Vu sư - Chương 55 - 56
Đọc truyện Vu sư Chương 55 - 56 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vu Sư – Chương 55 – 56 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 55
Chờ khi Đông Vĩnh Nguyên đưa về trường rồi trở lại, đã là một tiếng rưỡi sau. Anh ta vừa về phòng làm việc, đã bị ba người trong phòng sớm bị ngọn lửa nhiều chuyện thiêu đốt đến đứng ngồi không yên bao vây ở giữa.
“Đứa nhỏ lúc nãy là ai?” Bắc Phồn nói.
“Cậu bé nhỏ như vậy, anh ném cậu ấy một mình vào phòng làm việc của ông chủ? Quá hung tàn.” Đan Tuấn Nghị nói.
“Đúng vậy, anh xem dáng vẻ cậu bé lúc đi xuống kìa, muốn khóc luôn.” Dịch Quan nói.
Đông Vĩnh Nguyên trợn to mắt: “Nhiều câu hỏi như vậy, vừa rồi khi ông chủ xuống sao các cậu không hỏi đi.”
“Chẳng phải là tò mò sao? Nói đi, đứa nhỏ và ông chủ có quan hệ gì?” Bắc Phồn bá vai Đông Vĩnh Nguyên.
“Em trai ông chủ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Trời ạ!” Mọi người kinh ngạc: “Ông chủ có em trai?”
“Không phải, ông chủ có người nhà à? Trước giờ chưa từng nghe anh ấy nhắc đến.”
“Tôi còn tưởng ông chủ cũng là cô nhi giống tôi.” Dịch Quan nói.
“Các cậu cứ tìm đường chết đi.” Trên đường trở về Đông Vĩnh Nguyên cũng đã hiểu rõ, với thể chất mộng yểm của ông chủ, trước không nói ba mẹ ông chủ là người bình thường, cho dù là người của giới Huyền Học cũng không chịu nổi. Cứ như vậy, quan hệ gia đình hiển nhiên bất hòa, thêm vào đột nhiên có đứa em trai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết khi trước địa vị trong gia đình của ông chủ chẳng ra sao cả.
Anh ta đúng là tự tìm đường chết, bị trừ tiền thưởng cũng không oan.
Không được, phải báo cáo với bà chủ, để mấy ngày kế tiếp dễ sống hơn, nhất định phải tìm bà chủ đến dập lửa.
“Xem ra quan hệ giữa ông chủ và người trong nhà không tốt lắm.” Mọi người nhìn nhau, cảm thấy dưa này không thể ăn, ăn nhiều có thể sẽ mất tiền thưởng. Cho nên ai nấy đều dập tắt ngọn lửa nhiều chuyện, trở về làm việc.
Bên này Đông Vĩnh Nguyên gửi tin nhắn cho Vu Miểu Miểu, sau khi kể lại đại khái sự việc đã xảy ra, đột nhiên lại nhớ đến chuyện của Dịch Quan.
Phải nghĩ cách vừa không để lộ năng lực mộng yểm của ông chủ, lại có thể khiến Dịch Quan ý thức được nguy hiểm, sau đó đến đối diện báo cảnh sát, mình phải nghĩ lý do đàng hoàng mới được.
Một lúc sau, Đông Vĩnh Nguyên có cách, anh ta tìm một weibo có tiếng, bỏ ra chút tiền, bảo đối phương giúp đỡ đăng một video lên. Khoảng nửa tiếng sau, lượt like và chuyển tiếp video này đã hơn cả vạn.
Lúc này, anh ta lấy điện thoại, bấm vào tin weibo giả vờ kinh ngạc gọi Dịch Quan: “Trời ạ, Dịch Quan, người này có phải cậu không?”
“A? Chuyện gì?” Dịch Quan nghi ngờ sáp đến.
“Đoạn video này, có người suýt bị xe đụng, tôi luôn cảm thấy người đó là cậu.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng lần lượt đi đến, hai người vừa xem video kia, liền quyết đoán nói: “Đây chính là Dịch Quan, cậu xem thần thái cử chỉ, còn có quần áo nữa, thứ sáu tuần trước chẳng phải cậu mặc bộ đó à?”
Lúc này Dịch Quan cũng có chút ngơ ngác, trong video, bất kể là con đường quen thuộc hay quán mì khô ăn suốt hai năm kia, đều là địa điểm mỗi ngày cậu ấy phải đi qua. Mà thanh niên đột nhiên xoay người, suýt bị đụng trúng trong video, không nghi ngờ gì chính là cậu ấy.
“Thằng nhóc cậu xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, cậu xoay người chậm một giây thôi, với tốc độ chiếc xe này, hôm nay tôi không nhìn thấy cậu nữa rồi.” Bắc Phồn xem đoạn video cảm thấy sợ hãi.
“Không chỉ như vậy, cậu xem trước video còn một đoạn nữa. Cậu xem chiếc xe kia hình như luôn dừng lại bên đường, lúc trước đèn xanh cũng không đi, nhất định chờ đèn đỏ, Dịch Quan qua đường, đột nhiên đạp ga, cảm giác như cố ý đụng Dịch Quan vậy.” Đan Tuấn Nghị quan sát tỉ mỉ hơn một chút.
Lúc này Đông Vĩnh Nguyên cố ý mở phần bình luận, đọc bình luận bên trên: “Cậu xem, cư dân mạng cũng nói chiếc xe kia cố ý, rất nhiều người đề nghị cậu báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát? Không cần đâu, nhất định là ngoài ý muốn thôi. Người ta vô duyên vô cớ, đợi ở góc đường đụng tôi làm gì?” Dịch Quan xem video cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng chuyện này đã qua mấy ngày, cậu ấy lại có tính cách lạc quan, lập tức không để ý nữa.
“Chuyện này không lớn không nhỏ, nếu cậu không đột ngột xoay người, cậu đã chết rồi đấy, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.” Đông Vĩnh Nguyên tức giận, tôi vừa bị trừ tiền thưởng, còn vì cậu mà tốn tiền nhờ nick V lớn chuyển phát, thằng nhóc cậu lại không chịu báo cảnh sát.
“Chẳng phải không có chuyện gì à, đừng mắc chứng hoang tưởng bị hại như vậy chứ.” Dịch Quan phất tay, muốn trở về tiếp tục làm việc.
Haiz, cậu ấy đã tăng ca mấy ngày, phải nhanh làm cho xong, sớm ngày về nhà. Tuy ở công ty cũng rất tốt, nhưng không thể ném quần áo giày vớ lung tung được, không thoải mái lắm.
“Dịch Quan.” Đông Vĩnh Nguyên thấy Dịch Quan muốn bỏ qua như vậy, sốt ruột, lập tức không muốn từ từ dụ dỗ nữa, lớn tiếng quát: “Cậu qua chỗ đối diện báo cảnh sát đi.”
“A?” Dịch Quan bị khí thế hung hăng của Đông Vĩnh Nguyên dọa cho giật mình.
“Chứng hoang tưởng bị hại phải không, hôm nay nếu cậu không báo cảnh sát, lát nữa tôi sẽ lái xe đâm cậu chết, đỡ cho cậu chết rồi cũng không biết là ai hại mình.” Đông Vĩnh Nguyên tức đến phát điên, hôm nay ông đây bị ông chủ mắng, bị trừ tiền thưởng, bỏ tiền mua nick V lớn cho cậu, thằng nhóc cậu không biết ơn còn mắng tôi mắc chứng hoang tưởng bị hại. Vất vả xin sư phụ bùa bình an cho cậu, cậu chê năm mươi tệ mắc quá sống chết không chịu mua, còn hiểu lầm sư phụ tôi là kẻ lừa gạt dưới chân cầu.
“Nếu không phải ông đây thấy cậu là cô nhi, trên lý lịch ngay cả người liên lạc khẩn cấp cũng không có, tôi cần gì phải lo cho cậu?”
Đông Vĩnh Nguyên đang phát hỏa, Dịch Quan bị anh ta mắng đột nhiên không ổn, hai mắt cậu ấy đỏ bừng, khóe mắt lấp lánh ánh lệ, môi run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ bật khóc nức nở.
Đây là, chuyện gì vậy? Mắng hung dữ quá sao?
“Anh Đông Tử, tôi không biết thì ra anh lại quan tâm tôi như vậy, huhu…” Dịch Quan nghẹn ngào nói: “Tôi là cô nhi, từ nhỏ không có bạn bè gì, hoàn toàn không biết tình thân là gì. Tôi cũng đã quen không làm phiền người khác, nhưng từ sau khi đến phòng làm việc của chúng ta, tôi thật sự rất vui. Nhất là anh Đông Tử, anh khuyên tôi để dành nhiều tiền, cho tôi đồ ăn ngon, lái xe chở tôi về nhà thay đồ tắm rửa, bây giờ nhìn thấy tôi suýt bị xe đụng, vậy mà còn lo lắng hơn đương sự là tôi nữa. Tôi không biết tình thân là gì, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi có người thân, họ cũng sẽ đối xử với tôi như vậy. Huhuhu…”
“Đến đây, lau đi.” Bắc Phồn cũng cảm động, rút khăn giấy đưa cho Dịch Quan.
“Anh cũng đừng hung dữ như vậy, cậu ấy thiếu chút tâm cơ đâu phải anh không biết.” Đan Tuấn Nghị khuyên Đông Vĩnh Nguyên.
“Tôi báo cảnh sát, tôi sẽ nghe anh, lát nữa tôi đi. Cho dù cảnh sát nói tôi chuyện bé xé ra to cũng không sao, tôi muốn anh yên tâm.” Dịch Quan vừa xì mũi, vừa nói.
Hả???
Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy ngày hôm nay, mẹ nó thật sự quá huyền ảo.
Đại học Hải Thành.
Vu Miểu Miểu vừa tan học liền nhét sách cho bạn cùng phòng Ngũ Lạc Tâm, sau đó đầu cũng không quay lại chạy ra ngoài trường.
“Miểu Miểu đi đâu vậy?” Sức khỏe Công Tôn Liên không tốt, đi chậm, vừa đến đã thấy Vu Miểu Miểu chạy đi mất, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Nghe nói tâm trạng tướng công cậu ấy không tốt, chạy đi dỗ rồi.” Ngũ Lạc Tâm nói.
“Tình cảm của họ tốt thật.” Công Tôn Liên không khỏi hâm mộ.
“Có điều sao lần nào cũng là Miểu Miểu chạy ra ngoài vậy, cảm giác như Miểu Miểu bám dính.” Mạc Tinh không nhịn được nói.
“Hình như là vậy, cảm thấy Miểu Miểu thích tướng công cậu ấy nhiều hơn một chút.” Công Tôn Liên nói.
Ba người thấy có chút không đáng cho Miểu Miểu, họ cảm thấy cô gái vừa đáng yêu lại nhiệt tình như Miểu Miểu, nên được người ta cưng chiều. Nhưng ba người lại không phải đương sự, Miểu Miểu lại biểu hiện thích tướng công mình như vậy, lúc này họ nói gì cũng không thích hợp. Chỉ đành âm thầm hi vọng, người đàn ông kia có thể quý trọng bạn cùng phòng của họ.
Vu Miểu Miểu ra khỏi cổng trường, gọi xe đến phòng làm việc. Chiều nay tiết học của cô kín hết, mãi đến năm giờ mới tan lớp, từ trường học đến phòng làm việc khoảng nửa tiếng, nếu thuận lợi, cô có thể đuổi kịp đến phòng làm việc trước khi Quý Lãng tan làm.
Nửa tiếng sau, xe của Vu Miểu Miểu đến trước cửa lớn đội cảnh sát hình sự, lúc bác tài định hỏi cô có muốn quay đầu không, Vu Miểu Miểu đã nhìn thấy cửa khuôn viên đối diện, Quý Lãng ôm búp bê ra ngoài.
“Không cần ạ.” Vu Miểu Miểu vội vàng xuống xe, hắng giọng hét lên với đường đối diện: “Tướng công!”
Giọng nói cực lớn, khiến người đi đường lần lượt liếc mắt, mọi người chỉ thấy một cô gái mặc trang phục dân tộc, đang hưng phấn vẫy tay với đường đối diện, gương mặt tươi cười rạng rỡ, giọng nói có sức truyền cảm, khiến những người nhìn thấy không khỏi vui vẻ.
Đây chính là thanh xuân, lúc mình còn trẻ, cũng từng yêu đương không coi ai ra gì như vậy, sợ người ta không cảm nhận được tâm ý nóng bỏng của mình. Có chút ấu trĩ, nhưng lại khiến người khác hâm mộ.
Quý Lãng ở đường đối diện tự nhiên cũng nghe thấy giọng của Vu Miểu Miểu, trước không nói đến âm sắc quen thuộc, chỉ với hai chữ tướng công này thôi, trong cả thành phố trừ Vu Miểu Miểu ra, có lẽ không có người phụ nữ nào gọi như vậy.
Quý Lãng nghe thấy quay đầu, vừa nhìn đã thấy Vu Miểu Miểu hai tay chụm lại bên môi.
“Anh đợi một chút, bây giờ tôi qua.” Nói xong, Vu Miểu Miểu liền chạy về phía vạch đường trước mặt.
Quý Lãng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ôm búp bê lên đón, ở ngã tư đường cái bên này, chờ Vu Miểu Miểu từ vạch đường bên kia chạy qua. Khác với những người xuang quanh đi làm cả ngày, vẻ mặt đầy mệt mỏi, Vu Miểu Miểu luôn tươi cười, dường như đang tỏa sáng trong nhóm người. Quý Lãng cứ như vậy nhìn nguồn sáng ấy từng chút từng chút đến gần mình, sau đó đứng trước mặt anh.
“Suýt nữa không đuổi kịp.” Nếu lúc đến đây kẹt thêm một cây đèn đỏ, cô và tướng công đã bỏ lỡ nhau rồi.
“Sao đột nhiên lại qua đây?” Quý Lãng nghi ngờ hỏi.
Ký túc xá của sinh viên năm nhất kiểm tra rất nghiêm ngặt, mỗi tuần đều kiểm tra phòng không định kỳ, cho nên Vu Miểu Miểu chỉ về nhà vào cuối tuần.
“Đông Đông nói tâm trạng anh không tốt, nên tôi trở về.” Vu Miểu Miểu cũng không che giấu, thẳng thắn nói.
“Nhiều chuyện.” Lại là Đông Vĩnh Nguyên, Quý Lãng cảm thấy mình quá nhân từ, nên trừ tiền thưởng một năm của anh ta mới phải.
“Đi thôi.” Vu Miểu Miểu ôm búp bê từ tay Quý Lãng, cười hì hì nói.
“Đi đâu?” Quý Lãng hỏi theo bản năng.
“Về nhà, hoặc đi đâu cũng được.” Vu Miểu Miểu nghĩ một lúc đề nghị: “Lúc tâm trạng tôi không tốt rất thích ăn gì đó, hay là chúng ta đi ăn cũng được.”
“Cô cho rằng tôi giống cô à.”
“Tôi biết anh không giống tôi, nhưng anh lại không nói với tôi, tôi cũng không biết phải dỗ anh thế nào, chỉ đành ở cạnh anh, cho đến khi tâm trạng anh tốt hơn mới thôi.” Vu Miểu Miểu nói.
Ánh mắt Quý Lãng hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
“Nếu chỉ vì như vậy, bây giờ cô có thể trở về.” Quý Lãng xoay người, không để Vu Miểu Miểu nhìn thấy sắc mặt anh lúc này.
“Ơ? Tướng công, đừng mà, anh cho tôi cơ hội đi, tôi cũng là lần đầu tiên dỗ dành người ta, không có kinh nghiệm, anh nói tôi biết phải làm sao, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Vu Miểu Miểu đuổi theo Quý Lãng nói: “Hay là để búp bê ăn thêm chút, cho anh ngủ ngon một giấc nhé?”
Quý Lãng không để ý, nhưng không bảo Vu Miểu Miểu đi nữa, anh thậm chí cố ý đi chậm lại, đợi Vu Miểu Miểu đến gần, rồi nắm chặt tay cô gái.
Chương 56
Hôm qua dưới lời đề nghị của Đông Vĩnh Nguyên, Dịch Quan đã báo cảnh, hôm sau đi làm nhận được thông báo vụ án đã phá xong.
Bây giờ hiệu suất phá án của cảnh sát đã cao như vậy rồi sao?
Mang theo sự kinh ngạc, Dịch Quan đến đội cảnh sát hình sự, sau đó biết được chân tướng mà cậu ấy làm sao cũng không tưởng tượng nổi.
“Theo chúng tôi điều tra, người lái xe đụng cậu tên Vương Phúc Lai, là một kẻ cờ bạc, có người trả năm trăm ngàn ở chợ đen thuê gã lái xe đụng cậu, nếu có thể đụng chết hoặc khiến cậu tàn tật, coi như thành công.” Dương Minh đội phó cảnh sát hình sự nói.
“Đợi đã ~ ~ ~” Đầu óc Dịch Quan ong ong, cậu ấy không dám tin nhìn đội phó Dương: “Anh nói là, gã thật sự cố ý đụng tôi?”
“Phải, chúng tôi đã bắt người rồi, đối phương thẳng thắn thú nhận.” Đội phó Dương cũng là lần đầu nhận vụ án như vậy, mình đã tìm được hung thủ rồi, mà người bị hại còn không biết cậu ấy là người bị hại.
“Nhưng mà…tại sao? Gã giết tôi làm gì? Tôi cũng đâu quen gã.” Dịch Quan ngơ ngác, cậu ấy vẫn luôn là trạch nam, cũng không đắc tội ai? Cái này phải có thù oán lớn thế nào, mới trả năm trăm ngàn cho xe đụng cậu ấy? Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi không được sao, cho tôi năm trăm ngàn, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh mà.
“Đây là nguyên nhân hôm nay tôi gọi cậu đến.” Đội phó Dương hỏi: “Tôi điều tra tài liệu của cậu, cậu là cô nhi phải không.”
“Đúng vậy.” Dịch Quan gật đầu.
“Cậu xuất hiện ở cô nhi viện lúc mấy tuổi?” Đội phó Dương hỏi.
“Lúc năm tuổi.”
“Cậu còn nhớ ký ức trước năm tuổi không?” Đội phó Dương hỏi.
“Không có, viện trưởng nói, tôi được tình nguyện viên phát hiện dưới chân cầu, lúc đó tôi đang sốt cao, sau khi tỉnh lại không tìm được người nhà nên gửi đến cô nhi viện. Lúc đó hình như vẫn còn chút ký ức, có điều dần dần cũng quên đi.” Dịch Quan không ngốc, lúc này đã đoán được một chút: “Đội phó Dương, anh hỏi như vậy, lẽ nào chuyện này có liên quan đến thân thế của tôi?”
Nghĩ đến đây, Dịch Quan không khỏi có chút kích động, tuy cậu ấy đã sớm chấp nhận sự thật mình là cô nhi, cuộc sống cũng rất tốt. Nhưng không ai không muốn biết nguồn gốc của mình, không biết tại sao mình lại trở thành cô nhi.
“Người này cậu có quen không?” Đội phó Dương đưa qua một bức ảnh.
Dịch Quan nhận bức ảnh, tỉ mỉ quan sát, trên bức ảnh là một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, quần áo già dặn, ánh mắt sắc bén, cho dù chỉ là bức ảnh cũng có thể cảm nhận người phụ nữ này tỏa ra khí thế mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Cậu ấy không hề quen biết người này, nhưng nhìn qua lại có chút quen mắt, lẽ nào đã từng gặp?
Gặp được ở đâu nhỉ? Cô ta giống ai thế? Dịch Quan nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên sửng sốt: “Cô ta…hình như hơi giống tôi.”
“Không phải hơi, tôi nghi ngờ hai người là sinh đôi.” Dương Minh nói.
Dịch Quan chấn động trừng mắt.
“Cô ta tên Trần Huyễn Linh, CEO tập đoàn Huyễn Hải, một tháng trước nhà họ Trần cùng đi ra ngoài, toàn bộ đều gặp tai nạn giao thông, ba mẹ Trần trọng thương, Trần Huyễn Linh trở thành người thực vật. Cô ta có người anh trai sinh đôi, lúc nhỏ mất tích, nhà họ Trần tìm suốt ba mươi năm cũng không tìm được.” Dương Minh nói.
Lúc này Dịch Quan không chỉ trừng to mắt, ngay cả miệng cũng mở ra.
“Vì vụ tai nạn này, nội bộ tập đoàn Huyễn Hải biến động, cổ phiếu rớt mạnh, phó đổng sự trưởng Tề Kiến Bạch nhân cơ hội này thu mua rất nhiều cổ phiếu, muốn triệt để khống chế tập đoàn Huyễn Hải. Mà kẻ bỏ tiền thuê người đụng cậu chính là Tề Kiến Bạch.” Dương Minh nói: “Động cơ duy nhất ông ta muốn đụng chết cậu, là muốn ngăn cản cậu về nhà họ Trần. Bởi vì mười năm trước khi ông cụ Trần qua đời, đã cho cháu trai mất tích của mình 10% cổ phần. Chỉ cần có 10% cổ phần này, thêm vào phần của ba mẹ Trần, cậu lập tức trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Huyễn Hải. Nói tóm lại, khả năng cậu là anh trai của Trần Huyễn Linh cao đến 90%.”
Dịch Quan chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó đột nhiên bưng ly nước trên bàn uống cạn. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy tôi…tiếp theo nên làm gì?”
“Chuyện Tề Kiến Bạch thuê người giết cậu giao cho thư ký là cấp dưới của ông ta làm, sau khi thư ký kia bị chúng tôi bắt, cứ cắn chặt miệng nói là mình làm, cho nên chúng tôi không thể bắt Tề Kiến Bạch được. Có điều chuyện ông ta làm đã bị lộ, sau này hẳn sẽ không dễ dàng ra tay với cậu. Nhưng nếu cậu muốn hoàn toàn an toàn, cách tốt nhất là trở về nhà họ Trần, lấy 10% cổ phần kia, triệt để cắt đứt mộng tưởng của ông ta.” Dương Minh nói.
“Vậy…tôi nên làm thế nào?” Lượng tin tức thật sự quá lớn, lúc này đầu óc Dịch Quan có chút không xoay chuyển được.
Dương Minh nhớ lại chỉ thị của đội trưởng Hoắc, không khỏi nói nhiều hơn vài câu: “Tề Kiến Bạch vội vã muốn giết cậu như vậy, cho thấy rõ sự uy hiếp của cậu đối với ông ta gần trong gang tấc. Nếu không có ai biết thân phận của cậu, vậy cho dù cậu là đứa nhỏ mất tích của nhà họ Trần, với ông ta mà nói cũng chẳng có chút uy hiếp. Cho nên cách giải thích duy nhất là, người nhà họ Trần đã biết thân phận của cậu, chỉ cần bất kỳ ai trong số người nhà họ Trần tỉnh lại, cậu sẽ trở thành uy hiếp của ông ta.”
“À, đúng rồi, thuận tiện nhắc nhở, nơi nhà họ Trần xảy ra tai nạn, chính là gần khu dân cư cậu đang sống, có lẽ họ đi tìm cậu đấy.” Dương Minh bổ sung.
Ra khỏi sở cảnh sát hình sự, Dịch Quan chỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây, choáng váng, cũng không biết qua đường thế nào, làm sao trở về phòng làm việc, chỉ là đợi sau khi cậu ấy lấy lại tinh thần, cậu ấy đã ngồi ở vị trí làm việc của mình, mà ba người còn lại đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn cậu ấy.
“Cậu ngơ ngẩn gì vậy, hỏi cậu đấy, cảnh sát tìm cậu làm gì?” Bắc Phồn sốt ruột hỏi.
“Cảnh sát nói, thật sự có người muốn giết tôi.” Lúc Dịch Quan nói chuyện không đủ sức lực, bởi vì cho đến giờ bản thân cậu ấy vẫn không có cảm giác chân thực.
“Đệt, thật sự có người muốn giết cậu? Ban ngày ban mặt lái xe đụng người ta, bệnh thần kinh à, bắt được chưa?” Đan Tuấn Nghị mắng.
Dịch Quan gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Cậu sao vậy, bị dọa ngốc rồi à?” Bắc Phồn vươn tay chạm vào trán Dịch Quan.
“Đây không phải trọng điểm.” Dịch Quan đẩy tay Bắc Phồn ra.
Mọi người sửng sốt: “Bị người ta truy sát còn không phải trọng điểm, vậy cái gì mới là trọng điểm.”
Dịch Quan nhìn về phía Đan Tuấn Nghị, kéo tay anh ta hỏi: “A Tuấn, cậu còn nhớ tiểu thuyết dài tập mà cậu đăng ở trang mạng nào đó không?”
“Tiểu thuyết dài tập của tôi nhiều lắm, truyện nào?” Đan Tuấn Nghị hỏi.
“Nhà giàu nhất nước Hoa.”
“Nhớ chứ, cậu đột nhiên nhắc đến quyển truyện đó làm gì?” Đan Tuấn Nghị ngơ ngác.
“Cậu còn nhớ thiết lập nhân vật nam chính của truyện đó không?”
“Chuyện này đương nhiên là tôi nói rồi, lúc đó vì muốn thoải mái cộng thêm chút máu chó, tôi đã dùng tất cả những tình tiết hữu ích đặt lên người nam chính, cái gì mà xuất thân nhà giàu, thời thơ ấu bị bắt cóc, phẫn nộ phấn đấu, được con gái nhà giàu nhìn trúng lại bị ba cô ta ghét bỏ, sau đó được người ta nhận lại trở về giới nhà giàu…”
“Đừng nói nữa, tôi không nhịn được muốn phỉ nhổ rồi.” Bắc Phồn thật sự không thể nghe nổi nữa, mẹ nó đây là mấy tình tiết cũ rích mười năm trước.
“Lúc đầu tôi viết cũng vì muốn giải tỏa, khi đó bị ông chủ mắng ác quá, nhất định phải tìm cách phát tiết, có điều thu nhập cũng không tệ.” Đan Tuấn Nghị cũng có chút xấu hổ: “Cái đó, cậu đột nhiên hỏi tôi làm gì?”
“Tôi cảm thấy, mình là nhân vật chính, bây giờ chỉ thiếu việc được con gái nhà giàu nhìn trúng nữa thôi.” Dịch Quan nói.
Yên tĩnh!
Trong phòng làm việc yên tĩnh suốt một phút, mọi người dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần để nhìn Dịch Quan, sau đó Đan Tuấn Nghị nói với Bắc Phồn: “Chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, nhất định bị dọa ngốc rồi.”
“Tôi không đùa đâu, tuy bản thân tôi cũng cảm thấy máu chó.” Dịch Quan lập tức kể lại rõ ràng một lượt chuyện mà Dương Minh đã nói với cậu ấy cho ba người nghe, nhưng ba người từ khi nghe thấy Trần Huyễn Linh có thể là em gái song sinh của cậu ấy, đã có người lên mạng tra baidu tìm hình của Trần Huyễn Linh.
Đan Tuấn Nghị biết một chút PS, anh ta lập tức chụp một bức hình của Dịch Quan, p thành phụ nữ, đặt hai bức hình cạnh nhau, bất kỳ ai cũng phải nói một câu giống thật.
“Thai long phượng chẳng phải là sinh đôi khác trứng sao, cũng không thể giống đến mức này.” Bắc Phồn kinh ngạc nói.
“Cái này có gì đâu, đầu năm nay người xa lạ còn giống nhau được mà.” Đan Tuấn Nghị nói xong, khựng lại một lúc, cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích với Dịch Quan: “Cái đó, tôi không có ý nói cậu không phải là cậu chủ nhà họ Trần, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Có điều cả nhà họ Trần đều ở bệnh viện, Trần Huyễn Linh còn bị tuyên án thành người thực vật, chuyện này…” Bắc Phồn cẩn thận nói: “Dịch Quan à, cậu có muốn đến bệnh viện thăm không?”
“Tôi đi thế nào được? Đội phó Dương nói chỉ là suy đoán, trước khi chưa có báo cáo DNA, tôi lấy thân phận gì để đi thăm, có lẽ ngay cả cửa phòng VIP tôi cũng không vào được.” Lúc này tâm trạng Dịch Quan rất phức tạp: “Bây giờ tôi cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, chuyện tốt, tôi tìm được người nhà. Chuyện xấu, cả nhà đều nằm trong bệnh viện.”
“……” Mọi người.
Nghe qua quả thật cũng thê thảm quá.
Lúc Dịch Quan đang kể lại mọi chuyện Đông Vĩnh Nguyên vẫn không xen miệng, nguyên nhân là vì anh ta đã sớm biết quá trình sự việc. Vừa nãy anh ta vẫn luôn quan sát diện tướng của Dịch Quan, sau đó phát hiện tướng đại hung giữa đầu mày của Dịch Quan không hề suy yếu, điều này cho thấy rõ tên Tề Kiến Bạch kia không hề từ bỏ việc giết chết Dịch Quan.
Ánh mắt Đông Vĩnh Nguyên rơi lên tin tức liên quan đến Trần Huyễn Linh, đột nhiên trong lòng khẽ động, anh ta xoay người ra cửa, lặng lẽ gọi điện cho Vu Miểu Miểu.
“Bà chủ, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
“Anh nói đi.” Vu Miểu Miểu vừa khéo đang nghỉ ngơi giữa tiết, lấy điện thoại ra khỏi phòng học.
“Lần trước cô trở về, có nói trên người Dịch Quan có quỷ khí phải không?”
“Ừm.” Vu Miểu Miểu truy hỏi: “Lần trước chẳng phải anh đã cho anh ấy một lá bùa bình an sao? Sao vậy, quỷ khí chưa bị đuổi đi à?”
“Khụ, cái đó, thực ra tôi không cảm giác được quỷ khí.” Đông Vĩnh Nguyên nói xong cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Anh ta là kẻ vô dụng, xem tướng học cũng chỉ nửa vời, hoặc là xem không chuẩn, xem chuẩn thì hoặc là đoán mò trúng, hoặc là diện tướng của đối phương rõ ràng đến mức tùy tiện người nào đó biết xem tướng một chút thôi cũng nhìn ra được. Anh ta có thể nhìn thấy quỷ, nhưng thực ra lần nào mở mắt âm dương cũng khiến anh ta mệt muốn chết. Cảm ứng với âm khí lệ khí cũng không nhạy bén, anh ta phát hiện Dịch Quan không ổn, không phải do cảm ứng quỷ khí trên người Dịch Quan, mà là diện tướng.
“Ồ ~ ~ ~” Vu Miểu Miểu ồ mốt tiếng hiểu rõ.
“……” Đông Vĩnh Nguyên bỏ qua chút ngượng ngùng kia, nói tiếp: “Bà chủ, lần trước cô nói, quỷ khí trên người Dịch Quan không nặng, hơn nữa con quỷ kia hoàn toàn không muốn làm hại Dịch Quan phải không?”
“Đúng vậy, quỷ khí trên người Quan Quan không có ác ý, con quỷ kia hẳn chỉ đi xung quanh bên cạnh anh ấy thôi. Loại tình huống này, hoặc là Quan Quan bất cẩn đụng trúng quỷ, sau đó dính một chút, hoặc là con quỷ kia ở bên cạnh anh ấy, nhưng không hề muốn làm hại anh ấy.” Vu Miểu Miểu nói.
“Có thể phân biệt được không?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
Vu Miểu Miểu nghĩ một lúc nói: “Anh có thể đi hỏi búp bê, nếu trên người Quan Quan vẫn còn quỷ khí, vậy thì hẳn là vế sau, có quỷ đi theo anh ấy.”
Nếu chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, bùa bình an và búp bê mơ đẹp lần trước cũng đã có thể xử lý hết quỷ khí trên người Dịch Quan rồi.
“Tôi biết rồi, cám ơn bà chủ.” Sau khi Đông Vĩnh Nguyên cúp máy, liếc mắt nhìn Dịch Quan vẫn đang rầu rĩ, xoay người lên lầu tìm Quý Lãng mượn búp bê.
Quý Lãng nghe thấy ý định của Đông Vĩnh Nguyên, không từ chối, chỉ nói: “Cậu hỏi búp bê, xem thử nó có đồng ý không.”
“……” Đông Vĩnh Nguyên cạn lời, anh ta đã hỏi bà chủ, cũng hỏi luôn ông chủ, lúc này còn phải hỏi búp bê thêm lần nữa. Tuy có chút uất ức, nhưng Đông Vĩnh Nguyên vẫn đến bên cạnh búp bê đang phơi nắng, nhẹ giọng hỏi: “Búp bê, có thể giúp đỡ không?”
“Ahahaha…” Búp bê là một con búp bê tốt thích giúp đỡ người khác, Đông Vĩnh Nguyên vừa lên tiếng, nó liền vui vẻ bò dậy từ dưới đất, vừa tươi cười sảng khoái vừa gật đầu.
“Đồng ý rồi.” Đông Vĩnh Nguyên vui vẻ, một nhà ba người, quả nhiên búp bê là dễ nói chuyện nhất.
Anh ta vươn tay muốn ôm búp bê, ai ngờ búp bê đột ngột co người, tránh đi.
Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, sao vậy? Vừa rồi chẳng phải đồng ý rồi à?
Anh ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Lãng bên cạnh lại biết, anh lên tiếng giải thích: “Trên người búp bê dính sức mạnh mộng yểm, cho nên không muốn cậu chạm vào nó.”
Đông Vĩnh Nguyên hiểu ra, sau đó cảm động, búp bê quả thật là búp bê tốt, vậy mà còn biết nghĩ cho người khác. Lúc anh ta đang suy nghĩ làm sao để đưa búp bê xuống, liền nghe thấy Quý Lãng nói với búp bê: “Cậu ấy không sao đâu, cậu ấy là người trong giới Huyền Học, sẽ không bị sức mạnh mộng yểm ảnh hưởng.”
Búp bê vừa nghe, hoàn toàn yên tâm, cái đầu xoay chuyển, liền muốn nhào về phía Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu rên, giật mình liên tục lùi hơn hai mét: “Không không không, đó là trước đây, khi trước tôi nằm vùng, hiệp hội cho tôi bùa chống lại sức mạnh mộng yểm. Bây giờ tôi không còn nằm vùng nữa, không có bùa gì cả, tôi cũng không chạm vào được đâu.”
Quý Lãng trầm mặc, đáy mắt là vẻ ghét bỏ trần trụi.
Búp bê nhìn Đông Vĩnh Nguyên, lộ ra vẻ đồng tình.
“……” Đông Vĩnh Nguyên tủi thân, anh ta yếu ớt, nhưng mà yếu ớt là sai sao?
Thấy Đông Vĩnh Nguyên vô dụng, Quý Lãng chỉ đành tự mình đứng lên, bước qua ôm búp bê: “Để tôi đi.”