Vu sư - Chương 17 - 18
Đọc truyện Vu sư Chương 17 - 18 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vu Sư – Chương 17 – 18 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 17
Mười một giờ tối.
Kéo rèm cửa, khóa cửa phòng, tắt đèn, Quý Lãng bắt đầu nhập mộng.
Vì ban ngày có tiếp xúc, Quý Lãng nhập mộng cực kỳ thuận lợi.
Trong mơ là một vùng tối đen, không có chút ánh sáng, đây là hình thái thường thấy của ác mộng, cũng là cụ thể hóa nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của chủ nhân giấc mơ. Vừa vào đã có tình cảnh như vậy, có thể thấy chủ nhân giấc mơ tối nào cũng bị ác mộng quấn thân.
Bóng tối không kéo dài quá lâu, rất nhanh cảnh tượng đã xảy ra sự thay đổi, Quý Lãng xuất hiện trong một căn phòng xa lạ.
Phòng không lớn, khoảng hai mươi mét vuông, giữa phòng là một chiếc giường một mét rưỡi, được bọc ga giường màu hồng phấn, vừa nhìn liền biết là phòng của con gái. Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng vặn chìa khóa, một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục đi làm đẩy cửa bước vào.
Quý Lãng nhận ra, cô gái chính là người may mắn sống sót ban ngày anh gặp được ở bệnh viện. Cô gái trong mơ trang điểm tinh tế, tuy có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất tốt, dáng vẻ khác xa so với lúc cô ấy nằm viện.
Cô gái hình như cực kỳ mệt mỏi, tiện tay ném túi xách lên bàn, không thèm thay đồ ngã xuống giường, sau đó vặn người, hai chân không ngừng giẫm đạp, đá bay giày cao gót đang mang.
“Ngủ một giấc rồi dậy tắm sau.” Cô gái lẩm bẩm, rất nhanh thiếp đi.
Sau đó giấc mơ lại thay đổi, cô gái hơi khát, mơ màng mở mắt, lại phát hiện trước giường mình có một người đàn ông đang đứng sừng sững. Người đàn ông mặc đồ đen, cúi đầu, tay cầm thứ gì đó, đang đâm vào bụng cô ấy.
Cô gái hoảng sợ muốn hét to, định ngồi dậy, nhưng rất nhanh cô ấy phát hiện mình không thể kêu thành tiếng, thậm chí không cử động được.
“Ồ, tỉnh rồi?” Ma moi gan ngẩng đầu, Quý Lãng nhìn kỹ tướng mạo của gã, lúc này mới phát hiện, ma moi gan không chỉ đeo khẩu trang che mặt, còn đội nón, thậm chí còn đeo kính bảo vệ mắt sẫm màu, thật sự là một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài.
Bác sĩ làm phẫu thuật trong phòng, nhất định phải thao tác dưới đèn sáng, sợ sẽ nhìn không rõ, mà ma goi gan lại thao tác dưới ánh đèn mở ảo, thậm chí còn đeo kính bảo vệ mắt sẫm màu, có thể thấy gã hoàn toàn không để ý việc mình dùng dao cắt, có chính xác hay không.
Cô gái nhìn thấy dao phẫu thuật dính máu trong tay ma moi gan, đột nhiên ý thức được gì đó, bắt đầu điên cuồng la hét vùng vẫy, nhưng cô ấy không thể phát ra được âm thanh nào, cũng không cử động được. Nhưng Quý Lãng lại nghe thấy, anh dùng thị giác của cô gái để cảm nhận giấc mơ này, cho nên anh có thể hiểu rõ tất cả cảm xúc của cô gái lúc này.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng do bị người ta moi gan lúc tỉnh táo, cắt từng dao từng dao mang đến.
Cùng lời cầu xin không thể kêu lên thành tiếng: “Đừng giết tôi.”
Quý Lãng cau mày, cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến mình, tiếp tục chú ý tiến triển của giấc mơ, mãi đến khi ma moi gan móc ra nửa lá gan trong cơ thể cô gái, Quý Lãng cảm thấy cuối cùng thời cơ sắp đến, vươn tay chạm vào ma moi gan trong giấc mơ.
Ma moi gan trong mơ lập tức biến thành vòng xoáy đen, đưa Quý Lãng vào một giấc mơ hoàn toàn mới.
Thành công rồi.
Đây là một không gian trắng xóa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, điều này cho thấy đầu óc chủ nhân của giấc mơ bây giờ rất bình tĩnh, không hề nằm mơ. Nếu là lúc bình thường, Quý Lãng thích nhất là giấc mơ như vậy, có thể không cần bị ép cảm nhận vui buồn đau khổ hoặc nỗi sợ hãi của người khác.
“Giết nhiều người như vậy, giấc mơ lại có thể an ổn thế này.” Có thể thấy tố chất tâm lý của ma moi gan cực tốt.
Quý Lãng nhìn xung quanh, sau đó đầu ngón tay chạm nhẹ về một một hướng, sương mù trắng xóa lập tức tản ra, để lộ rất nhiều bong bóng xà phòng đầy màu sắc.
Trong những quả bong bóng xà phòng này gói ghém tất cả giấc mơ của chủ nhân từ khi sinh ra đến nay, những bong bóng giấc mơ này, thể tích càng lớn, màu sắc càng tươi sáng, chứng tỏ ký ức chủ nhân sâu đậm, thường xuyên nhớ lại, mà thể tích nhỏ, màu sắc nhợt nhạt cho thấy chủ nhân phần lớn đều không nhớ rõ.
“Tại sao lại moi gan.” Quý Lãng lên tiếng hỏi bong bóng giấc mơ đủ màu một câu.
Mà sau khi anh dứt lời, giấc mơ cảm ứng được mộng yểm đang gọi, tự giác hiện ra từ trong rất nhiều bong bóng giấc mơ, dừng trước mặt Quý Lãng.
Quý Lãng vươn tay chạm mở, giấc mơ như một bức tranh từ từ hiện ra.
Ma moi gan tên Lâm Uy, thân phận thật sự là một nhà điêu khắc có chút danh tiếng, sở trường điêu khắc cơ thể người. Để có thể nắm vững cơ thể người hoàn hảo, sau khi tốt nghiệp đại học gã không theo học điêu khắc, mà thi vào y học lâm sàng, mục đích để có thể giải phẫu cơ thể người một cách đương nhiên.
Đợi sau khi gã cảm thấy mình đã hiểu đủ về cơ thể người, gã liền mặc kệ giáo sư và bạn học níu kéo, dứt khoát thôi học, một lần nữa xin vào trường đại học ở nước ngoài, học điêu khắc cơ thể người. Sau khi học xong, trên máy bay trở về nước Lâm Uy đã gặp một cô gái phương đông cực kỳ xinh đẹp.
Cô gái đó tên Trần Tuyết, có tỷ lệ cơ thể và ngũ quan với Lâm Uy mà nói là cực kỳ hoàn hảo, dường như ông trời điêu khắc ra từng dao từng dao, dành riêng cho anh ta vậy. Sau đó là một câu chuyện tình yêu tưởng chừng như rất tốt đẹp, cô gái yêu kiều xinh đẹp, chàng trai anh tuấn tài giỏi, tình cảm của hai người rất tốt.
Biến cố câu chuyện này là vào một năm sau, cô gái đột nhiên bị viêm gan, nhưng không nghiêm trọng, rất nhanh đã chữa khỏi. Nhưng cô gái sau khi được chữa trị trở nên không hoàn hảo nữa, bởi vì đôi mắt hoàn mỹ của cô gái, do căn bệnh mà để lại tỳ vết.
Trên tròng mắt của cô ấy có một đốm vàng cỡ hạt vừng.
Tuy cô gái cũng không thích đốm vàng này, lại không để ý lắm, nhưng Lâm Uy phản ứng rất lớn, nhất định muốn Trần Tuyết đến bệnh viện chữa trị, Trần Tuyết không khuyên được, đi bệnh viện kiểm tra mấy lần. Bác sĩ nói, mắt của cô ấy không có vấn đề gì, chứng viêm gan đã chữa khỏi hẳn, hoàn toàn hết bệnh.
Sau đó Lâm Uy dần dần trở nên biến thái, vì gã phát hiện, gã yêu toàn thân trên dưới, bao gồm tròng mắt hoàn hảo như tạc tượng của Trần Tuyết, mà không phải Trần Tuyết trước mặt, tròng mắt có đốm vàng này.
Gã là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể cho phép tác phẩm của mình có tỳ vết, cho nên gã nghĩ hết mọi cách muốn sửa chữa, mua rất nhiều loại thuốc kỳ lạ ép Trần Tuyết uống. Chính vào lúc chấp niệm của gã càng lúc càng sâu, một con mèo thường xuyên quanh quẩn trước cửa phòng làm việc của gã đột nhiên lên tiếng nói chuyện.
“Ta là tà ma đến vì chấp niệm của ngươi, ta có thể cho ngươi biết cách chữa trị đôi mắt bạn gái ngươi, nhưng sự việc phải do đích thân ngươi tự đi làm.”
Tà Ma chỉ Lâm Uy một cách, lấy lá gan tươi mới nhất, lưu giữ hơi thở người sống, mang về cho nó, nó sẽ lấy gan chế tạo thuốc, chữa mắt cho Trần Tuyết.
Lúc này Lâm Uy đã trở nên điên cuồng, nếu không thể chữa khỏi mắt cho Trần Tuyết, để cô ấy trở lại hoàn hảo, gã sẽ tự ra tay phá hủy. Bây giờ cuối cùng đã có khả năng khôi phục, gã gần như không cần suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu thực thi.
Mà để lấy được lá gan tươi mới nhất, lưu giữ hơi thở người sống, lần nào gã moi gan cũng chỉ lấy một nửa, để đảm bảo trong thời gian ngắn nhất, chủ nhân lá gan sẽ không chết.
Quý Lãng lấy lại tinh thần, nhấc tay phất bong bóng giấc mơ đi, cảm xúc trong mắt vẫn coi như ổn định.
Người đời nếu biết ma moi gan vì một lý do nực cười như vậy giết biết bao nhiêu người, có lẽ tam quan sẽ sụp đổ, nhưng Quý Lãng đã không còn lấy làm lạ nữa.
“Giấc mơ moi gan.”
Dứt lời, tổng cộng bốn bong bóng giấc mơ màu sắc tươi sáng, xếp thành hàng xuất hiện trước mặt Quý Lãng.
Quý Lãng vươn tay, chạm mở cái thứ nhất.
Trong hiện thực, mười một giờ rưỡi đêm.
Vu Miểu Miểu đang ngủ đột nhiên cảm giác có điều bất thường, tỉnh lại từ giấc mộng. Cô khẽ ngơ ngác một lúc, mới mở cửa ra ngoài, đến trước phòng ngủ Quý Lãng.
“Hơi thở của tướng công sao lại xao động dữ dội như vậy?”
Không thể truy cứu thêm, Vu Miểu Miểu bắt đầu không ngừng gõ cửa: “Tướng công, tướng công, anh sao vậy?”
Vu Miểu Miểu ở bên ngoài gõ cửa suốt hai phút, phòng của Quý Lãng vẫn không có chút động tĩnh gì, vốn dĩ cô chỉ có chút lo lắng, đột nhiên trái tim hoảng hốt. Nhưng bất kể cô đẩy cửa, tông cửa thế nào, cửa phòng ngủ vẫn không xê dịch.
Vu Miểu Miểu hết cách, xông vào ban công phòng khách, ngôi nhà này có bố cục hai ban công ở phòng ngủ chính và phòng khách, hai ban công đều ở hướng nam, ở giữa chỉ cách nhau khoảng một mét rưỡi.
Vu Miểu Miểu đá dép, để chân trần bò lên lan can ngoài ban công, sau đó cơ thể nhẹ bẫng nhảy lên trên, cả người nhẹ nhàng đáp xuống ban công phòng ngủ chính.
“Tướng công!” Vu Miểu Miểu không kịp lấy hơi, đứng lên kéo cửa sổ sát đất, chính vào lúc cô chạm vào cửa sổ, rèm cửa sẫm màu soạt một tiếng được kéo ra, Quý Lãng mặc đồ ngủ xuất hiện ở mặt kia cửa sổ.
“Tướng…tướng công?” Vu Miểu Miểu sửng sốt.
Một tay Quý Lãng xoa huyệt thái dương, một tay mở cửa sổ sát đất, mang theo chút mệt mỏi hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
“Tôi, vừa rồi tôi gõ cửa, anh không mở, sau đó tôi có chút lo lắng, cho nên…” Vu Miểu Miểu giải thích
“Cho nên cô liền nhảy ban công?”
Lúc này Vu Miểu Miểu cũng mặc đồ ngủ, là một chiếc áo thun rộng rãi in hình heo con, trông có chút ngốc nghếch, dưới đôi chân nhỏ là bàn chân trần, Quý Lãng nghĩ ban nãy cô như vậy nhảy từ ban công phòng khách qua đây, liền không nhịn được tức giận.
“Cô có biết đây là lầu tám không?”
“Biết chứ.”
“Biết mà cô còn nhảy?!” Quý Lãng chỉ cảm thấy đầu mình đau hơn.
“Tôi, vừa rồi tôi không nghĩ được nhiều như vậy, tôi ở cửa gọi rất lâu mà anh không để ý đến tôi, sau đó hơi thở của anh càng lúc càng loạn, cho nên tôi mới…” Lời giải thích của Vu Miểu Miểu dưới ánh mắt bức người của Quý Lãng dần dần yếu ớt.
“Vào đây.” Quý Lãng thở dài, vươn tay kéo Vu Miểu Miểu vào trong, xoay người bật đèn phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu vào phòng ngủ của Quý Lãng, cô nhịn không được có chút tò mò đánh giá xung quanh. Cách bố trí trong phòng thực ra có chút đơn giản, không có nhiều đồ, nhưng lại tràn ngập hơi thở thuộc về Quý Lãng. Nhất là chiếc giường ở chính giữa, lan tràn sức mạnh mộng yểm còn chưa tản đi hết, Vu Miểu Miểu không nhịn được vươn tay sờ.
“Cô sờ gì vậy?” Quý Lãng vừa xoay người liền nhìn thấy Vu Miểu Miểu đang lén lút sờ giường anh.
“Tôi thấy giường này mềm quá, nhìn có vẻ rất thoải mái.” Vu Miểu Miểu vội vàng đứng thẳng người lại.
“Nếu cô thích, ngày mai đặt cho cô một cái.” Giường này quả thật rất thoải mái, nghe nói là thuốc an thần trong các loại giường, chỉ đáng tiếc không có tác dụng với anh.
“Không cần không cần, nhà chúng ta có một chiếc giường là được rồi.”
Quý Lãng trầm mặc nhìn cô.
A, quên mất, tướng công khá bảo thủ, bây giờ nhắc đến chuyện ngủ chung một giường có hơi sớm một chút. Nhưng mà, chiếc giường này có vẻ ngủ rất ngon, tốt hơn nhiều so với sô pha trong phòng sách, cũng không biết khi nào tướng công mới chịu ở chung với vị hôn thê cô đây.
“Cái đó, vừa rồi tướng công sao thế? Sao đột nhiên hơi thở dao động lớn như vậy?” Vu Miểu Miểu vội vàng đổi chủ đề.
“Vừa rồi tôi vào giấc mơ, cảm xúc hơi bị ảnh hưởng.” Để làm rõ ngọn nguồn của sự việc ma moi gan, anh đã xem quá trình của mỗi một lần ma moi gan gây án, mà sau mỗi vụ việc đều sẽ có cảm xúc tuyệt vọng kinh hoảng của người bị hại. Tuy anh đã cố gắng áp chế, nhưng ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng.
Từ lúc nãy Vu Miểu Miểu đã chú ý, sắc mặt Quý Lãng rất tệ, trước không nhắc đến quầng thâm mắt thường niên, lúc này ngay cả đôi môi cũng có chút nhợt nhạt, chân mày cau chặt, tay phải siết thành quyền, bắt đầu từ ban nãy đã không ngừng xoa huyệt thái dương.
“Tướng công, anh đau đầu à?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Ừm.” Quý Lãng đáp một tiếng, xoay người định mở cửa phòng: “Tôi không có gì đâu, cô về ngủ đi, sau này không cho nhảy ban công nữa.”
Vu Miểu Miểu nhanh chóng bước qua, lại không rời đi, mà dừng lại trước người Quý Lãng, vươn tay kéo lấy bàn tay không ngừng xoa huyệt thái dương của anh.
“Tướng công, tôi có thể hôn trán của anh không?” Vu Miểu Miểu đột nhiên nói.
“Đừng làm loạn, mau về ngủ đi.” Quý Lãng rất đau đầu, chỉ muốn Vu Miểu Miểu nhanh chóng rời khỏi, để anh có thể yên tĩnh tiêu hóa cảm xúc tiêu cực do ác mộng mang đến.
Vu Miểu Miểu bị từ chối, lập tức có chút chán nản: “Vậy thì, hôn mu bàn tay chắc là được chứ.”
Nói rồi không chờ Quý Lãng phản ứng, cô đột nhiên dùng sức, trực tiếp kéo tay Quý Lãng xuống, nâng trong lòng bàn tay.
“Dùng danh nghĩa của vu sư, chúc phúc.”
Quý Lãng chỉ cảm thấy mu bàn tay mềm mại, sau đó anh liền cảm thấy đầu mình nhẹ đi, cơn đau ở huyệt thái dương đột nhiên dịu đi rất nhiều.
Cho nên, Vu Miểu Miểu không phải muốn chiếm tiện nghi của anh, mà là làm dịu cơn đau đầu của anh?
“Tướng công ngủ ngon, tôi về ngủ đây.” Vu Miểu Miểu hôn trộm thành công sợ tướng công bảo thủ sẽ la cô, đầu cũng không ngẩng lên chạy đi mất.
“……” Quý Lãng.
Chương 18
Hôm sau, phòng làm việc.
Đông Vĩnh Nguyên đang thêm nước vào cà phê, liền nhìn thấy ông chủ nhà mình từ ngoài cửa bước vào, thần sắc có chút nghiêm trọng.
“Mang một ly cà phê lên.” Quý Lãng dặn dò.
“Được.” Đông Vĩnh Nguyên đáp một tiếng, quay đầu vội vàng hỏi bà chủ nhỏ đang theo vào: “Bà chủ, ông chủ sao vậy, sao cảm thấy hôm nay hơi kỳ lạ.”
“Có thể…là do tôi.” Vu Miểu Miểu có chút chột dạ gãi mặt.
“Cô?” Đông Vĩnh Nguyên rất tò mò: “Bà chủ cô đã làm gì vậy?”
“Tôi…tôi hôn một cái.” Được rồi, nụ hôn hôm qua là do cô cố ý, khi vu sư bọn họ chúc phúc hoàn toàn không cần hôn, nhưng cô đến thành phố Hải lâu như vậy rồi, tăng thêm chút tình cảm thì có làm sao?
Có điều tuy tướng công thoạt nhìn kỳ lạ, nhưng sáng nay sau khi thức dậy không hề nói gì cô, cũng không trừng cô, cho thấy anh không giận, nhiều nhất cũng chỉ xấu hổ thôi.
Đúng vậy, nhất định là xấu hổ.
“Cô hôn ông chủ?!” Đông Vĩnh Nguyên giật mình.
“Ừm.” Vu Miểu Miểu đắc ý gật đầu.
Vẻ đắc ý này, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều nhiệt tình chủ động như vậy sao?
“Bà chủ, tôi xem trọng cô.” Đông Vĩnh Nguyên dựng ngón cái từ đáy lòng.
Vu Miểu Miểu cười hì hì, vẫy tay với Đông Vĩnh Nguyên, xoay người đi vào nhà vệ sinh, giống như hôm qua thả búp bê được linh thể bám vào ra ngoài, bảo nó tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa tiệm bánh ngọt.
Nếu mục tiêu kế tiếp của ma moi gan là mình, nhất định sẽ xuất hiện ở gần đây, chỉ cần đủ nhẫn nại, tôi không tin không đợi được anh.
Một nơi khác, Đông Vĩnh Nguyên đưa ly cà phê mới pha lên lầu, lại phát hiện trên gương mặt ông chủ nhà mình có thêm mắt kính.
Đeo mắt kính, trừ phi là muốn…
“Hôm nay đừng để ai lên lầu làm phiền tôi.” Quý Lãng đẩy tài liệu trên bàn qua một bên, đưa tay điều chỉnh vị trí màn hình.
“Vâng.” Mắt Đông Vĩnh Nguyên sáng lên, vội vàng đáp một tiếng, đặt ly cà phê xuống liền nhanh chóng xuống lầu.
Người còn chưa xuống hết cầu thang, anh ta đã hưng phấn lên tiếng: “Nè, nè nè, các người khoan làm việc đã.”
“Sao vậy?”
“Vừa nãy tôi lên lầu đưa cà phê, phát hiện ông chủ đeo mắt kính, hơn nữa còn điều chỉnh vị trí màn hình máy tính, đồng thời dặn tôi không cho bất kỳ ai lên làm phiền.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Nhóm ba người Bắc Phồn đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt mừng như điên, đồng thanh nói: “Ông chủ muốn viết truyện mới?”
Mắt của ông chủ tuy quầng thâm rất đậm, nhiều tơ máu, nhưng không cận thị, trong phòng làm việc của anh chỉ có mắt kính chống ánh sáng xanh. Mà tình huống duy nhất để anh đeo mắt kính, chỉ có khi cần làm việc chăm chú không chuyển tầm mắt trước máy tính trong thời gian dài. Thêm vào động tác điều chỉnh vị trí màn hình, chỉ có một lời giải thích là viết truyện mới.
“Tôi phải vào nhóm độc giả gào một tiếng, để mọi người chuẩn bị chờ chương mới.” Nói xong, Dịch Quan lấy điện thoại đánh chữ.
Tại sao bốn người họ lại kích động như vậy?
Bởi vì, bốn người họ toàn bộ đều là fan não tàn của Quý Lãng.
Nếu không với tính cách độc miệng tệ hại này của Quý Lãng, bốn người trừ Đông Vĩnh Nguyên bắt buộc phải nằm vùng ra, nếu không có bộ lọc làm đẹp, ai có thể chịu nổi.
“Tôi đi rót nước, nếu không lát nữa không có thời gian.” Bắc Phồn vừa nói xong, bốn người đều lấy ly của mình chạy vào phòng trà.
Những tác giả khác viết truyện mới, cho dù có bản thảo dự trữ, thông thường một ngày chỉ đăng một hai chương, hào phóng một chút cũng chỉ ba bốn chương, sau đó mỗi ngày một chương mới, cho đến khi hết truyện, nhưng ông chủ của họ, đại thần Tử Hòa, viết truyện cực kỳ khác người.
Người khác mỗi ngày một chương, anh thì một tiếng ba chương.
Người khác viết một quyển mười mấy vạn chữ, nhanh thì nửa tháng, chậm thì cũng phải một tháng, anh viết mười mấy vạn chữ, nội trong 24 giờ đồng hồ sẽ kết thúc.
Trước đây khi chưa đến phòng làm việc, mấy người Bắc Phồn luôn cảm thấy sau khi Quý Lãng lưu giữ toàn bộ bản thảo dự trữ, mới đăng ra hết trong một lúc. Nhưng sau khi đến đây họ mới phát hiện, hoàn toàn không có chuyện đó. Ông chủ của họ hoàn toàn là máy đánh chữ hình người trong giới văn học mạng, hai tay có thể đạt được hiệu quả như tám tay, theo thống kê chưa hoàn chỉnh, tốc độ cao đến mười hai ngàn, chữ nào cũng hoàn hảo, trước giờ chưa từng trùng lắp.
Tốc độ tay nhanh thì cũng thôi, mẹ nó anh còn viết thể loại trinh thám hình sự, lúc anh hình thành cốt truyện không cần động não à?
Cùng là những người viết văn, ba vị biên tập ghen tỵ từ tận đáy lòng!
Khoảng hai mươi phút sau, Dịch Quan vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại hét lên một tiếng: “Ra rồi, ra rồi, chương một ra rồi.”
“Đọc xem, lần này là câu chuyện thể loại gì.”
“Ma moi gan?!”
Bốn người không dám tin nhìn chằm chằm nội dung câu chuyện chương đầu tiên mà Quý Lãng vừa đăng lên mạng:
Thành phố X, một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học bị phát hiện chết trong phòng trọ, nguyên nhân cái chết là do bị người ta moi gan sống. Khi cảnh sát đuổi đến hiện trường, lấy dấu vân tay, dấu chân, điều tra tất cả camera giám sát trong 24 tiếng, lại không phát hiện bất kỳ manh mối nào.
Một tuần sau, người bị hại thứ hai xuất hiện, vẫn là nữ sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, vẫn bị người ta moi gan trong phòng trọ. Lại qua nửa tháng, người bị hai thứ ba xuất hiện, người bị hại lần này may mắn sống sót, nhưng vẫn mất đi nửa lá gan. Nhất thời cả thành phố rối loạn, lòng người hoảng sợ, người nào cũng hỏi ma moi gan rốt cuộc là ai?
Là tôi.
Tôi chính là ma moi gan…
Đọc đến đây, bốn người trong phòng làm việc lập tức nổi da gà.
Họ đều rõ ràng, ông chủ có sở trường dùng góc độ của bản thân tội phạm để viết truyện, giống như tội phạm đang tự viết về nhật ký phạm tội của mình vậy. Mà độc giả dùng góc độ của tội phạm bước vào câu chuyện, lúc đó sẽ càng thêm căng thẳng và kích thích.
Nhưng mà, ma moi gan? Không cần tình tiết câu chuyện phía sau, chỉ ba chữ này thôi đã khiến người ta sởn tóc gáy.
“Đây?!” Đông Vĩnh Nguyên là người duy nhất trong bốn người biết được thân phận của Quý Lãng, anh ta tự nhiên có thể đoán được Quý Lãng viết câu chuyện này là do biết được gì đó trong giấc mơ, nhưng mà ma moi gan?
Đông Vĩnh Nguyên đã ở phòng làm việc của Quý Lãng suốt hai năm, anh ta nhìn ra, tuy Quý Lãng sở hữu năng lực mộng yểm, nhưng lại muốn dung nhập vào xã hội này hơn bất kỳ ai. Anh chán ghét mất ngủ, cho nên gần như sẽ không chủ động sử dụng năng lực của mình, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy, sức mạnh mộng yểm của anh chẳng tăng được bao nhiêu. Mà tất cả câu chuyện anh viết, hễ liên quan đến những vụ án nổi tiếng, cũng phải ít nhất từ năm năm trước.
Anh biết Quý Lãng muốn tránh hiềm nghi, nhưng lần này, anh lại chủ động tiến vào giấc mơ của ma moi gan?!
Lúc Đông Vĩnh Nguyên đang ngẩn người, ba người còn lại trong phòng làm việc đã dần dịu lại từ sự chấn động, họ nhìn nhau nói: “Mấy vụ án ông chủ viết khi trước, mức độ tương tự với vụ án trong hiện thực có cao không?”
“Hình như rất cao.” Đan Tuấn Nghị yếu ớt giơ tay: “Tôi có người anh họ làm cảnh sát, lúc trước tôi từng hỏi anh ấy, mọi người còn nhớ quyển “Nhật ký phạm tội” của ông chủ không? Anh họ tôi cố ý đến phòng hồ sơ vụ án tìm tư liệu, độ tương tự đến 90%.”
“Vậy ma moi gan…” Giọng nói của Bắc Phồn có chút run rẩy.
“Đọc tiếp đi.” Đông Vĩnh Nguyên thở dài, nếu ông chủ đã quyết định viết, ai cũng không ngăn được. Mà chuyện anh viết, nhất định là những gì anh đã nhìn thấy. Tình tiết chương đầu tiên, dừng lại ở đoạn ma moi gan học xong trở về nước gặp gỡ bạn gái, chỉ cần đợi thêm hai mươi phút, chương thứ hai được đăng lên.
Cùng lúc đó, trong đội cảnh sát hình sự ở đường đối diện, Hoắc Minh Tri đã nhận được tin nhắn nhắc nhở: [ Tác giả Tử Hòa mà bạn quan tâm đã đăng truyện mới, mau đến ủng hộ và cổ vũ tác giả nào. ]
Tin nhắn thông báo này là do anh ta cố ý bỏ tiền để cài đặt trên trang web hậu trường, để khi Quý Lãng viết truyện mới anh ta sẽ biết ngay.
Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Hoắc Minh Tri thay đổi, mơ hồ có chút kích động.
Hôm trước trong một nhóm độc giả của Quý Lãng có cả anh ta, quản lý nhóm đột nhiên hỏi tư liệu của người may mắn sống sót trong vụ án ma moi gan, quản lý nhóm này bình thường ít khi nói chuyện, nhưng lần nào lên tiếng trong nhóm cũng rất có uy tín. Hoắc Minh Tri suy đoán quản lý nhóm này nhất định có quen biết Quý Lãng, đồng thời phải tiếp xúc ở một mức độ nhất định mới có quyền lên tiếng như thế, cho nên khi đó anh ta đã trò chuyện riêng với quản lý nhóm, gửi địa chỉ bệnh viện của người may mắn sống sót cho anh ta.
Chiều hôm sau, anh ta nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói có một người đàn ông tướng mạo âm trầm đi nhầm phòng bệnh.
Tướng mạo âm trầm, chính là ấn tượng đầu tiên Quý Lãng tạo cho người ta.
Hoắc Minh Tri gấp không chờ nổi mở app trang mạng ra, tìm truyện mới Quý Lãng vừa đăng không lâu, bắt đầu đọc nhanh.
[ Là tôi, tôi là ma moi gan…]
Bộp một tiếng, ly nước Hoắc Minh Tri cầm trong tay rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ đầy đất.
“Đội trưởng Hoắc, anh không sao chứ.” Có đội viên đi ngang qua, quan tâm hỏi.
Hoắc Minh Tri không để ý, thậm chí không thèm nhìn mảnh vỡ dưới đất, anh ta siết chặt điện thoại cả người đều run rẩy.
“Quả nhiên, tôi biết cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà.”
Một tiếng sau.
Bên dưới bài đăng của Quý Lãng đã tràn ngập đủ loại bình luận, toàn bộ đều kinh ngạc và nghi ngờ. Tuy rất nhiều độc giả từng góp phiếu bá vương yêu cầu Quý Lãng phân tích tâm lý ma moi gan, nhưng phân tích, và dùng góc độ của ma moi gan trực tiếp viết ra quá trình gây án có khác biệt rất lớn.
Dù sao ma moi gan vẫn chưa sa lưới, cảnh sát gần như không hề tiết lộ chi tiết ra ngoài.
Nhưng theo từng lớp tình tiết của câu chuyện được mở ra, thấy được tất cả các chi tiết ma moi gan làm sao gặp người bị hại thứ nhất, làm sao lên kế hoạch, làm sao thực thi, làm sao thành công, cuối cùng lại làm thế nào thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát.
Mọi người chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cực kì khiếp sợ, sau đó trong nhóm độc giả liền tự động, thảo luận tính khả thi về kế hoạch của ma moi gan dưới các chương truyện.
[ Trời ạ, vừa rồi tôi mô phỏng trong đầu ba lần, hình như thật sự có thể đấy. ]
[ Tôi cũng vậy, sợ đến muốn tè ra quần. ]
[ Tôi là cảnh sát, tôi có thể nói một cách có trách nhiệm, chi tiết gây án này, thật sự có thể. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra chúng tôi điều tra, gần như không tìm được manh mối. ]
Khi Quý Lãng viết đến người bị hại thứ hai.
[ Lần nào cũng trong trường hợp đông người, ngẫu nhiên chọn người bị hại, sau đó qua một tuần mới ra tay, má ơi, chẳng trách cảnh sát không thể xác định người tình nghi. ]
[ Tôi phát hiện quy luật rồi, lúc ma moi gan chọn người bị hại, đều sẽ nói một câu với họ, mắt của cô thật xinh đẹp. ]
[ Quy luật có tác dụng quái gì, lời của một kẻ xa lạ nói với bạn một tuần trước, bạn nhớ được sao? ]
[ Cám ơn thức đêm, cám ơn mất ngủ, cám ơn quầng thâm đã cứu mạng chó của tôi. ]
Khi Quý Lãng viết đến người bị hại thứ ba.
[ Tôi phát hiện một vấn đề, cho dù câu chuyện Tử Hòa đại đại viết là thật, cho dù chúng ta tìm được người này, trong thực tế có phải cũng không thể định tội không? ]
[ Trời ạ, tôi cũng muốn nói, người này làm kín kẽ như thế, một chút chứng cứ cũng không có. ]
[ Quyển sách này có thể làm chứng cứ không? Tôi in ra gửi đến sở cảnh sát? ]
[ Nếu bạn nói vậy, tôi cũng đọc quyển sách này đấy, tôi có thể làm nhân chứng không? ]
[ Có chứng cứ đấy, lúc đầu, ma moi gan lấy nửa lá gan cho tên ác ma kia làm thuốc, thuốc đó chính là chứng cứ. ]
[ Đúng, trong thuốc nhất định có dna của người bị hại. ]
[ Lầu trên, ác ma này chẳng phải là nhân vật ảo do Tử Hòa đại đại tạo ra sao? Sao có thể có thật chứ? ]
[ Tử Hòa đại đại vì để qua được thẩm định, gần như trong mỗi quyển sách đều tạo ra một ác ma, nhưng thực ra ác ma đó chính là bản thân tội phạm. Cho nên thuốc này, nhất định tồn tại. ]
[ Có lý, mau báo cảnh sát sàng lọc phạm nhân, tìm chứng cứ đi. ]
[ Các bạn có phải kích động quá rồi không, đây chỉ là do Tử Hòa đại đại phân tích ra theo lý giải của mình thôi, không chắc sẽ là thật. Các bạn đừng báo cảnh sát, cẩn thận lại gây chuyện thị phi cho đại đại. ]
Bắc Phồn nhìn nhật ký trò chuyện trong nhóm, do dự nói: “Tôi muốn đi hỏi ông chủ.”
“Đừng đi.” Đan Tuấn Nghị ngăn cản: “Ông chủ bế quan viết văn, lúc này đi tìm cậu muốn chết sao?”
“Nhìn người bị hại thứ tư xem, chẳng phải là hàng xóm của cậu sao? Nếu chi tiết trùng khớp, cậu lại…” Dịch Quan nói.
“Người bị hại thứ tư Tiểu Bắc từng kể ở công ty, ông chủ nhất định biết rõ, chi tiết trùng khớp cũng là chuyện đương nhiên.” Đan Tuấn Nghị ngắt lời Dịch Quan: “Hơn nữa, vừa rồi mấy anh em trong nhóm nói rất đúng, cho dù suy luận của ông chủ đúng hết, cậu làm sao để cảnh sát tin tưởng? Thật sự muốn đến đối diện báo cảnh sát à.”
“Tuấn Nghị nói đúng, hơn nữa cậu quên rồi, sách của ông chủ chúng ta, chỉ có quá trình gây án chính xác. Những cái khác, ví dụ như nghề nghiệp, thân phận, cùng động cơ anh ấy thiết lập cho tội phạm trong sách hoàn toàn không chuẩn. Cậu đi báo án, cảnh sát làm sao bắt người, bắt ai?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
Năm đó khi Quý Lãng viết “Nhật ký phạm tội”, do quá giống với vụ án hiện thực, khiến Hoắc Minh Tri nhắm vào. Sau này Quý Lãng vì muốn che giấu năng lực mộng yểm của mình, cũng để tiện giải thích cho mình hơn, anh chỉ giữ lại quá trình tội phạm gây án, những cái khác như tên, tuổi, nghề nghiệp, động cơ, hoặc những thứ có thể trực tiếp liên hệ trong hiện thực, đều bị anh thay đổi hết.
Như vậy, nếu lại có người đến chất vấn anh làm sao biết được chi tiết, anh có thể nói do mình thu thập tư liệu, suy đoán ra được quá trình gây án. Cho dù đối phương không tin, cũng chẳng làm gì được anh.
“Tôi lại hi vọng những gì ông chủ viết là thật, ma moi gan là bác sĩ về nước từ hai năm trước, như vậy khi sàng lọc, sẽ có thể khóa chặt kẻ tình nghi.” Bắc Phồn nói.
“Mọi người sao vậy?” Lúc trước Vu Miểu Miểu luôn cộng hưởng cảm giác cùng búp bê linh thể, mãi cho đến trưa đói bụng rồi mới nghĩ đến việc hỏi những người khác ăn gì, kết quả phát hiện không khí giữa mấy người này không ổn lắm.
“Chúng tôi đang thảo luận truyện mới của ông chủ.” Dịch Quan nói.
“Truyện mới? Tướng công viết truyện mới rồi sao?” Vu Miểu Miểu sửng sốt, theo bản năng lấy điện thoại xem, phát hiện Quý Lãng thật sự đăng truyện mới, hơn nữa đã viết hơn bốn vạn chữ.
“Đã viết được nhiều như vậy rồi à, để lại lời nhắn trước rồi đọc sau.” Sau khi Vu Miểu Miểu nhanh chóng bình luận “Chúc mừng tướng công ra truyện mới”, mới quay lại đọc nội dung cụ thể.
Rất nhanh, cô đã phát hiện vấn đề: “Ma moi gan.”
Gần như ngay lập tức, Vu Miểu Miểu nhớ đến tối qua hơi thở Quý Lãng đột nhiên không ổn định, cô nhớ lúc đó Quý Lãng nói, hơi thở anh không ổn, là vì nhập mộng.
Lẽ nào đã nhập mộng của ma moi gan?
Sao tướng công lại đột nhiên viết truyện về ma moi gan, chẳng phải anh ấy bảo mình không được quản à, sao bản thân anh ấy lại viết truyện ma moi gan chứ?
“Nhanh, ông chủ lại ra chương mới, người bị hại thứ tư.” Đan Tuấn Nghị nhắc nhở.
Bốn người không để ý Vu Miểu Miểu nữa, cúi đầu đọc truyện.
Vu Miểu Miểu ngơ ngác nhìn lên lầu, một lúc sau dường như nghĩ đến gì đó, mắt càng lúc càng sáng, khóe môi giương cao, cô vui vẻ chạy về, ôm búp bê nguyền rủa của mình vui vẻ lẩm bẩm: “Búp bê, ngươi nói xem có phải tướng công vì ta không? Anh ấy vì ta mới đối phó ma moi gan đúng không?”
“Đúng, nhất định là như vậy. Xem ra hôn một cái, tình cảm quả nhiên đã tăng lên.” Vu Miểu Miểu vui sướng lăn lên sô pha, sau khi lăn hai vòng, cô ra tay giải trừ vu thuật đã thi triển lúc sáng, gọi búp bê linh thể ở bên ngoài của mình trở về.
Tướng công đã ra tay rồi, nhất định không cần cô nhọc lòng, hơn nữa nếu cô bất cẩn tóm được ma moi gan trước tướng công một bước, vậy chẳng phải sẽ uổng phí tâm ý của tướng công sao.
“Hihihi, cảm giác có người quan tâm thật tốt.”
Quý Lãng tuy bất ngờ viết truyện mới, nhưng vì độ phổ biến của bản thân anh, thêm vào độ mẫn cảm của đề tài, chuyện này rất nhanh đã kinh động đến sở cảnh sát thành phố Hải.
“Đội trưởng Hoắc, anh xem cái này…anh đã đọc rồi sao.” Một cảnh sát cầm điện thoại đến phòng làm việc của Hoắc Minh Tri, muốn cho anh ta xem, nhưng đợi sau khi cậu ta vào, mới phát hiện Hoắc Minh Tri đang đọc quyển sách đó rồi.
“Cậu cũng là fan của Tử Hòa?” Hoắc Minh Tri hỏi.
“Vâng.” Mắt cảnh sát nhỏ sáng lên, cậu ta và đội trưởng Hoắc vậy mà lại hâm mộ cùng một tác giả.
“Cậu cảm thấy cậu ấy viết có phải thật không?”
“Logic lý luận tội phạm của Tử Hòa đại đại vẫn luôn rất chặt chẽ, hơn nữa cảnh tượng miêu tả trong truyện, và manh mối chúng ta thu thập ở hiện trường về cơ bản cũng phù hợp. Tôi cảm thấy ít nhất về quá trình gây án, rất hợp lý. Chỉ là…không có manh mối gì để khóa chặt kẻ tình nghi. Hơn nữa, sau khi anh ấy viết về người bị hại thứ tư đã ngừng lại.” Cảnh sát nhỏ nói.
Quý Lãng viết truyện luôn rất nhanh, quyển ma moi gan này chỉ hơn năm vạn chữ, khi viết đến người bị hại cuối cùng, thậm chí không hề viết chi tiết đơn giản nhất để cho qua, chỉ là ở cuối câu chuyện, dùng giọng điệu của ma moi gan để lại một câu cực kỳ kiêu căng.
[ Tôi vẫn ở trong thành phố, các người có thể tìm được tôi không? ]
“Thông báo tất cả mọi người mở cuộc họp.” Hoắc Minh Tri nói.
Tất cả tội phạm trên đời đều để lại dấu vết, thực ra Quý Lãng đã viết rất rõ ràng trong sách rồi, việc còn lại chỉ cần tìm ra gã thôi.