Vu sư - Chương 139 - 140
Đọc truyện Vu sư Chương 139 - 140 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vu Sư – Chương 139 – 140 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 139
“Có phải cô hiểu lầm gì đó rồi không? Không phải ta đang bàn bạc với cô mà ta đang đưa ra điều kiện.” Quỷ vương từ trên cao nhìn xuống Vu Miểu Miểu, giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Tề Tu Nhiên và Thầy Hứa đều run sợ trong lòng, cùng nhìn về phía Vu Miểu Miểu, muốn biết đáp án của cô.
“Tôi cũng không phải đang bàn bạc với ông.” Vu Miểu Miểu nghiêm nghị đón nhận ánh mắt của Quỷ vương không chút sợ hãi: “Trừ khi tôi chết, nếu không thì đừng hòng đụng đến Oa Oa của tôi.”
“Ầm!” một tiếng, chiếc bàn gỗ bên cạnh Vu Miểu Miểu đột nhiên nổ tung, vụn gỗ bay loạn.
Vu Miểu Miểu theo bản năng đưa tay ngăn lại, cánh tay vẫn bị một đoạn chân bàn gãy nện vào, kêu lên một tiếng.
“Ta muốn giết cô dễ như trở bàn tay. Búp bê vu cổ cũng là một pháp khí của Vu tộc cô, chỉ là một pháp khí không thể nào luyện lại được nữa, cô thật sự muốn tìm chết vậy sao?” Quỷ khí xung quanh cùng với lời nói cuồn cuộn của Quỷ vương như đang cho thấy Quỷ vương không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
“Có bản lĩnh thì ông giết tôi đi…”
“Vu sư.” Tề Tu Nhiên không nhịn được ngắt lời Vu Miểu Miểu, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cô: “Chỉ là một pháp khí thôi, chưa đến mức đặt tính mạng vào nó, hãy nghĩ đến thế giới này, nghĩ đến những người bên cạnh cô. Sau chuyện này cô muốn luyện chế bao nhiêu pháp khí tôi đều có thể cung cấp cho cô.”
Vừa rồi ông ta đã hiểu hết, Oa Oa mà Vu Miểu Miểu ôm trong tay chính là pháp khí của Vu tộc, mà pháp khí kia có năng lực để cho con gái Quỷ vương đầu thai. Chỉ cần con gái Quỷ vương có thể đầu thai thì Quỷ vương sẽ chấp nhận ngủ tiếp. Vậy thì chuyện này có thể được giải quyết một cách êm đẹp rồi. Nhưng nhìn ý của Vu Miểu Miểu hình như không muốn, lúc này ông ta mới khuyên bảo.
Ông ta sợ, sợ Vu Miểu Miểu chọc giận Quỷ vương, Quỷ vương sẽ thật sự ra tay, nếu Quỷ vương thật sự ra tay thì sẽ kích thích ác mộng thức tỉnh. Hai kết quả đều sẽ khiến thế giới diệt vong.
“Ông đối với người khác lại rất rộng lượng đấy.” Vu Miểu Miểu mắng: “Nếu ông có bản lĩnh như vậy thì nghĩ cách để con gái ông ta đầu thai đi.”
“Tôi…” Tề Tu Nhiên rất muốn nhưng ông ta không phải vu sư. Nếu ông ta là vu sư thì ông ta sẽ hiến pháp khí ngay lập tức để đổi lấy sự bình yên cho thế giới này.
Vu Miểu Miểu thấy Tề Tu Nhiên không nói gì cũng không thèm để ý đến ông ta nữa, nhìn Quỷ vương nói: “Con gái ông từ khi sinh ra đến lúc chết đi, ông cũng chỉ gặp duy nhất một lần đã luôn thuận theo ý cô ta. Dù cô ta hóa thân thành quỷ tướng, oán khí ngập trời, hại vô số người ông vẫn nghĩ cách đưa cô ta đi đầu thai.”
“Tuy Oa Oa chỉ là pháp khí, nhưng nó có linh hồn, chính là linh hồn và sinh mệnh mà Vu tộc chúng tôi nuôi dưỡng và sáng tạo ra. Oa Oa đã ở bên cạnh tôi từ lúc tôi ba tuổi, dù ăn cơm, đi ngủ hay là đi học đều mang theo nó. Mười mấy năm, tôi nuôi nấng nó từng ngày, còn khó khăn gấp bội lần so với việc mang thai mười tháng. Bây giờ nó gọi tôi một tiếng mẹ, ông bảo tôi dùng nó để cứu con gái ông sao? Nếu đổi lại là ông thì ông có chấp nhận hay không?” Vu Miểu Miểu chất vấn.
Nghe Vu Miểu Miểu nói vậy, sắc mặt Quỷ vương tốt hơn một chút, ông ta im lặng một lát rồi nói: “Cô nói không sai, nếu đổi lại là ta thì ta cũng không muốn.”
Tề Tu Nhiên và thầy Hứa vừa nghe, bỗng cảm thấy Quỷ vương này cũng không tệ, lại có thể hợp tình hợp lý như vậy, xem ra vẫn có khả năng trao đổi được.
“Nhưng ta là cha, ta chỉ làm vì con gái ta thôi. Đây là ta nợ nó, muốn trả cho nó một cuộc sống bình thường, để nó một lần sống tốt. Còn về người khác, ta không quan tâm.”
“…” Tề Tu Nhiên và thầy Hứa.
Vừa rồi chúng ta bị đứt gân não sao, vậy mà lại cảm thấy Quỷ vương hợp tình hợp lý.
“Ông nói đúng lắm. Chuyện của người khác tôi cũng không quan tâm nữa.” Vu Miểu Miểu trả lại nguyên câu cho ông ta.
Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, cục diện rơi vào tình thế bế tắc.
“Cô nên biết rằng giá trị duy nhất của cô chính là cứu sống con gái ta.” Quỷ vương đứng dậy khỏi ghế, bước về phía Vu Miểu Miểu hai bước. Mỗi một bước đi của ông ta, Vu Miểu Miểu đều cảm thấy uy áp quanh thân nặng hơn một phần.
“Ông nói rất đúng, cho nên tôi càng không thể cứu con gái ông. Vì một khi cứu sống được cô ta chẳng phải tôi sẽ không còn giá trị gì nữa sao.” Vu Miểu Miểu nói.
“Cô không sợ hãi, cũng không sợ chết, chẳng lẽ những người xung quanh cô cũng không sợ chết?” Quỷ vương quét mắt quanh một vòng.
Trong đại sảnh, những người bị ánh mắt Quỷ vương đảo qua chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tất cả đều nhìn về phía Vu Miểu Miểu bằng ánh mắt mong chờ.
“Những người này tôi đều không biết, sống chết có liên quan gì đến tôi.” Vu Miểu Miểu nói rất vô tình.
Người trong hiệp hội đã tỉnh táo, vừa nghe những lời này, trái tim lạnh đi phân nửa, chỉ cảm thấy họ chết chắc rồi.
“Cô không sợ tôi hủy diệt cả thế giới sao?” Quỷ vương hỏi.
“Ông thử diệt một người xem.” Từ lúc Quỷ vương mở miệng muốn Oa Oa cứu nữ đồng, đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi, cho nên dù Quỷ vương nói gì, Vu Miểu Miểu đều không có động tĩnh gì.
Dù giết người hay hủy diệt thế giới thì cũng có liên quan gì đến Oa Oa, chẳng lẽ chỉ vì Oa Oa có thể thỏa mãn được điều kiện của Quỷ vương đề xuất nên nó phải làm vật hy sinh sao? Nếu Oa Oa là một búp bê có suy nghĩ độc lập thì Vu Miểu Miểu sẽ để nó tự lựa chọn. Nhưng lúc này nó chỉ là một đứa bé có linh hồn không được đầy đủ, chỉ cần cô không chết thì không ai có thể động được vào nó.
Dường như Quỷ vương hoàn toàn bị những lời này của Vu Miểu Miểu chọc giận, cánh tay phải đưa về phía trước, nhắm thẳng về phía cổ Vu Miểu Miểu. Vu Miểu Miểu hoảng hốt, theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng cả người cô bỗng nặng trĩu như bị năm tên to con đồng thời đè lên không thể động đậy. Thấy tay Quỷ vương sắp sửa bóp chặt cổ cô, một bóng đen từ ngoài cửa bay nhanh vào, va vào tay Quỷ vương.
Trong khoảnh khắc hai bên va vào nhau, bóng đen bị đánh tan hóa thành sương đen đầy trời, nhưng đoàn sương đen này nhanh chóng ngưng tụ lại chắn ngay trước người Vu Miểu Miểu.
“Kẻ nào?” Quỷ vương có chút kinh hãi. Tuy một chưởng vừa rồi ông ta không sử dụng toàn lực nhưng ông ta là Quỷ vương, trước nay không có thứ gì sau khi bị ông ta đánh tan mà còn có thể không tổn hại gì.
Sức mạnh này có chút kỳ lạ.
“Tướng quân, đây là ác mộng.” Thị vệ Tề Lục nhận ra cỗ sức mạnh này. Ban đầu trước khi quyết định tập kích Vu Miểu Miểu, họ đã điều tra toàn diện biết Vu Miểu Miểu có một người tướng công tên Quý Lãng, là đầu thai của ác mộng. Lúc ở vòng đu quay, anh ta đã từng được chứng kiến sức mạnh của ác mộng này.
“Ác mộng?” Lúc Quỷ vương quan sát kỹ bóng đen này phát hiện nó là một đoàn năng lượng thể tồn tại nguyên bản, cười lạnh nói: “Chỉ là một nhãi nhép mà muốn đánh bại ta sao?”
Quý Lãng đã hóa thành bóng đen không trả lời Quỷ vương trước mà vẫn đang nhìn Vu Miểu Miểu từ trên xuống dưới.
“Tướng công, em không sao.” Trong khoảnh khắc Quý Lãng xuất hiện, sức mạnh áp bức trên người cô bỗng chốc biến mất.
Lúc này Quý Lãng mới xoay người, nhìn Quỷ vương nói: “Nghe nói, Quỷ vương có khả năng hủy diệt thế giới? Hẳn là chúng ta thuộc cùng một cấp bậc.”
Quỷ vương nhíu mày, dường như không hiểu lời Quý Lãng nói.
“Bọn họ…” Quý Lãng chỉ hai người Tề Tu Nhiên và Thầy Hứa đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Cũng từng nói với tôi, một khi tôi Giác Tỉnh, cũng có khả năng hủy diệt thế giới. Ông nói xem, nếu hai người có khả năng hủy diệt thế giới như chúng ta đánh một trận thì sẽ thế nào?”
Lời Quý Lãng nhẹ nhàng bay bổng lại dọa Tề Tu Nhiên suýt chút quỳ xuống đất. Chuyện ông ta sợ nhất cuối cùng xảy ra, tuy ông ta luôn lo lắng đề phòng cơn ác mộng trước kia nhưng ít nhất chưa Giác Tỉnh thì có thể còn kiểm soát được. Sau đó lại đến một Quỷ vương, tuy cũng hung thần ác sát nhưng vẫn có thể bàn bạc điều kiện. Bây giờ hai đầu sỏ gặp nhau… Ông ta chỉ muốn chết ngay lập tức để đỡ bị quỷ khí của Quỷ vương sau đó ảnh hưởng và hóa thành lệ quỷ.
“Cô ta là vợ cậu?” Quỷ vương chăm chú nhìn ánh mắt bóng đen.
“Không sai.” Quý Lãng nói.
“Cậu cũng muốn khai chiến chỉ vì một pháp khí sao?” Quỷ vương hỏi.
“Pháp khí?” Quý Lãng nghi ngờ nhìn Vu Miểu Miểu.
“Chính là Oa Oa, ông ta muốn dùng linh hồn của Oa Oa để cứu linh hồn con gái ông ta.” Vu Miểu Miểu vội vàng giải thích.
“Không thể nào.” Quý Lãng từ chối không hề nghĩ ngợi gì, tốc độ từ chối kia không hề chậm hơn lúc Vu Miểu Miểu từ chối.
Con ngươi tối đen của Quỷ vương biến thành màu vàng, không phải mang theo một tia sáng màu vàng như quỷ tướng trước đó mà cả con mắt đều màu vàng. Con ngươi màu vàng kia nhìn về phía Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy hồn phách run rẩy, suýt chút nữa bị câu ra ngoài.
Quý Lãng nghiêng người chặn lại, bảo vệ Vu Miểu Miểu ở phía sau, nhưng thân thể anh cũng mở ra tán loạn dưới sự kích thích của tia sáng vàng. Tuy Quý Lãng không mạnh như Quỷ vương nhưng vẫn có thể tiếp tục ngưng tụ lại, thời gian khoảng một nhịp thở, đoàn sương đen tản ra kia lại ngưng tụ thành hình người, vẫn chắn trước người Vu Miểu Miểu.
“Sức mạnh của cậu không bằng ta đâu.” Vừa rồi thăm dò một phen, lúc này ông ta đã biết được sức mạnh của Quý Lãng.
“Đúng, trước khi tôi hoàn toàn Giác Tỉnh thì tôi không phải đối thủ của ông.” Bản thân Quý Lãng cũng biết rất rõ ràng.
“Ác mộng là ma, một khi Giác Tỉnh, chắc chắn sẽ mất đi lý trí, đến lúc đó cậu sẽ không nhận ra ai, thậm chí còn có thể tự tay giết chết người cậu yêu thương. Nếu cậu muốn đánh với ta một trận thì nhất định phải Giác Tỉnh. Đến lúc đó chưa nói đến việc ai thắng ai thua, mà vu sư cậu đang bảo vệ phía sau lưng cũng sẽ không sống được, thậm chí còn có thể hủy diệt thế giới.” Quỷ vương nói: “Chỉ có cách dùng pháp khí cứu con gái ta, chẳng những ta không giết cô ta mà còn có thể đưa Quỷ vương ấn ra, giúp cậu kiềm nén sức mạnh đang Giác Tỉnh. Tuy không thể kiếm nén hoàn toàn nhưng chắc chắn vẫn có thể bảo vệ cậu trăm năm yên ổn. Như vậy, cậu có thể sống như một người bình thường mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, về con gái thì các người hoàn toàn có thể sinh một đứa, thậm chí có thể sinh đôi. Cho dù là búp bê vu cổ, chỉ cần Vu sư chấp nhận thì hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra được, ta cũng có thể cung cấp tất cả oán linh mà Vu Cổ Oa Oa cần, có thể nhanh chóng tạo ra một linh hồn hoàn toàn mới.”
“Dù thế nào thì cái sau đều là lựa chọn duy nhất.” Quỷ vương nói.
Nghe vậy, sắc mặt Vu Miểu Miểu tái nhợt, đây là muốn cô dùng Oa Oa đổi lấy tướng công sao?
Cô biết năng lực của tướng công đã bắt đầu thức tỉnh rồi, nếu không tìm được cách thì không biết lúc nào tướng công sẽ không kiểm soát được. Nhưng Oa Oa là cô nuôi từ nhỏ đến lớn, trước đây cô xem Oa Oa như một người bạn chơi cùng, khi trưởng thành cô lại xem Oa Oa như con gái. Cô vẫn luôn nhớ rất rõ lần đầu tiên Oa Oa phát ra thành tiếng, sư phụ nói cô đã dưỡng linh thành công rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa để hồn phách Oa Oa đầy đủ hơn thì nó có thể trở thành một sinh mệnh hoàn toàn mới.
Ngần ấy năm qua, mỗi ngày cô đều hy vọng đến giờ phút Oa Oa có đủ linh hồn để biến thành người.
“Vẫn còn một lựa chọn nữa.” Quý Lãng bỗng nhiên nói.
Quỷ vương sửng sốt, Vu Miểu Miểu cũng sửng sốt, hai người đồng thời nhìn về phía Quý Lãng.
“Giết ông, cướp vương ấn.” Quý Lãng nói.
“Ha ha ha…” Trong khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Quỷ vương bỗng ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Được lắm, ta sống nhiều năm mà chưa từng gặp đối thủ nào như cậu. Ta cho các người thời gian bảy ngày, trong vòng bảy ngày, bất cứ lúc nào các người cũng có thể đổi búp bê vu cổ lấy lời hứa vừa rồi ta hứa. Bảy ngày sau, nếu các người vẫn kiên trì với suy nghĩ vừa rồi thì chúng ta sẽ sống chết một trận. Bảy ngày này ta sẽ ở Ly Sơn chờ các ngươi trả lời.”
Nói xong, Quỷ vương hóa thành một đoàn sương đen, cuốn theo cánh cửa quỷ binh ông ta mang đến, biến mất không còn thấy gì nữa.
Chương 140:
Quỷ vương ở lại Ly sơn, tuyết ở Hải thành cũng chưa bao giờ chịu ngưng lại. Chỉ trong một đêm, toàn bộ Hải thành đã bao phủ trong một màn tuyết trắng xóa.
Hải thành cũng là một thành phố rất ít khi có tuyết rơi. Cho dù thỉnh thoảng có vài bông tuyết thì cũng chỉ lất phất trên không trung một lúc rồi biến mất, làm gì có lúc nào tuyết đọng lại như bây giờ. Mấy đứa trẻ con sáng sớm thức dậy, trông thấy cảnh tuyết rơi hiếm gặp liền phấn khích chạy vào trong tuyết chơi đùa, vô cùng vui vẻ. Ngay cả những người bận rộn đi làm cũng vì cảnh tượng hiếm có này mà tâm trạng cũng vô cùng tốt. Dường như vào mùa đông, cho dù là ở nơi nào thì vẫn nên có một trận tuyết thì mới gọi là hoàn chỉnh.
Trong lúc mọi người trong Hải thành đang vui vẻ vì trận tuyết bỗng dưng xuất hiện này, có một nhóm người thực sự đang tan nát tâm can, đó chính là hiệp hội giới Huyền học Hải thành đêm hôm qua suýt chút nữa đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Trong mắt người bình thường, đây chỉ là một trận tuyết được khí hậu đặc biệt mang đến. Nhưng bọn họ biết rằng, trong mỗi bông tuyết từ không trung rơi xuống đều ẩn chứa một chút quỷ khí mỏng manh.
Lúc người của Hải thành đang vui sướng nghịch tuyết thì ma quỷ trong Hải thành cũng đang mặc sức vui vẻ. Những con quỷ đó vốn có hồn thể suy yếu, ban ngày lúc dương khí dào dạt đều không dám thò đầu ra ngoài. Hiện giờ tuyết đang bao phủ khắp nơi, bọn chúng liền tranh nhau chen lấn xông ra, đi qua mọi ngõ ngách của Hải thành qua lại với người đi đường, tựa như là người thật.
Chỗ có người thì có quỷ, chỗ không có người cũng có quỷ. Mỗi một chiếc ô tô trên đường đi qua đều có thể đè ép một đống quỷ hồn. Mặc dù người của hiệp hội biết đây là ma quỷ, nhưng hồn thể của bọn chúng lúc này trông giống như người thật. Cảnh tượng áp bức trong một không gian lớn như vậy trông giống như một màn giết hại hàng loạt, dọa cho người của hiệp hội kinh hồn bạt vía.
Bọn họ trước nay đều không biết rằng Hải thành có nhiều quỷ như vậy, dường như đã vượt qua cả dân số con người.
“Hội trưởng, còn có một nhóm quỷ lớn từ những nơi khác đang đi về phía chúng ta. Cứ tiếp tục như vậy thì người dân bình thường của Hải thành sẽ bị ảnh hưởng.” Có người báo cáo với hội trưởng Tề Tu Nhiên.
“Đối với cô hồn dã quỷ mà nói, quỷ vương chính là một ngọn hải đăng. Chỉ cần quỷ vương ở đây, bọn chúng đương nhiên sẽ tụ tập đến.” Hứa đại sư thở dài: “Đoạn đường này của quỷ vương đã đi qua hơn một nửa Hoa Hạ, quỷ hồn trên đoạn đường này…”
“Không được, nhất định phải nghĩ ra cách, không thể để quỷ hồn từ bên ngoài đi vào nữa.” Tề Tu Nhiên nói: “Hiện tại những hồn thể này đang bị quỷ khí ẩn dấu trong bông tuyết hấp dẫn. Đến khi bọn chúng hấp thu đủ rồi thì sẽ bắt đầu hại người.”
Hiện giờ toàn bộ Hải thành đều là quỷ. Một khi trở nên loạn lạc thì sẽ trở thành địa ngục nhân gian.
“Điều này không khó, đợi đến cứu viện của tổng bộ đến rồi có thể dùng máy bay không người lái để chở pháp khí, bố trí một trận pháp tịnh hóa trên bầu trời Hải thành, tịnh hóa quỷ khí trong tuyết.” Hứa đại sư nói: “Chỉ cần trong tuyết không có quỷ khí, những quỷ hồn đang tụ tập hiện tại dần dần sẽ rời khỏi Hải thành, đi về phía Ly sơn.”
Ly sơn.
Nghĩ đến Ly sơn, sắc mặt của Tề Tu Nhiên lại càng khó coi. Ly sơn là nơi quỷ vương trú ngụ.
“Không thể để bọn họ đánh nhau. Nếu như đánh nhau thì thế giới này thật sự sẽ xong đời.” Đây là một việc không thể nghi ngờ, nhưng Tề Tu Nhiên không biết phải làm sao mới có thể ngăn cản trận chiến này.
“Tôi thật sự không hiểu Vu Miểu Miểu đang suy nghĩ cái gì. Đánh nhau với quỷ vương, cho dù thắng thua thế nào cuối cùng ác mộng chắc chắn cũng sẽ thức tỉnh, đây là một kết cục nhất định phải chết. Cho dù không phải vì cứu thế giới, không phải cũng nên vì hai người họ mà giao búp bê cho quỷ vương sao? Nếu đưa búp bê đi thì cô ta và Quý Lãng đều có thể sống sót. Không đưa thì cả thế giới đều sẽ chôn theo bọn họ.” Tề Tu Nhiên tức giận đến mức muốn lật bàn.
Đúng vậy, chỉ cần là người bình thường thì sẽ biết nên lựa chọn như thế nào. Nhưng Vu Miểu Miểu rõ ràng không phải người bình thường, mà quyền lựa chọn thì lại không nằm trong tay bọn họ.
“Còn bảy ngày nữa, biết đâu hai người họ sẽ thay đổi suy nghĩ.” Hứa đại sư an ủi.
Thực ra bọn họ cũng nhìn ra được, quỷ vương cho thời gian bảy ngày là để Vu Miểu Miểu và Quý Lãng quay về suy nghĩ. Cho dù là vì thế giới này hay là vì hai người họ, hiến tế búp bê là lựa chọn tốt nhất. Tin rằng sau khi hai người họ bình tĩnh lại thì nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ.
“Mong là vậy.” Nghĩ đến đây, Tề Tu Nhiên lấy điện thoại ra bấm một dãy số, hỏi: “Tình hình ác mộng thế nào rồi?”
“Hội trưởng, ác mộng và Vu sư vừa ra ngoài đi làm.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng trả lời.
“Đã là lúc nào rồi mà bọn họ còn có tâm tư đi làm? Thế giới sắp diệt vong rồi, đi làm cái quần què nhà cậu.” Tề Tu Nhiên tức giận chửi ầm lên. Ông ta cũng không tin, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng lại không nhìn thấy một đám quỷ đông như kiến ngoài đường kia.
Đúng vậy, hai người họ đương nhiên là nhìn thấy. Không những nhìn thấy mà còn chơi rất vui vẻ.
Quý Lãng lái xe, trên đường đi không ngừng đùa nghịch với quỷ. Từng đám từng đám quỷ bị xe nghiền ép, rồi lại từng đám từng đám chen chúc lại. Cảm giác này vô cùng quỷ dị. Oa Oa lại càng hưng phấn, trực tiếp ghế vào bên cạnh kính chắn gió y y a a chỉ ra bên ngoài. Mỗi lần có một đám quỷ bị nghiền ép nó liền vui vẻ vỗ tay, sau đó lại chạy ra chỗ ngồi phía sau nhìn những con quỷ bị nghiền ép kia đứng dậy trở lại.
Sự kích động đó, nếu như không phải là không thể xuống xe thì nó hận không thể lập tức xuống xe hóa thân thành Mario rồi.
Tuy rằng quỷ hồn không thể tạo thành lực cản đối với ô tô, nhưng lộ trình đi đường nửa tiếng của Quý Lãng lại nhiều hơn thường ngày mười phút rồi mới lái xe đi đến văn phòng.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa. Ba người Bắc Phồn mới vừa đi ăn cơm từ bên ngoài về, vừa đi vừa nói chuyện.
“Hôm nay có chút kỳ lạ. Giờ này rồi mà sếp vẫn chưa đến, sếp chưa bao giờ đi muộn mà.” Dịch Quan nói.
“Đó là trước kia, bây giờ sếp có bà chủ rồi, hôm nay tuyết rơi lãng mạn như vậy, chắc chắn là đã đi hẹn hò rồi.” Bắc Phồn đáp.
“Đông Tử cũng không đến.” Đan Tuấn Nghị nói.
“Cũng đúng thật. Trước đây nếu như anh ấy không đến thì cũng sẽ nói trên nhóm một câu. Lát nữa gọi điện cho anh ấy hỏi xem.” Dịch Quan đáp.
“Tôi tới rồi.” Một âm thanh yếu ớt vang lên từ phía sau bọn họ.
“Kí lùm má!” Ba người quay đầu lại, vừa nhìn thấy mặt của Đông Vĩnh Nguyên liền đồng thanh nói tục một câu.
Bởi vì bộ dạng này của Đông Vĩnh Nguyên thực sự rất dọa người. Sắc mặt còn trắng bệch hơn tuyết ngoài trời, hai mắt hiện đầy tơ máu, đôi môi thâm sì, đáy mắt ứ đọng trông giống như quỷ hồn từ địa phủ hiện lên.
Ba người đánh giá gương mặt của Đông Vĩnh Nguyên một chút, xác nhận là có nhiệt độ, lúc này mới đỡ anh ta vào phòng làm việc.
Đan Tuấn Nghị rót một cốc nước ấm cho Đông Vĩnh Nguyên, để anh ta ủ ấm cơ thể rồi mới ân cần hỏi han: “Anh làm sao vậy, bị cướp à?”
“Tôi cảm thấy không giống bị ăn cướp, giống như bị lấy dương bổ âm hơn. Nói đi, có phải anh gặp nữ quỷ rồi không?”
Đông Vĩnh Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rất muốn mỉa mai lại một câu rằng bây giờ ngoài đường toàn là nữ quỷ.
Tu vi của anh ta không cao, nếu như không được đặc cách mở mắt âm dương thì sẽ không nhìn thấy quỷ. Nhưng sáng sớm hôm nay vừa mở rèm cửa ra, anh ta bị dọa đến mức hận không thể chọc mù hai mắt của mình. Nhất là khi lái xe trên đường, anh ta đã nghiền ép cả một con đường toàn là quỷ, số lượng ít nhất cũng phải mấy vạn con. Những quỷ hồn đó quá chân thực, anh ta không phân biệt được trong đó có người sống hay không. Suốt đường đi, anh ta nhiều lần nghi ngờ rằng liệu có phải mình đã cán chết người hay không, thật sự sắp điên rồi!
“Sếp đến chưa?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
“Vẫn chưa.” Đan Tuấn Nghị lắc đầu.
Lúc này điện thoại của Đông Vĩnh Nguyên khẽ rung lên, anh ta nhìn qua một chút rồi trực tiếp cúp máy, sau đó liền tắt điện thoại đi.
Sau đó, điện thoại trên bàn làm việc của Đông Vĩnh Nguyên cũng vang lên, Đông Vĩnh Nguyên tiện tay nhấc lên nghe: “Xin chào, chúng tôi là công ti truyền thông XX, chúng tôi muốn thương lượng chuyện bản quyền kịch bản với quý văn phòng một chút.”
“Không bán.” Đông Vĩnh Nguyên quả quyết cự tuyệt.
“Cái gì?”
“Không bán bản quyền.”
“Chúng tôi rất có thành ý, sẽ bỏ ra hai nghìn vạn…”
“Nói không bán là không bán, năm nghìn vạn tôi cũng không bán!” Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên cục súc tắt điện thoại.
“Đông Tử, có phải anh bị cái gì đó kích thích rồi không?” Bắc Phồn sờ lên trán Đông Vĩnh Nguyên: “Bản quyền năm nghìn vạn mà cũng không bán, anh bị điên à?”
“Tôi không điên, mà là thế giới này điên rồi.” Đông Vĩnh Nguyên bỗng trở nên kích động.
Ba người vô cùng kinh ngạc, một lần nữa xác nhận rằng Đông Vĩnh Nguyên hôm nay bị điên rồi.
“Hay là, hôm nay anh xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi?” Dịch Quan cầm lấy chìa khóa xe: “Tôi lái xe đưa anh về.”
“Không, đừng lái xe. Trên đường toàn là thi thể.”
“….” Ba người còn lại.
“Khụ, tôi thấy cũng không cần đưa anh ấy về nữa, cứ ở trong phòng nghỉ đi. Trước hết anh đi ngủ một giấc đã. Tiểu Bắc, đỡ anh ấy một chút.” Nói rồi, Đan Tuấn Nghị nhấc cánh tay Đông Vĩnh Nguyên lên.
“Ngủ cái gì mà ngủ, vài ngày nữa cho các cậu tha hồ mà ngủ, còn có thể ngủ mà vĩnh viễn không tỉnh lại.” Đông Vĩnh Nguyên quát.
“Móa, cái tên này hút cần rồi à?” Ngoại trừ hút cần ra, bọn họ thực sự không nghĩ ra vật gì có thể khiến một người bình thường biến thành bộ dạng này.
“Đông Tử anh bình tĩnh lại một chút. Nhân lúc sếp chưa đến anh đi nghỉ ngơi một chút trước đi. Nếu không khi sếp đến mà nhìn thấy thì lại trừ tiền thưởng của anh đấy.” Thường ngày thứ Đông Vĩnh Nguyên quan tâm nhất chính là tiền thưởng của mình.
“Đúng rồi, tiền thưởng, tôi còn phải tính tiền thưởng.” Đông Vĩnh Nguyên dường như cuối cùng cũng nhớ ra việc chính: “Tôi tới chính là để tính tiền thưởng cuối năm cho các cậu. Sếp nói tiền thưởng cuối năm nay của các cậu sẽ nhân gấp trăm lần.”
“Cái gì?” Ba người hít sâu một hơi. Lúc này cũng không ai bảo ai nữa, ba người tự phân công cùng nhau khiêng Đông Vĩnh Nguyên lên, cưỡng chế đưa anh ta đi về phía ngoài cửa.
Bị bệnh nghiêm trọng như vậy bắt buộc phải đến bệnh viện.
“Các cậu làm gì vậy?” Bốn người còn chưa kịp ra ngoài thì gặp được ba người Quý Lãng đang bước vào cửa.
“Sếp, bà chủ.” Ba người vội vàng đặt Đông Vĩnh Nguyên xuống: “Hình như Đông Tử bị bệnh rồi, chúng tôi đang định đưa anh ấy đi bệnh viện.”
“Anh ta làm sao?” Quý Lãng nhìn qua Đông Vĩnh Nguyên.
“Anh ấy nói một loạt mấy lời mê sảng, điều kỳ lạ nhất là, anh ấy nói sếp sẽ cho chúng tôi gấp trăm lần tiền thưởng cuối năm.” Bắc Phồn nói.
“Anh ta nói không sai, đúng là tôi có nói vậy.” Quý Lãng đáp: “Hơn nữa một lúc sau tôi sẽ phát tiền thưởng.”
Đợi đã, cả sếp cũng điên rồi? Hay là chúng ta đang nằm mơ?
Ba người vô cùng ăn ý mà nhéo một cái thật mạnh lên mặt mình: Đau quá, không phải mơ.
“Là…dựa theo tiêu chuẩn của tiền thưởng cuối năm năm ngoái, gấp trăm lần?” Giọng nói của Bắc Phồn run rẩy.
“Có thể.” Quý Lãng gật đầu.
Anh gửi tin nhắn cho Đông Vĩnh Nguyên nói anh ta đến tính tiền thưởng cuối năm của năm nay, sau đó gấp trăm lần lên để phát. Có điều dựa theo năm ngoài cũng không sao, đỡ phải tính thêm một lần.
Đông Vĩnh Nguyên thoát khỏi ba người họ, trở lại chỗ làm việc của mình, bật máy tính lên, tìm đến tiền thưởng cuối năm của năm ngoái, kiểm tra rồi nhân lên một trăm lần, sau đó đóng dấu. Bốn người, mỗi người 250 vạn, tổng cộng một nghìn vạn.
Sau khi Quý Lãng xem qua, đem chi tiết tiền thưởng cho Vu Miểu Miểu xem. Vu Miểu Miểu nhìn qua rồi cười nói: “Vừa rồi lúc ra cửa em đã chuyển 1200 vạn vào tài khoản của công ti, đủ để phát tiền thưởng rồi. Đông Đông anh phát đi.”
Đông Vĩnh Nguyên khẽ gật đầu, máy móc đi đến trước máy tính, mở khóa an toàn của tài khoản công ti, bắt đầu chuyển khoản.
Ba người Bắc Phồn đang đứng sau lưng Đông Vĩnh Nguyên, nhìn anh ta lần lượt nhập tên và tài khoản của bọn họ, hoàn thành chuyển khoản. Ba người không nhịn được lại véo nhau một cái, đệt, vẫn rất đau.
“Tình hình hiện tại nếu như không phải nằm mơ thì chỉ có một cách giải thích, sếp điên rồi.”
Ba người lại nhìn Quý Lãng, vẻ mặt hoàn toàn giống như trước, hình như không có điên.
“Giải tán công ti, cho phí thôi việc?”
Nhưng phí thôi việc cũng đâu cần cho nhiều đến vậy.
“Tận thế rồi?”
“Không sai, chỉ còn lại bảy ngày nữa. Không, phải là sáu ngày nữa.” Đông Vĩnh Nguyên nhìn chằm chằm một đôi mắt đỏ như máu, tuyệt vọng nói: “Vì vậy từ giờ trở đi, cầm số tiền này rồi muốn làm gì thì làm, tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“Sếp, chúng ta vẫn nên đưa Đông Tử đi bệnh viện trước đi.” Bắc Phồn nói.
“Anh ta không bị bệnh, chỉ là tuyệt vọng mà thôi.” Quý Lãng đáp.
Cái gì gọi là chỉ tuyệt vọng mà thôi?
Ba người đều là biên tập, thu thập tin tức, biên soạn tình tiết đều là những thứ mà bọn họ am hiểu nhất. Sắp xếp lại những gì Đông Vĩnh Nguyên vừa nói, bọn họ rất nhanh đã đoán được một khả năng. Lúc này sắc mặt liền thay đổi, hai mắt mở to.
“Là vì trận tuyết bên ngoài kia sao?” Bắc Phồn hỏi.
“Không sai.” Lần này là Vu Miểu Miểu trả lời: “Trước đó không phải các anh đã hỏi tôi trận tuyết ở thành Y kia có phải do yêu ma quấy phá hay không sao?”
Ba người không hẹn mà cùng hồi hộp, có một cảm giác rất không tốt.
“Trận tuyết này là do một con quỷ vương đã ngủ say ngàn năm thức tỉnh tạo thành. Bảy ngày tiếp theo, tuyết cũng sẽ không ngừng rơi.” Vu Miểu Miểu nói.
“Quỷ vương muốn giết Oa Oa, tôi và tướng công không đồng ý, hẹn bảy ngày sau quyết chiến. Tôi làm ra bốn con búp bê hộ mệnh, để đề phòng các anh bị tà ma xâm chiếm, các anh mua vé máy bay rời khỏi Hải thành, đến nơi các Hải thành xa nhất. Nếu như bảy ngày sau Hải thành vẫn còn thì các anh quay lại.” Nói rồi, Vu Miểu Miểu lấy ra bốn con búp bê, chia cho mỗi người một cái.
Lúc này ở lại Hải thành việc gặp phải nguy hiểm là không thể nghi ngờ, người bình thường không thể nói cho bọn họ biết chân tướng, nhưng những người trong phòng làm việc thì biết. Vì vậy cô và Quý Lãng quyết định nói chân tướng cho bọn họ biết để bọn họ rời khỏi Hải thành.
“Không thể không đánh sao?” Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Đan Tuấn Nghị là người đầu tiên hoàn hồn.
Anh ta hỏi câu này xong, hai mắt đỏ ngầu của Đông Vĩnh Nguyên cũng đột nhiên mở ra, căng thẳng chờ đợi đáp án. Anh ta cũng rất muốn hỏi, nhưng thân phận của anh ta mẫn cảm, không dám lên tiếng trước mặt Quý Lãng.
“Không thể.” Vu Miểu Miểu lắc đầu: “Nếu như không đánh thì Oa Oa sẽ chết. Oa Oa cũng giống như con gái của tôi và Quý Lãng, chúng tôi không thể nhìn nó đi chết được.”
Đông Vĩnh Nguyên cắn răng cúi đầu không nói gì.
Vu Miểu Miểu nhìn qua Đông Vĩnh Nguyên nói: “Đông Đông, có phải người của hiệp hội bảo anh làm thuyết khách không?”
“Tôi…Bọn họ có nói qua, nhưng tôi nói với hiệp hội rằng lời khuyên của tôi vô dụng.” Đông Vĩnh Nguyên vẫn tự biết rất rõ, tuy rằng anh ta có quen biết với Quý Lãng và Vu Miểu Miểu, nhưng cũng không có thể diện lớn đến mức khiến hai người họ từ bỏ Oa Oa. Huống chi, anh ta cũng không đành lòng nói để Oa Oa đi chết.
“Anh quay về nói với bọn họ, trận này chúng tôi nhất định phải đánh, nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức không làm tổn thương người vô tội.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Hai người, có cách?” Ánh mắt tuyệt vọng của Đông Vĩnh Nguyên lóe lên một tia mong chờ.
“Tôi nói này…đây là nội dung cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mọi người à?” Một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng mọi người. Hoắc Minh Tri ngáp một cái, dựa người lên vật trang trí trên kệ: “Không viết thể loại hình sự trinh sát mà chuyển sang thể loại linh dị? Có điều phương pháp thảo luận kịch bản này của mọi người cũng rất đặc biệt. Quỷ vương, tận thế, ngay cả tuyết rơi cũng liên hệ đến được.”
“Anh đến từ lúc nào?” Quý Lãng hỏi.
“Lúc nghỉ trưa. Ban đầu muốn đến uống cốc cà phê, thấy mọi người không ai ở đây liền ngả lưng trên sô pha một chút.” Hoắc Minh Tri cười đi đến: “Không phải nói chứ, cái ghế sô pha này của các cậu nằm còn dễ chịu hơn cả giường nhà tôi, thuận tiện còn có thể nghe kể chuyện.”
Quý Lãng im lặng nhìn anh ta.
Những người còn lại cũng dùng vẻ mặt tương tự nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cho dù Hoắc Minh Tri nội tâm mạnh mẽ nhưng lúc này cũng không kìm được mà có chút hoảng hốt. Nghe nói làm sáng tác ghét nhất là bị người ta trộm ý tưởng, không lẽ mình chạm vào hố lửa rồi?
“Cái gì nhỉ? À…tôi cũng nên về đi làm rồi. Lúc này cũng sắp đến Tết, xuất hiện rất nhiều trộm. Mọi người tiếp tục…tiếp tục…” Nói xong Hoắc Minh Tri liền rời khỏi phòng làm việc.
Đợi sau khi anh ta đi rồi, Quý Lãng nói với mấy người trong phòng làm việc: “Từ giờ trở đi bắt đầu nghỉ Tết, mọi người có thể đi được rồi.”
Nói xong, Quý Lãng cũng không để ý đến bọn họ. Cùng Vu Miểu Miểu và Oa Oa rời khỏi phòng làm việc. Để lại bốn người đang giương mắt nhìn nhau.