Vũ khí hình người - Chương 17
- Home
- Vũ khí hình người
- Chương 17 - Trò Đùa Quái Ác (17): CẢM ƠN, TỰ NHIÊN KHÔNG THẤY SỢ NỮA
Đọc truyện Vũ khí hình người Chương 17 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vũ Khí Hình Người – Chương 17 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vũ Khí Hình Người – Nguyễn Dục Tuyết mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Ry
Tầng hầm này vốn được cải tạo từ một phòng điều trị cổ, Tóc Quăn đoán căn phòng nằm chính giữa có diện tích lớn nhất kia hẳn phải đảm nhiệm chức năng quan trọng nào đó. Có khi chỗ đó là phòng thí nghiệm hoặc phòng giải phẫu, khả năng cao sẽ chứa tiêu bản cơ thể người.
Mà nếu khu trung tâm là phòng điều khiển thì cũng tốt, có thể thăm dò cụ thể hơn vị trí phân bố các phòng dưới tầng hầm, đỡ phải đi lòng vòng.
Bọn họ đi dưới ánh đèn yếu ớt, tham khảo bản đồ mà Nguyên Dục Tuyết vẽ, nhanh chóng xuyên qua mấy đoạn hành lang hẹp dài như thể không thấy được điểm cuối.
Đại khái là có bản đồ củng cố lòng tin, tuy là những hành lang ngột ngạt, tối tăm và kéo dài liên tiếp này đã tạo thành một loại áp lực lên tâm lý người chơi, nhưng vì có mục tiêu rõ ràng nên họ không hề cảm thấy sợ hãi. Ba người nhanh chóng đi xuyên qua dãy hành lang, trông như những người đồng nghiệp cùng tới chỗ làm sign-in.
Thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy khác thường chính là nhiệt độ không khí quá thấp.
Trong sảnh chính cũng lạnh, nhưng cái lạnh này khác với cái giá rét của bão tuyết thẩm thấu từ ngoài vào, dãy hành lang của tầng hầm có một sự ẩm thấp lạnh lẽo khiến người ta khó mà miêu tả thành lời. Chúng thấm vào từng khớp xương, lấp kín từng thớ cơ, khiến tứ chi cũng trở nên nặng nề.
Để tiện hành động, A Vàng mặc không dày lắm, đều là quần áo bình thường, chỉ khoác thêm một cái áo khoác màu nâu nhạt, thế nên ảm giác ẩm ướt lạnh lẽo kia càng lúc càng khó chịu… Thậm chí còn khiến cô có cảm giác như thứ gì đó kinh khủng đang rình mò sau lưng, mới khiến bản thân thấy lạnh thế này.
Cô kéo cổ áo lên cao hơn, nghi hoặc nhắc nhở: “Hai người có thấy… Hình như càng lúc càng lạnh không?”
“Hả?” Thể chất của Tóc Quăn khác với người thường, gã không mấy nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ bên ngoài, lắc đầu, quay sang hỏi Nguyên Dục Tuyết: “Này, cậu có lạnh không?”
Người máy lại càng không nhạy cảm bằng con người, dù sao thì cậu được thiết kế để thích ứng với rất nhiều môi trường khắc nghiệt. Nguyên Dục Tuyết cũng bình thản trả lời: “Không lạnh.”
Thế là Tóc Quăn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, có chút khó nói nhìn A Vàng.
Mặc dù gã không nói ra miệng, nhưng cái mặt tràn đầy vẻ than thở “Thật yếu ớt”.
A Vàng: “…”
Cô không thể nhịn được nữa xoa bóp ngón tay.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết cũng biết bản thân khác với con người. Nghĩ đến sự yếu ớt của con người, lại nhìn đống vải trên người, thứ với cậu mà nói chỉ có tác dụng che lấp đơn giản —
Mặc dù có tác dụng không đáng kể, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn mở miệng.
“Tôi có thể đưa quần áo của tôi cho cô.” Cậu đề nghị.
Tóc Quăn: “???”
Gã không để Nguyên Dục Tuyết kịp làm bất cứ động tác nào đã nhanh nhẹn cởi áo khoác của mình, giơ ra cho A Vàng, nhướng mày: “Cậu chậm chân rồi.” Câu này là nói với Nguyên Dục Tuyết.
Rồi bảo A Vàng: “Không cần phải quá cảm động đâu.”
A Vàng: “… Cảm ơn, tôi không lạnh, chỉ là muốn nói chỗ này có vẻ hơi lạ.”
Sự lạnh lẽo đó bỗng trở nên yếu hẳn khi đi tới cuối đường. Nhưng bọn họ không thể dừng lại, nhất định phải đi qua hai khu vực khác thì mới đến được căn phòng ở trung tâm.
Cửa ở cuối lối đi đều có cấu tạo và hình dạng nhất quán: hai cánh cửa màu trắng lẳng lặng đóng chặt, chiều cao chừng ba mét, không khóa, với vòng cửa kim loại màu bạc. Mặc dù quan sát cẩn thận thì sẽ thấy hình dạng của cái cửa này không liên quan gì đến bệnh viện, nhưng lại luôn khiến người nhìn liên tưởng đến mùi thuốc sát trùng.
Nỗi sợ không tên một lần nữa tràn lan.
A Kim mím môi, cô chuẩn bị tâm lý kĩ càng rồi mới bước tới định mở cửa, nhưng Tóc Quăn đã thẳng thừng đạp bay chúng. Bụi bặm rào rào trút xuống, bởi vì đã nhiều năm không được bảo dưỡng nên bản lề không khỏi phát ra những tiếng ồn chát chúa.
A Vàng không bị quỷ quái hù dọa, nhưng lại thót cả tim vì tiếng động Tóc Quăn tạo ra.
Trong đầu cô đau khổ nghĩ: Người có đẳng cấp có khác. Phách lối đến mức độ này mà vẫn chưa chết thì ít nhiều cũng phải có chút bản lĩnh.
Nguyên Dục Tuyết thì lại không có phản ứng gì — Thực tế thì gần như không có chuyện gì có thể khiến người máy giật mình.
Cửa được mở ra, Nguyên Dục Tuyết đi vào trong.
Khu vực này được phân chia khá dễ hiểu, không có mặt tường để ngăn cách. Ngay khi bước vào, họ đã có thể nhìn thấy toàn bộ vật dụng bên trong.
Dụng cụ màu bạc chiếu vào đáy mắt Nguyên Dục Tuyết, giống như một đống tuyết rơi trong con ngươi.
Những thiết bị kia có kiểu dáng đáng sợ vô cùng, thậm chí còn có thể nói là khủng khiếp.
Có vài chiếc ghế điện với mớ dây xích, bên trên còn treo vài chục lưỡi dao có hình dạng và cấu tạo quái dị. Có ngắn có dài, có mỏng như cánh ve, có nặng trịch sắc bén, từng con đều toát lên mùi của nguy hiểm.
Phía trên cùng của cái máy còn treo một lưỡi dao xoắn ốc sắc nhọn như đầu máy khoan điện. Nửa phần dưới của nó lại nối với một cái rãnh hình chữ U, trong cái rãnh có vài đường ống nhỏ, cứ thế chạy dài cho tới dưới đáy của thiết bị.
Hàng mi của Nguyên Dục Tuyết rủ xuống, cậu nhìn chằm chằm vào cái rãnh đó — Bên trong những đường ống kia có tích tụ một màu đỏ nhạt, trông như vết máu khô cạn còn sót lại.
Ngoài thứ đó ra thì còn có rất nhiều thiết bị dụng cụ có hình dạng quái dị khác. Có thiết bị giật điện được buộc trên mấy cái máy, có bình thuốc được treo lên với chất lỏng màu đỏ, thậm chí còn có một thiết bị trông như giá treo cổ, bên trên quấn đầy xích cùng với một miếng sắt nặng trịch rũ xuống. Mà trên miếng sắt đó có vài thứ sền sệt rất khó tả, giống như là mô của cơ thể người sau khi bị đốt cháy.
Khoảnh khắc con ngươi của A Vàng tiếp xúc với thứ kia, nó ngay tức khắc co lại.
Cô mất nửa ngày mới không chắc chắn lắm nói: “Những thứ này… Là dụng cụ tra tấn à?”
Theo những gì cô thấy thì đống máy móc này rất hữu dụng trong việc lóc thịt, lấy máu, mổ sọ, đóng dấu nung đỏ. Thậm chí chất lỏng đỏ nhạt chứa trong mấy cái bình kia trông cũng giống mấy loại thuốc dùng để bơm vào máu khi bị tra khảo.
Nguyên Dục Tuyết im lặng rà quét một lượt, đối chiếu những thứ này với dữ liệu trong kho.
Bởi vì bọn chúng thật sự quá cũ kĩ lạc hậu, hình dáng cũng có đôi chút khác biệt và quái lạ nên thời gian phân tích hơi lâu một chút.
“Không phải.” Cậu kết luận.
Tóc Quăn định đi tới sờ thử đống máy móc kia, nhưng không biết nghĩ tới cái gì mà gã lại không làm thế, chỉ đứng bên cạnh nói: “Cái đó chẳng phải quá rõ rồi sao, thứ xuất hiện trong ‘phòng điều trị’ thì đương nhiên sẽ là ‘thiết bị chữa bệnh rồi’, chỉ là loại hơi tà ma chút thôi —“
Gã nhẹ nhàng chép miệng: “Có điều mấy thứ này, nói là dụng cụ tra tấn thì cũng đúng.”
Trải nghiệm hết đống này thì người bình thường nào sống nổi, chết từ lâu rồi.
Không biết sao, so với đáp án “dụng cụ tra tấn”, nghe được mấy chữ “thiết bị chữa bệnh”, A Vàng hơi nhíu mày, vẻ mặt càng trở nên khó mà tiếp nhận.
Thấy hơi rợn tóc gáy.
Trong này trưng bày những thiết bị kinh khủng như vậy nên không ai muốn dừng chân. A Vàng mím môi nói: “Chúng ta mau đi thôi, nơi này cũng không có tiêu bản.”
Hai người kia không có vấn đề gì, đi xuyên qua đống “dụng cụ chữa bệnh”, tới chiếc cửa ở đầu kia.
Tóc Quăn bước nhanh hơn một chút, đi tới trước kéo cửa ra rồi đứng đó giữ, đợi Nguyên Dục Tuyết và A Vàng đi qua thì mới thả tay.
Cánh cửa nhanh chóng khép chặt, đồng thời lại khuấy động lên một lớp bụi mỏng.
Bọn họ đi được chừng một quãng, gần như không thấy được cánh cửa kia nữa thì Nguyên Dục Tuyết đột nhiên mở miệng: “Trên những dụng cụ vừa rồi, không có bụi.”
Cậu nói rất bình tĩnh, giọng lại hơi lành lạnh, rất khó để làm người nghe cảm thấy sợ hãi hay lo nghĩ. A Kim sửng sốt mất một lúc, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch —
Cô vẫn nhớ như in cảnh tượng vừa rồi. Rõ ràng cửa trước cửa sau đều chất đống bụi bặm, nhưng những thiết bị dụng cụ kia, mặc dù trông rất cũ kĩ, còn bám đầy những thứ sền sệt ghê tởm cùng với vết máu khô, lại không hề dính một hạt bụi.
Như thể… Trước đây không lâu chúng còn được sử dụng.
“Kệ nó đi.” Không biết Tóc Quăn đã nhận ra chuyện đó từ khi nào, gã lẩm bẩm: “Dù sao thì cũng không có con quỷ nào nhảy ra chặn đường.”
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, đồng ý: “Ừ.”
A Vàng: “…”
Hai người thản nhiên quá rồi đấy.
Nhưng cảm xúc của cô cũng được trấn an phần nào nhờ sự bình tĩnh của đồng đội.
Đằng nào thì có sợ cũng không được tích sự gì.
Mặc dù khu vực bày đầy đống thiết bị chữa bệnh kia rất lạ, nhưng bọn họ đi sâu vào trong thì cũng chỉ nhìn thấy những công trình bình thường. Có điều nhiệt độ lại giảm xuống, cái lạnh ban nãy như giòi trong xương bắt đầu quấn quanh.
Khi đến khu vực trung tâm, lần đầu tiên bọn họ gặp phải khóa cửa.
Chiếc khóa có kiểu dáng rất xưa, xiềng xích màu bạc nặng nề rủ xuống giữa hai cái tay nắm, vững vàng lấp kín mọi khe hở có thể bị mở ra, trên cửa còn khắc đầy kí hiệu phù chú màu đỏ. Nguyên Dục Tuyết vừa mới bước lên trước cầm sợi xích, định bóp nát nó thì Tóc Quăn đã nói: “Tránh ra đi, để tôi mở cho.”
Nguyên Dục Tuyết tưởng là gã có kĩ xảo mở khóa đặc biệt gì đó, lùi lại nửa bước.
Tóc Quăn thấy Nguyên Dục Tuyết đã cách đủ xa, sẽ không bị ngộ thương, thì mới giơ chân lên đạp mạnh vào khóa cửa.
Cú đạp có điểm rơi cực kì chính xác, còn rất bạo lực. Rõ ràng một sợi xích to dài như thế lại bị gã đạp cho kêu loảng xoảng, mắt xích yếu ớt nào đó vỡ ra, cứ thế rơi xuống mặt đất.
Tóc Quăn điều chỉnh lại tư thế hơi quá khoa trương của mình, thầm nghĩ: Có phải một đạp vừa rồi đẹp trai lắm không?
Đồng thời dùng ánh mắt kiêu ngạo liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, lại phát hiện vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, không một gợn sóng.
Tóc Quăn: “…”
Thấy Tóc Quăn nhìn mình chằm chằm thì cậu hơi quay sang: “?”
Nguyên Dục Tuyết hỏi: “Có muốn vào đó không?”
Tóc Quăn: “… Có.”
Lúc xiềng xích bị đá nát, hơi lạnh lập tức chen nhau chui từ trong ra, leo từ mắt cá chân tới từng tấc da thịt ấm áp. Ngay cả Tóc Quăn không mấy nhạy cảm với sự biến đổi của môi trường bên ngoài cũng phát hiện được: “Trong này lắp điều hòa đấy à? Lạnh như cái nhà xác ấy.”
Khóe miệng A Vàng hơi co rút.
Cứ coi như anh là dân pro đi, nhưng mồm miệng có thể kiêng kị một tí được không?
Nhưng chút suy nghĩ bâng quơ đó hoàn toàn không duy trì được lâu, vì một giây sau, con ngươi của A Vàng đã mãnh liệt co rụt, là phản xạ trong vô thức khi con người cảm thấy sợ hãi.
Trong căn phòng vắng vẻ bị khóa lại ấy có bày nguyên một dãy tủ xác, những chiếc tủ vuông vức màu trắng được dán số hiệu và các cái tên bị gạch. Nhưng thứ khiến người ta sợ hãi hơn cả là có ba cánh cửa tủ đang từ từ mở ra, những âm thanh kẽo kẹt phát ra từ đó, ở trong bầu không khí này lại trở nên chói tai vô cùng.
Dù cách một quãng xa cũng có thể thấy được màu đỏ tươi gai mắt đang chảy ra cùng với tứ chi có phần vặn vẹo.
Tinh thần căng thẳng dẫn đến khó chịu về mặt sinh lí, A Vàng cảm thấy dạ dày trống rỗng, cơn buồn nôn không ngừng dâng lên, môi mím thành một đường thẳng —
Sau đó cô nghe thấy giọng nói suy tư có phần nghi hoặc của Tóc Quăn.
“Cái này có được tính là tiêu bản không?”
Nguyên Dục Tuyết ở bên cạnh bình tĩnh trả lời: “Không.”
Ngay sau đó, cậu nhấc chân đi về phía dãy tủ xác kia.
A Vàng: “…”
Cô nghĩ, cảm ơn, hình như hết sợ rồi.
eyJpdiI6Ik9vNHF2bUIzaXY5RWc5QnZobmY4OEE9PSIsInZhbHVlIjoicjcyXC8wb3NCM2ZzTjVWZFNlbnV5VXNVdmJBWndpdHlKS28zWjlJSklZUXlVMlVvWllBS0dLY2U5V0VsN1hTb3ciLCJtYWMiOiJjZGNkMWY0ZGI5MjE4Y2UzZGNkM2NiNzk1N2YwNzE1OTg2ZjQzY2ZjZDc5ZWI2Njg2M2Q4OWFhMmI1Yjg5YjJhIn0=eyJpdiI6Ik9nbDNGZUJMWGJZcGU0TW5IcnlOQlE9PSIsInZhbHVlIjoiSHhPUTVLeDk1VStQanFMNEQ1bng2OG1tZ0RLOHk1c2R4K3VGZyt3TVRVWUp2U1RHdlRPUzA5SkxDUVhNanlcL1dTRlZDTG9cL1d6XC9QR3pqN2tOemNhMktWUEVRUENnamllcnVtYW5ObXcxMzQ9IiwibWFjIjoiZmRiZmI0M2RlOTFhODVjMzYxNzJjMmE1NjU2YmZlMWZlY2VkNjk0NGU3YzNiMzI1YTAwNGQxZTk3MGMwNWZkMSJ9eyJpdiI6IjlqSlwveWFCcDN2VE9qK3hoQ2IyWWpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVLZkJpUlp5eTdiTE5cL3gyc0l6anc4bnVLTTlTSHo2WVRSdnd0NlBibW0rZndcL0xlK1M5SDJnemEyOXBtUWVnViIsIm1hYyI6IjFjMWM5MGY1MGIxZDc0Yjg4MDYwNjZkNGJiMTIzOGUwNTgwYzdjOGE4OTdjMzI0MjY2NTY3YmMxMWYyYjJkNDYifQ==eyJpdiI6IklIQzJkK1oyTzJJM1U3UmN3MnZZeVE9PSIsInZhbHVlIjoiMEZiWUZEVmpDWVluNDRPOUJsUGVNRWlNcElaakNyM1pDUDhRckRvcjhVMlM4MkQ4Q2pFd3hUaTJmK01iSSszS1VXYmc1aGdoRDgrem1xV09hMjhNWFlIUkk2ZzFSSDY4ZnZjWEJDUk14NWdjeUxJNzl3U0p2ZFdsSmE2Tm9nak9ZV0tLaW5hSWdTVndwYURhR2c0WEdnPT0iLCJtYWMiOiIxNGViN2I1Nzg0MTU4ZTU0NTlmMWQxM2RlNDQxM2YxNGYxZjRjNzMzYzlhOTVhYzZlM2Y1MjNlZmM5Zjk2YTQwIn0=eyJpdiI6IkFLT0hVVHA4eXZqZlNDVmRLRFwvXC9TZz09IiwidmFsdWUiOiJTNUF5WlNZTFRrM280UXRoZWhUNkJueWR4UXlBWW1jUThmVHZcL1JkWHF0a1ZGN3VaeFdqOVZGOTNqUjFsemI4NCIsIm1hYyI6IjlkNjUwNzc1ZmI0ZTBmYzc1OTdlYjU1M2VjNjdhODQ2NTY0ZjBlNzk0NDkzZjlmNDMzNDk5Mzc4M2U2ZjYxMWYifQ==eyJpdiI6IjVIMGgyT3JZdTlVTnQ1ZklDa2FrK2c9PSIsInZhbHVlIjoiRUdMajR6Yis5WDlDb3lpS3NVM08weHpONWlGNjVuT2JNbFRBZFBGZHBNUE5CS0lIS2J2am1oNFVvVzNzMUQ2VkRKZWhCQzNJY3FUYjNHWGZ5MEZkM1wvdVppMkRrS0xrT2tzd29cL0FQXC93VVpva3lxN2U1YWhLSFFKcFZVUjJLY3docXFqZVwvdGpzdE5CWXNmTGhDalpIRVhxdjVsWlwvek5nTWNJY3FLQnY3QTg2TlR4eUllWnZ5T1laZnVYT3dNWDYwc3JWMERFUkhxWFhlcWFRaGVzUzd6bStqWFE0bkxGU1dveno0eFJcL3g2MHBZT2ZLb1QzbTBmdHMrNlptRElPXC8iLCJtYWMiOiJlN2UwNjQwNjc3ZGRkZTI4ZDVhNTcxMWEzZDBiMTExM2QzZjQ0MWE4MDJmYTI4MjZhOTIzNzUxNTQyNjhkYzE5In0=eyJpdiI6IjR3ZTg1emVURWQzVmJBNjB0UXNIUnc9PSIsInZhbHVlIjoiTXlreTFNaE9vWTg0TVRObWJaY3hGd3pqMVM0NjdONDZGSVREaVwvdFJoTUZJTnh5cEJsSkpMRlIrVElDdkFQa2UiLCJtYWMiOiJmOWEyZTA0ODg1YTM3NGQxODUwODFjYjdiNDcwYjg3NjZjMzkxNWEyZjg3OWRlYzQwNWRkYzQ0MTFlYTFhNzcyIn0=eyJpdiI6IlNzVXJhbVZRNWY5dzQ3WHlacFpuV2c9PSIsInZhbHVlIjoicXBsUFwvRGRVT0RINEs1WUhlS2dhcHM0VkRJb2pNVkdBanRiU3R0dVwvaHlqSDZPdWhcL0hweGV5SCtUaHdLTUU3YzA2a0N5bVpPTjd5akVuZlRRdnFmTkFCWUc2c2FvRTdXQ1gybXpoQTA2SVE9IiwibWFjIjoiNzAzOGZjYzY3ZDBlNTRkMDcyZTZmNTAzYTg3MmY5YzcyOTU3NzBjZTMxZjdkM2QyNzUwMWRkODVkNjYzYmJhOCJ9eyJpdiI6IjNqTUdrUFBWbVByaTZGODhFNG1RRGc9PSIsInZhbHVlIjoiVVlrNTNQUTJuSzdQZVlObFNxUENXS3MxK0wzTXZiR3JSVUh3MVorR2RpeVJHK0UxZkg2b1wvUTBldXBnNWR2d0ciLCJtYWMiOiI0OTFkZmY2MTE3Y2M3Mjc1ZWQ5NTQ4ZjMzMGY0MzZkNmM3OTQ0ODYwZmRiYTA0MTZhYWFiODkyMjFiNzhiOWU1In0=eyJpdiI6IktZYVwvZG9qTmdxM29LNGZtUjNWXC9vQT09IiwidmFsdWUiOiJVdHR0THRVTXVwOW5TczJ2R1pcL2lySVNvU3ZzZmo4UmNHZHlrZURSOFBsOWZaWkwxNFZcL2hzNjJjRGxqVnFqM003M093VkFWMWRYNUpNVW9SbkZRQmtTUEdRbU1RK2trUHZNczZZXC9EMnliWWt2dEcwa05XRmYwanZxUlYzenR2VElyODlGamdKMElnUitab3ZZbnZaQkpWNWYzRjNqQ1BJUENxcDVDZTltaUtpKzlMa2NoYmVnM2g5a0tRdVBVQXhLbmtHUzRmRG1SUUY0dnd3UDU0a1Y4N0ttbFBrV0I1M2Iyd1UzZVVLOUlIb2N5eHEwMW15WHNyNndjUGVteDZGZWY3MXQzM1RjNG9BckYwY0poNW1NQVwvRHIzek1ONjd6eGxyQnU5Vm9ZTkxKUEpKWnZYeVwvb0taRnFzc3JENzdGOFJnQWNXVlZDYjU4NEtsbkJMVEZ5eE5zbmlSbnViZjF4dTlrcEpuZ3Q4VjZoSDFxUVp2XC9lcFN6V2pTQmo0VDY1V2dVWU9DTzJtNzh4UkQyUERVdHhwcWludWVKXC9GYWJOMk1zQzcxMVpqVGNrdFlXYk5saXJ5UTN3N3NuZlpQZHpLcE1vYjlNXC96bzF4VlRyOXhWYWV3WjhlOVU5NUR6Y3RKTWZ0bmdZem9qYzJvZ2RoQ2JMZzRYWGI0Z29Oa0s1ckZCbXVRVk9IKzFqeFd4cWhoSkpUR2syTW94cFMraFlNaGxXelJyOGZiR1J3R2VabGJoWWZWSndLSzBKSGdoaENYeVdQVTRFMzRxQTRYNjV1d3VtbEp1ZVlGSEY2aW13RUk2OHZ1ZFpiYzBsYTNwVkhPQjgwZjAxVFp4MDVPbUQwTHJTWEJXK0V1alhoUDN5SVJsSExnPT0iLCJtYWMiOiI5MGM0NDliZTc4MjhhOGI5ODkxYzFkYjEwNmE3YzE5YzRmMzM0YWZhNzNjZDNkNzgyYWU1MzlhNWE1ZjRjYzI0In0=eyJpdiI6IlhmZVdrVW94bEcwMExIcGZFbWxkb1E9PSIsInZhbHVlIjoiNVJwQ2dnaGc1dXhKQ1wvbEZFNmhneDhcLzBUaWR5WGdaY1A0RnMzV0E5RmF4M0Q0XC82TU5Qc1VhYmQzOEVldFkwNiIsIm1hYyI6ImVkODg5NGIxODk3M2I5OGI2ZWRmZDhkOTQzZmYzZGEzN2YxODI0N2RkODZkZmVkOTkxNGRmYzJkYWU3MDVhYzUifQ==eyJpdiI6IkZ2TjJLc2pGZU5MYzlDXC9BNTdcL05DZz09IiwidmFsdWUiOiJMWGdGNTFWWTBKaUlpY1B6SjNtY1l3TzVWY2VhSElRRzB5Y2ZWOGx1ZDBGU2xLM3hcL08rM0NjcWJDdFFEXC9xMFVcLytGVG1xbXg5Wk0zaFhBR0J6dk5JOTFTbHhNRW9yV2tuRWJaMzNLcXlURGVBMmEwdFwvS05VS2NneVJqVWRDQWswNVBKbEZPN0JkeVNDcVZuek1ZT3RhUVwvc1dkdUczaXp6VG9DakhWN3BhcUlaa2ZacGhSUVwvMmdrZEVYNVpKU09hT1ZsQVA2KzVhbVwvTXlGRTdKMDZOWERCUlFZRzMxQWNqT25ESWZGNnZ1UDd5c283VmFFMnBHUXpGKytMRzNjcFRacThzelRNWHYwVm5Ka2JsNkJBbUNrV1lMOXBXXC9ZUVJPekFHdVJmYTk1cmFYY1BHaGc3cDVkM2NVN2VWWFwvSHZaY0I0U0J6UVZFaVljb0tBdytkREIrQUhhek5lRE1BZFowN3lVTkFGRFR3MkNjMjZRc0VWQUF4bWZhYUhReWU0ZWU1M0poT1hFdGFESENTekR6TnZQWVFSRkk1eFlnM2JFTno1aXdWZW93SXA3SUk0XC9HK29ScWpENmJFVlJBSyIsIm1hYyI6IjQyMDVhNzk1YTJiZWQ5OTg0YTk2NTVlNTgwOTI5MmIyOGEyMDg4ZGEyNzBhZDU4OThmM2Q1NGRkNjRjMGVmNDYifQ==