn giải thích gì, dứt khoát đẩy cửa phòng ngủ ra rồi đi thẳng vào.
Đông Vĩnh Nguyên thấy cậu ta như vậy thì do dự một lát rồi lúc này mới đi vào cùng anh ta. Khi đi vào phòng ngủ, từng tiếng từng tiếng rên rỉ yêu kiều truyền đến, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang bị trói trên giường. Anh ta biết người phụ nữ này, chính là bạn gái của Thang Dương Thành, Hạ Phương. Bây giờ cả người cô ấy đang bị người khác dùng chăn bọc lại trên giường như một con nhộng, chỉ để lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Trong ấn tượng của Đông Vĩnh Nguyên, Hạ Phương là một người có dáng vẻ thanh tú, là một cô gái tính cách dịu dàng, ít nói. Nhưng Hạ Phương bây giờ lại có vẻ mặt quyến rũ, phát ra âm thanh mê người, ánh mắt khi nhìn người khác giống như có một lưỡi câu bên trong đó, câu lấy người ta, dường như chỉ liếc mắt nhìn qua cũng đã mất hồn rồi.
“Chuyện… Chuyện này là như thế nào vậy?” Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi, vội vàng nhắm mắt lại.
“Ngày hôm qua chúng tôi đi tham gia hội hoa đăng ở đại học Hải Thành, sau khi quay về thì cô ấy trở thành như vậy. Ban đầu tôi cho rằng cô ấy là vui mừng do đi chơi hội nên mới thay đổi, trở nên vô cùng chủ động, lúc bây giờ tôi cũng rất vui vẻ cho nên không phát hiện ra. Sau đó, vào sáng sớm hôm sau thì cô ấy bắt đầu dính người, tôi cho rằng cô ấy vẫn muốn…”
“Khụ!” Đông Vĩnh Nguyên nghe không nổi nữa: “Chi tiết thì nói lướt qua thôi, nói điểm chính.”
Thang Dương Thành cũng rất lúng túng, lẽ nào cậu ta muốn chia sẻ những chuyện này với người khác lắm sao? Không phải là cậu ta sợ nói không chi tiết thì Đông Vĩnh Nguyên không tìm được mấu chốt vấn đề hả?
“Sau đó, buổi trưa chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm, kết quả là khi đang đi trên đường thì Hạ Phương bỗng nhiên… bỗng nhiên…”
Đông Vĩnh Nguyên thấy cậu ta cứ bỗng nhiên nửa ngày mà cũng không nói ra được nguyên nhân, đang định thúc giục thì lại chợt nghe thấy một giọng nói kiều mỵ đến tận xương truyền tới từ trên giường: “Anh đẹp trai, anh thấy em có đẹp không? Có muốn ngủ với em hay khôn, chỉ lấy của anh một lượng bác thôiiiii.”
Đông Vĩnh Nguyên há hốc miệng, không thể tin nhìn Hạ Phương đang chớp mắt, liếm môi, quyến rũ mình không ngừng.
Nhất thời khuôn mặt Thang Dương Thành tràn đầy vẻ đau thương, căm phẫn, giống như là bị cắm sừng vậy.
“Anh đẹp trai, cơ thể tôi rất mềm mại đó, anh không muốn ôm một cái, ngửi một hơi sao? Hửm? Ngửi một hơi thôi thì không thu tiền của anh đâuuuuu.”
Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy những tiếng rên rỉ này mà toàn thân liền mềm nhũn, chạy ra khỏi phòng ngủ ngay lập tức.
Thang Dương Thành cũng đi ra theo, mặt mày tái xanh: “Cậu nhìn ra điểm gì khác thường không?”
Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi nhìn bạn tốt của mình, vội vàng nói: “À, chuyện vừa rồi cậu đừng có để ý nha.”
“Chữa cho cô ấy rồi nói sau.” Bạn gái mình bị biến thành như vậy, cứ thấy đàn ông là quyến rũ, chỉ cần là đàn ông thì không ai chịu nổi cả, nhưng cho dù thế nào cũng phải chữa khỏi chô cô ấy trước: “Cậu có cách nào không?”
“Giống như là bị thứ gì đó ám lên người.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Gặp phải thứ bẩn thỉu sao? Vậy cậu mau làm pháp đi.”
“Tôi không làm được, nhưng cậu yên tâm, tôi đi tìm sư huynh rôi trợ giúp.” Đông Vĩnh Nguyên nói rồi gọi điện thoại cho sư huynh Hứa Uy của mình. Vì sợ kích thích đến bạn tốt nên anh ta còn cố ý ra bên ngoài rồi mới nhấn gọi.
“A lô, sư huynh, tôi gặp phải một con quỷ ám, có thể tới đây hỗ trợ không?” Đông Vĩnh Nguyên vừa thấy Hứa Uy bắt máy thì đã vội vàng nói một tràng.
Anh ta hiểu rất rõ tính cách của Hứa Uy, diệt cỏ tận gốc, nói cho anh ta là đang có ma quỷ tác quái thì nhất định anh ta sẽ tới.
Quả nhiên, Hứa Uy vừa nghe vậy thì lập tức hỏi lại: “Tình hình như thế nào?”
“Là phụ nữ, hẳn là bị cái gì đó ám vào người, bây giờ tính cách thay đổi cực lớn, thích quyến rũ đàn ông…”
“Đông Vĩnh Nguyên, có phải cậu cảm thấy tôi không dám đánh chết cậu hay không?” Bỗng nhiên Hứa Uy nổi cáu.
“Sư huynh, tôi…” Đông Vĩnh Nguyên còn muốn nói tiếp nhưng trong điện thoại đã truyền đến âm thanh máy bận, hiển nhiên là Hứa Uy đã bị anh ta chọc tức nên cúp điện thoại rồi.
Đông Vĩnh Nguyên ngớ người, rất lâu sau mới nhận lờ mờ tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ sư huynh cho rằng tôi ám chỉ chuyện trước kia anh ta bị bạn gái cắm sừng sao, choáng váng, tôi bị oan mà!”
Đông Vĩnh Nguyên lại gọi điện cho Hứa Uy tiếp, nhưng điện thoại của Hứa Uy liên tục báo bận, rõ ràng là anh ta kéo vào danh sách đen rồi.
“…” Như vậy xem ra cũng chỉ có thể đi tìm bà chủ thôi.
Cũng may là nhà của Thang Dương Thành cũng tương đối có tiền, như vậy thì bà chủ cũng coi như là không lỗ vốn.
Chương 68
Sư huynh không bằng lòng giúp đỡ, thế nên Đông Vĩnh Nguyên chỉ có thể xin bà chủ giúp đỡ, nhưng mà kiểu thu tiền của bà chủ là thân thiện với người nghèo, còn với người giàu thì hoàn toàn ngược lại. Đuổi đi quỷ hồn đang nhập vào người, nếu không phải là Lệ Quỷ đặc biệt ghê gớm thì năm mươi nghìn tệ là đủ, nhưng nếu đổi thành bà chủ thì cần phải tốn mười phần trăm tổng tài sản của Thang Dương Thành.
Nhà của Thang Dương Thành có một cái xưởng sản xuất trà, nhưng cậu ta lại đến thành phố Hải lập nghiệp, mặc dù Đông Vĩnh Nguyên không biết tổng tài sản của tên này nhiều bao nhiêu nhưng mà mười phần trăm chắc chắn không chỉ năm mươi nghìn đâu. Chỉ nhìn căn nhà trước mắt này thôi thì cũng đã đáng giá sáu, bảy triệu rồi.
“Dương Thành.” Nghĩ nghĩ, Đông Vĩnh Nguyên quyết định nói rõ chuyện giá cả với bạn chí cốt trước.
“Sao rồi, cậu tìm được người chưa?” Thang Dương Thành vừa nhìn thầy Đông Vĩnh Nguyên đi đến liền lập tức nhào tới.
“Cậu khoan hẳn gấp.”
“Sao tôi có thể không gấp chứ?” Thang Dương Thành sắp điên rồi, cậu ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa. Hồi trưa chỉ đi ra ngoài một lát thôi, Hạ Phương vừa nhìn thấy đàn ông liền hỏi người ta có muốn ngủ với cô ấy hay không? Cậu ta không cần phải đi xem cũng biết bây giờ nhóm người chủ trong tiểu khu đang truyền tai nhau thành cái dạng gì rồi.
“Tôi vốn định để cho sư huynh của tôi đến, mời anh ấy đến vừa nhanh, tiền phí cũng rẻ, nhưng mà bỗng nhiên anh ấy lại có chuyện không thể đến được.” Nghĩ đến chuyện hiểu lầm vừa rồi, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy trong ba tháng tới, tốt nhất anh ta không nên xuất hiện trước mặt sư huynh.
“Vậy cậu mời người khác đi.”
“Mời người khác cũng được, nhưng mà cô ấy lấy phí khá là đắt.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Đắt một chút thì đắt một chút, mau mời người đó đến đây.”
“Tôi sẽ nói một chút về tiêu chuẩn thu phí, cô ấy thu phí dựa theo…”
“Rồi rồi, bao nhiêu tiền cũng được, cậu nhanh đi.” Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng bạn gái Hạ Phương quyến rũ rên lên, Thang Dương Thành như muốn phát điên lên, chỉ cảm thấy mỗi giây trên đầu anh lại mọc thêm cái sừng.
Đông Vĩnh Nguyên không còn cách nào, anh ta lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn Wechat cho Vu Miểu Miểu: “Bà chủ à, bà có hứng kiếm tiền không?”
Vu Miểu Miểu vừa thấy liền hiểu ra, hỏi: “Kiếm tiền thì đương nhiên có hứng rồi, nhưng mà không phải là năm trăm tệ.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức toát mồ hôi, anh ta nào dám, anh ta vừa gài bà chủ một lần thì anh ta liền mất vài chục nghìn tệ tiền thưởng, kể cả khi anh ta có làm người tốt việc tốt thì cũng anh ta cũng không có đủ tiền để lấp mà làm đâu.
“Cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lỗ vốn đâu.”
Vu Miểu Miểu: “Được rồi, tin cậu một lần nữa, gửi địa chỉ cho tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ, vội vàng gửi định vị qua cho Vu Miểu Miểu. Đồng thời anh ta nhịn không được mà cảm thán trong lòng, bà chủ đúng là rất có tâm với nghề, nếu mà anh ta có tướng công như sếp thì công việc gì chứ, chắc chắn anh ta sẽ đeo vàng, vác bạc đi du lịch một vòng thế giới.
Khoảng nửa tiếng sau, Vu Miểu Miểu đến nơi thì gửi tin cho Đông Vĩnh Nguyên, nói là cô đã tới trước của tiểu khu rồi. Đông Vĩnh Nguyên vội vã chạy xuống lầu đón cô, từ xa đã thấy xe của Quý Lãng chạy đến.
“Sếp.” Đông Vĩnh Nguyên đi đến trước ghế lái, chào hỏi Quý Lãng.
“Ừ.” Quý Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái.
Đông Vĩnh Nguyên run rẩy hết cả người, cảm giác như anh ta đang bị ghét bỏ vậy. Anh ta còn chưa nghĩ kỹ về nó thì Vu Miểu Miểu đã ôm búp bê xuống xe, lên tiếng nói: “Ở lầu mấy, chúng ta mau đi lên thôi, lát nữa tôi còn phải đi hẹn hò với tướng công tôi nữa.”
Đông Vĩnh Nguyên lập tức hiểu rõ, thì ra là anh ta đã quấy rầy cuộc hẹn hò của sếp.
Trời ạ, một tên như cục gỗ như sếp mà cũng đi ra ngoài hẹn hò, rõ ràng sếp đã dành cả kỳ nghỉ hè với bà chủ đọc tiểu thuyết trong chỗ phòng sách mà.
Lúc này Quý Lãng như biết được, liếc Đông Vĩnh Nguyên một cái, Đông Vĩnh Nguyên liền sợ hãi, sực nhớ ra hình như sức mạnh ác mộng của sếp đã tiến hóa rồi, không biết những lời oán thầm trong lòng khi nãy của anh ta có bị nghe thấy không, khiến anh ta bị sợ đến sởn tóc gáy.
“Đi, đi thôi, tầng 12, 1201.” Đông Vĩnh Nguyên không dám ở lâu, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Vu Miểu Miểu không có lập tức đuổi theo mà quay đầu lại nói với Quý Lãng: “Tướng công, anh chờ em, chiếm xác dễ giải quyết lắm, nhiều nhất là hai mươi phút.”
“Ừm.” Quý Lãng cong khóe môi, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới ôm búp vê đuổi theo Đông Vĩnh Nguyên, còn Đông Vĩnh Nguyên đã mở cửa chung cư, dẫn Vu Miểu Miểu vào thang máy.
Trong thang máy, Đông Vĩnh Nguyên nghĩ về những gì Vu Miểu Miểu vừa mới nói, không kiềm được nói: “Bà chủ, khi tôi nhắn với cô, không phải lúc đó cô đang hẹn hò với sếp chứ.”
“Ừ, chúng tôi đang ăn trong nhà hàng.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu rên lên, gần như anh ta đã tưởng tượng ra được cảnh đó, sếp và bà chủ đang ngọt ngào ăn trưa thì bỗng nhiên có một cái tin Wechat gửi tới, bà chủ phải chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, cuối cùng cô chọn sự nghiệp, kết thúc bữa trưa.
Anh ta lại vô tình phá ngang cuộc hẹn của sếp, chắc là tiền thưởng tháng sau của anh ta sẽ không còn nữa rồi a a a a.
“Bà chủ, cô… cái tâm với nghề của cô cũng quá lớn rồi.” Đông Vĩnh Nguyên sắp khóc.
“Hửm?” Vu Miểu Miểu không hiểu.
“Tôi nói là, hai người đang hẹn hò thì thật sự không cần phải chạy tới đây vì chuyện của tôi đâu.” Cùng lắm thì anh ta đi đến hiệp hội treo nhiệm vụ lên, trễ nhất thì ngày mai nhất định sẽ có người nhận đơn thôi, sao bà chủ lại thoải mái mà đồng ý vậy.
“Nhưng mà tháng này tôi không có kiếm được tiền, đi ra ngoài ăn cơm đều là do tướng công trả tiền, tôi phải kiếm tiền nha.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói: “Tôi đã quyết định, tiền lát nữa kiếm được, chiều nay sẽ cho tướng công tiêu hết, xem như là tiền quỹ hẹn hò của chúng tôi.”
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe, chợt cảm thấy bà chủ thật sự quá giỏi đi, khỏi nói là phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một tấm màn, chỉ dựa vào thủ đoạn này thôi thì có muốn theo đuổi phụ nữ cũng không có vấn đề. Không trách được sếp như cục gỗ của bọn họ lại thua trong tay bà chủ.
Nghĩ tới lát nữa bà chủ lấy tiền quỹ hẹn hò đi mua quà cho sếp, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy tiền thưởng tháng sau của anh ta vẫn còn hy vọng.
“Bà chủ, người bạn này của tôi tự mở công ty, cô yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không để cô lỗ vốn đâu. Hơn nữa nhiều tiền như vậy có thể phải tốn mấy ngày mới có thể tính được toàn bộ tài sản.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Không cần phiền phức như vậy.” Vu Miểu Miểu lắc đầu một cái: “Lần này chỉ đuổi quỷ thôi, không cần bày trận, cho nên không thu lệ phí theo tài sản.”
Tộc Vu bọn họ chỉ khi thi triển trận pháp khế ước thì mới có thể tính phí mười phần trăm tổng tài sản của khách hàng. Nếu không thi triển trận pháp khế ước thì tiêu hao cũng không quá lớn, tiêu chuẩn thu phí sẽ do vu sư định giá.
“Không dựa theo tổng tài sản vậy thì một đơn cô thu phí như thế nào?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ người.
“Ừm…” Vu Miểu Miểu nghĩ người này là bạn tốt của Đông Vĩnh Nguyên, không thể vì người ta có tiền liền gài người ta, thế nên cô hỏi ý kiến: “Những chuyện giống như vậy, hiệp hội của mấy người thu bao nhiêu tiền?”
“Khoảng một trăm nghìn đi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Vậy thì thu một trăm nghìn đi, hay là giảm thêm hai mươi phần trăm nữa?” Vu Miểu Miểu nói. Tu vi của cô chắc chắn không thua gì hiệp hội, thu tiền giá này không tính là làm trái lương tâm đâu.
“Không cần, không cần đâu, người bạn này của tôi có tiền, không thích nhất là người khác giảm giá cho cậu ta.” So với chuyện mười phần trăm tổng tài sản thì chỉ cần một trăm nghìn tệ thôi, là tên nhóc Thang Dương Thành này kiếm lời rồi, còn phải giảm gì nữa chứ.
“Được.” Vu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc này thang máy cũng đi tới tầng mười hai, hai người đi đến gõ cửa, Thang Dương Thành đã sớm chờ ở bên trong vội vàng mở cửa, vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên dẫn theo một cô nhóc nhỏ tuổi, không có chút phong phạm của đại sư gì hết, trong phút chốc cậu ta không nhịn được mà nghi ngờ. Nhưng nhìn kỹ phong cách ăn mặc đặc biệt của Vu Miểu Miểu, cùng với con búp bê quỷ dị trong tay, đặc biệt là con búp bê kia, nhìn kỹ một chút cứ như là đang sống vậy.
Lúc này Thang Dương Thành ngẩn người, không nói gì, để cho người vào nhà.
Hai người vừa mới vào cửa, Đông Vĩnh Nguyên đang định kể rõ thì bỗng nhiên Vu Miểu Miểu đi về phía phòng ngủ, chắc chắn nói: “Ở trong phòng ngủ?”
Nhà của Thang Dương Thành rộng một trăm mét vuông, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, cả ba phòng ngủ đều đang đóng của, nhưng chỉ một chút thì Vu Miểu Miểu đã đi đứng trước phòng ngủ có Hạ Phương ở đó. Điều này khiến cho chút nghi trong lòng của Thang Dương Thành cuối cùng cũng biến mất.
Hơn nữa, là một thiên sư nữ càng tốt, nếu mà thiên sư nam thì lát nữa đi vào cậu ta lại cảm giác như mình bị cắm thêm cái sừng.
“Đại sư, bạn gái tôi đang ở bên trong, cô mau đuổi con quỷ đang nhập trong người em ấy đi đi.” Thang Dương Thành sốt sắng nói.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu sửa lời, nhưng cô cũng ôm con búp bê đi vào trong phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, tiếng rên quyến rũ, mềm mại vang lên, Đông Vĩnh Nguyên đi theo phía sau cũng dừng chân lại, mặt đỏ lên, anh ta không nhịn được mà nhìn vẻ mặt của bạn chí cốt, thấy Thang Dương Thành không có để tâm tới anh ta thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Vu Miểu Miểu cũng sợ hết hồn, cho dù cô là phụ nữ đi nữa thì cũng bị tiếng rên quyến rũ này làm da gà nổi hết cả lên.
“Ưm, thoải mái quá đi, dùng sức, dùng sức.”
Cái này… là âm thanh chỉ có thể phát ra lúc đó đó trong tiểu thuyết! Trong phút chốc khiến Vu Miểu Miểu trợn mắt há mồm.
Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu đỏ rần hết cả mặt, vừa nghĩ tới bà chủ chỉ vừa mới trưởng thành, không kiềm được mà đổ mồ hôi lạnh hết cả người. Má ơi, sao anh ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ, hên là khi nãy sếp không có đi theo, nếu không chắc chắn sếp sẽ giết chết anh ta.
“Khụ, khụ, bà chủ, sao rồi?” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói, dời đi sự chú ý của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu tỉnh táo lại, nói: “Cô ấy không có bị quỷ nhập vào người.”
“Gì chứ?” Đông Vĩnh Nguyên ngớ ra: “Vậy sao cô ấy lại biến thành như vậy chứ?”
“Dù cô ấy không có bị quỷ nhập vào nhưng mà thần trí bị dấy bẩn bởi oán niệm, cho nên mới biến thành như vậy.” Vu Miểu Miểu nói: “Vấn đề không lớn, cứ để yên như vậy, nhiều nhất thì một tuần là ổn thôi.”
“Tôi không chờ được một tuần đâu, đại sư, bây giờ cô giúp tôi chữa khỏi cho em ấy đi.” Thang Dương Thành quả thực không chịu nổi nữa.
“Vậy được thôi, mấy người đi ra ngoài chờ một lát đi, mười lăm phút là xong thôi.” Vu Miểu Miểu nói.
Cái loại này, búp bê nuốt xuống một cái là xong.
Thang Dương Thành vốn muốn ở lại trong phòng, nhưng Đông Vĩnh Nguyên nhìn con búp bê trong tay của bà chủ, đề ngừa bạn chí cốt bị dọa sợ, anh ta liền dứt khoát kéo bạn mình ra ngoài.
Chờ cửa phòng đóng lại, lúc này Vu Miểu Miểu mới cúi đầu nhìn con búp bê trong lòng, con búp bê lập tức ngẩng đầu lên, cười toét miệng.
Vừa rồi có người ngoài nên nó luôn ngoan ngoãn giả làm một con búp bê, đến chớp mắt một cái cũng không dám nữa.
“Là tình niệm, trước giờ Oa Oa chưa từng được ăn luôn đó.” Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.
“A ha ha ha.” Búp bê cũng rất vui vẻ, phát ra tiếng cười sang sảng.
Đương nhiên hai người trong phòng khách cũng nghe được tiếng cười này, Đông Vĩnh Nguyên thầm nói một tiếng quả nhiên, sắc mặt Thang Dương Thành thì trắng bệch: “Đây không phải là giọng của Hạ Phương, cũng không phải là giọng của cô thiên sư nữ đó, chẳng lẽ là… không phải nói là không phải quỷ rồi sao?”
Đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Đông Vĩnh Nguyên thầm nói, rồi vỗ bả vai bạn chí cốt một cái, không giải thích gì thêm, chẳng qua là an ủi nói: “Không sao đâu, một lát nữa là ổn thôi.”
Khoảng chừng ba mươi giây sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Vu Miểu Miểu ôm búp bê ra: “Được rồi.”
Thang Dương Thành vội vàng vọt vào trong phòng ngủ, thấy lúc này Hạ Phương đã ngủ rồi, vẻ mặt yên bình, trên mặt đã không còn vẻ quyến rũ khi nãy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thần trí của cô ấy bị hao tổn quá nhiều, cần ngủ một giấc để khôi phục lại, tỉnh dậy thì sẽ bình thường trở lại.” Vu Miểu Miểu bổ sung nói.
“Cảm ơn đại sư.” Thang Dương Thành vội vàng nói cảm ơn.
“Tôi là vu sư.” Vu Miểu Miểu bất mãn sửa lời.
“A, cảm ơn Đại vu sư.” Thang Dương Thành sử lại lời.
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: “Tôi thích cách gọi này, nếu không phải Đông Đông nói anh ghét bị người ta giảm giá thì tôi cũng muốn giảm bớt cho anh.”
Thang Dương Thành yên lặng quay đầu nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên ho khan một tiếng, vờ như không nhìn thấy.
“Tính tiền đi, tổng cộng một trăm nghìn tệ.” Vu Miểu Miểu lấy điện thoại ra.
Thang Dương Thành không có thiếu tiền, đương nhiên vẫn có một trăm nghìn tệ tiền mặt trong thẻ, chuyển tiền ngay tại chỗ cho Vu Miểu Miểu, đồng thời không nhịn được mà hỏi một câu: “Vu sư, vốn là cô định giảm cho tôi bao nhiêu?”
“Giảm hai mươi phần trăm.” Vu Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
“Được.” Thang Dương Thành cắn răng.
Vu Miểu Miểu thấy cả đống tiền đã được chuyển vào tài khoản liền vô cùng vui vẻ, phất phất tay chuẩn bị rời đi: “Tướng công tôi còn đang ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô cũng không chờ Đông Vĩnh Nguyên tiễn cô, tự mình mở cửa rời đi.
Bên trong cửa, Thang Dương Thành nhìn Đông Vĩnh Nguyên bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Đông Vĩnh Nguyên!”
“Cậu nghe tôi giải thích!” Đông Vĩnh Nguyên kêu lên thành tiếng.