Con đường chông gai - Chương 47
Đọc truyện Con đường chông gai Chương 47 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai – Ngụy Vô Tiện (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nguỵ Vô Tiện nhìn đứa bé còn nhăn nhúm, đỏ hỏn trong tả lót, trái tim cứng rắn dường như mềm nhũn thành vũng nước, khẽ cười nói: “Đứa nhỏ này đặt tên chưa? Tên gọi là gì?”
Kim Tử Hiên mặt mày vui vẻ, nói: “Đặt rồi, tên là Kim Lăng, tự là Như Lan”.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, hô hấp nặng nề, không thể tưởng tượng nói: “Tự là Như Lan?”
Giang Trừng nói: “Đúng vậy, a cha đặt, có vấn đề gì sao?”
Nguỵ Vô Tiện vội nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, tên tự này khá tốt”.
Giang Trừng nói nhỏ: “Tốt cái gì, Như Lan Như Lan, nghe giống như người Lam gia vậy”.
Nguỵ Vô Tiện không phục nói: “Giống người Lam gia thì làm sao, Lan là quân tử trong các loài hoa, người Lam gia lại càng là quân tử giữa đám người, thật là tên tự tốt”.
Giang Trừng cạn lời trợn mắt nói: “Xí, tên tự có tốt cũng không phải do ngươi đặt, ngươi vui vẻ như thế làm cái gì”.
Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Trừng nói như thế, ăn ý liếc nhìn nhau cùng với Lam Vong Cơ ở bên cạnh, cũng không giải thích nhiều với Giang Trừng làm gì, ra sức chọc tiểu Kim Lăng vui vẻ thôi.
***
Một tháng sau, là tiệc đầy tháng Kim Lăng, Nguỵ Vô Tiện thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, đứng trước gương rối rắm nói: “Lam Trạm, ngươi thấy ta mặc bộ này thế nào? Đẹp không?”
Lam Vong Cơ nói: “Đẹp”
Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: “Ai da! Lam Trạm! Tuy rằng ta biết mình tướng mạo xuất chúng, ngọc thụ lâm phong, nhưng ngươi cũng đừng có bộ nào cũng khen đẹp chứ, dù sao cũng phải chọn một bộ đi”.
Lam Vong Cơ nói: “Thật sự đều đẹp”.
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: “Haizz! Thôi, vẫn là ta tự mình chọn thôi”.
Có lẽ là vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo trong kiếp trước để lại ám ảnh, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện chọn một bộ thường phục màu đỏ rực, vừa trang trọng lại vừa tươi vui. Làm cho ngũ quan tuấn tú thêm vài phần khí chất tà mị, khoé môi tự mang ba phần ý cười, quả nhiên là một nam nhi tuyệt hảo phong độ nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng.
Kim Lân Đài biển người tấp nập, tiếng trống và tiếng nhạc hoà vang, khắp nơi đều là tiếng cười đùa chuyện trò, sau khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến, tầm mắt Nguỵ Vô Tiện liền lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kim Quang Dao ở cách đó không xa, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy Kim Quang Dao đối với Giang Yếm Ly còn tôn kính hơn đối với Kim Tử Hiên, trong lòng nghi ngờ khó hiểu, liền chạy đi tìm Giang Trừng hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Giang Trừng quay đầu nhìn nhìn xung quanh, tiến lại gần thầm nói: “Sự thật cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ biết mấy hôm trước a tỷ trong lúc vô tình nhìn thấy một bài vị ở trong phòng Kim Quang Dao, nghe nói là của mẫu thân ca kỹ kia của Kim Quang Dao.”
Nguỵ Vô Tiện thấp giọng kinh ngạc nói: “Bài vị mẹ đẻ của Kim Quang Dao?”
Giang Trừng nói: “Đúng vậy, Kim Quang Dao biết là bị phát hiện, tự biết đuối lý, lập tức nhận lỗi cùng với Kim Tử Hiên và a tỷ, bày tỏ rằng nhất định sẽ xử lý bài vị kia, ấy mà không không biết vì sao, a tỷ chẳng những không trách phạt, còn kêu hắn giữ bài vị lại, bởi vì là quyết định của a tỷ, nên Kim phu nhân và Kim Tử Hiên cũng đều không phản đối, ta nghĩ vì chuyện này, cho nên Kim Quang Dao mới đối với a tỷ đặc biệt tôn kính đó”.
Giang Trừng tám chuyện về Kim Quang Dao không có cảm xúc gì, nhưng Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lại là một trận hãi hùng khiếp vía, nghĩ thầm may mắn Giang Yếm Ly là người nhân hậu, bằng không với tính cách hay mang thù kia của Kim Quang Dao, việc này nếu làm không tốt, chắc chắn trong lòng sẽ ghi hận Giang Yếm Ly, nhưng chỉ sợ là chính y cũng không ngờ, Giang Yếm Ly không những không trách phạt y, ngược lại còn giúp y quang minh chính đại giữ bài vị lại.
Kim Quang Dao quan tâm người mẹ kia của y như thế, hành động này của Giang Yếm Ly, không thể nghi ngờ sẽ khiến y cảm kích trong lòng, nảy sinh lòng tôn kính.
Nguỵ Vô Tiện đang nghĩ đến đây, suy nghĩ đột nhiên bị tiếng hò hét ở xung quanh cắt ngang, hoá ra là Kim phu nhân ôm tiểu Kim Lăng đi đến, đại sảnh vốn đã cực kỳ náo nhiệt, lúc này bầu không khí trong nháy mắt bùng nổ tới đỉnh điểm.
Đến khi Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc ẵm được tiểu Kim Lăng, cảm giác đầu tiên chính là nhẹ quá, nhỏ quá, cả người mềm èo như thể tay mà hơi dùng sức một chút là sẽ có thể bẻ gãy vậy. Nhịn không được nhỏ giọng nói với Lam Vong Cơ ở bên cạnh: “Wow! Lam Trạm, thì ra trẻ con mềm như vậy, ngươi xem ngươi xem, lại còn đáng yêu nữa chứ!”
Lam Vong Cơ nói: “Ừm, thực đáng yêu”
Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện đảo một cái, cười nói: “Lam Trạm, ngươi có muốn ẵm một chút không?”
Vẻ mặt Lam Vong Cơ ngẩn ra, gương mặt nhìn không ra buồn vui chợt thất thần trong một khoảnh khắc, hơi do dự nói: “Ta… vẫn là không nên đâu, ngươi ẵm là được rồi”.
Nguỵ Vô Tiện xúi giục: “Không sao đâu Lam Trạm, đừng sợ, làm giống ta nè, tay nhẹ nhàng nâng trên đỡ dưới một chút là được”.
Nguỵ Vô Tiện không đợi Lam Vong Cơ từ chối, đặt Kim Lăng vào trong lòng ngực y, Lam Vong Cơ chẳng kịp nghĩ gì, vội vàng đưa tay ôm lấy tiểu Kim Lăng trước mắt, nhịp thở bất giác thả ra vô cùng chậm, cả người cứng đờ một tư thế không dám nhúc nhích một chút nào.
Giang Trừng cách đó không xa vẫn luôn trông chờ mỏi mắt, không dám xuống tay, thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều dám ẵm, không lý nào mình lại không dám chứ! Liền đi qua nói: “Hàm Quang Quân, đưa Kim Lăng cho ta ẵm đi”.
Lam Vong Cơ giống như trút được gánh nặng nói: “Được”.
Đợi đến khi giao đứa bé cho Giang Trừng, thân mình căng chặt của Lam Vong Cơ rốt cuộc mới thả lỏng ra. Tiểu Kim Lăng bị một đám trưởng bối bạn bè thân thích ẵm tới ẵm lui, cuối cùng mới chuyển đến trong lòng Giang Yếm Ly.
Kim Quang Dao ở một bên thấy mọi người cơ bản đều đã ẵm, bàn tay bên người hết nắm lại thả ra, buông lỏng rồi lại siết chặt, cứ luôn do dự không nhấc chân cuối cùng nhịn không được đi qua, thật cẩn thận nói: “Tẩu tẩu, có thể để ta ẵm một chút không?”
Giang Yếm Ly tươi cười ôn hoà gật gật đầu, giao con cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao nhẹ nhàng ôm vào lòng đứa bé non nớt hồng hào, hai mắt tràn đầy sự yêu thích và nuông chiều không thể che giấu.
Khách khứa lui tới nhìn mấy trưởng bối tranh nhau ẵm em bé, sôi nổi cảm thán Kim tiểu công tử thật là biết đầu thai, không chỉ có bối cảnh gia tộc phụ thân hùng hậu, mà nhà mẹ đẻ của mẫu thân cũng là một trong tứ đại gia tộc, đại sư thúc lại kết duyên cùng Cô Tô Lam thị, trong tứ đại gia tộc đã chiếm hết ba cái, thật sự là thu gom trăm ngàn sủng ái vào người, khiến người khác ganh tỵ.
***
Mười năm sau, Kim tiểu công tử khiến ai nấy cũng đều ganh ghét này, cùng với một thiếu niên khác lớn hơn hai tuổi, lúc này đang vô cùng chật vật bị một đám yêu thú cấp thấp vây quanh tấn công đến luống cuống tay chân.
Kim Lăng mười tuổi tay cầm tiên kiếm, hết sức chăm chú đối phó yêu thú trước mắt, đột nhiên một luồng kiếm quang xẹt qua từ bên canh, sợ đến nỗi cậu vội vàng nhảy lên tránh né, kinh hoảng kêu lên: “Ê! Lam Cảnh Nghi ngươi biết dùng kiếm không hả? Thiếu chút nữa là chém vào quần áo của ta rồi!!”
Lam Cảnh Nghi không chút khách khí phản bác nói: “Hừ! Ngươi biết dùng kiếm hay không vậy? Diệt yêu thú mà giống như nhảy múa loạn xạ khắp nơi”.
Kim Lăng cả giận: “Ngươi mới là nhảy múa á! Có bản lĩnh ngươi đứng im đừng nhúc nhích, ta xem ngươi làm cách nào diệt yêu thú”.
“Được rồi, được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau nữa, Hàm Quang Quân và Tiện ca ca còn đang chờ chúng ta đó”. Một giọng nói ôn hoà cắt ngang cuộc tranh cãi như cơm bữa của hai người.
Kim Lăng vừa giết yêu thú vừa kêu lên: “Tư Truy, ta nói rồi không cho các ngươi gọi sư thúc của ta là ca ca!”
Lam Tư Truy: “…..”
Lam Cảnh Nghi cười với vẻ mặt thiếu đánh, không chịu phục vặc lại: “Ê! Đại tiểu thư nhà ngươi, ngươi quản thiên quản địa, còn muốn quản người khác xưng hô thế nào à!”
Tiểu Kim Lăng lập tức nổi trận lôi đình quát: “Ngươi nói ai là đại tiểu thư hả? Ngươi mới là đại tiểu thư! Dù sao đi nữa các ngươi cũng không được gọi là ca ca, dựa vào đâu tự nhiên ta lại thấp hơn các ngươi một bậc”.
Lam Cảnh Nghi cười ha ha nói: “Ta cứ kêu, ta cứ kêu, Tiện ca ca ~ Tiện ca ca ~ Tiện ca ca ~ Tiện ca ca ~~~”
Khuôn mặt non nớt của Kim Lăng hiện ra màu tái xanh, rút kiếm tấn công liền, cả giận nói: “Lam Cảnh Nghi, ta không để yên cho ngươi!”
Lam Cảnh Nghi thản nhiên vừa trốn vừa cười nói: “Tới đi, tới đi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi à!”
Lam Tư Truy thấy hai bọn chúng nói mấy câu không hợp là lại đánh nhau, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đừng đánh, mau dừng tay đi!”
Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi hỗn chiến không chịu ngừng, cuối cùng bị Lam Tư Truy mạnh mẽ xen vào tách ra, nhìn đám yêu thú cấp thấp liên tục tràn đến, Lam Cảnh Nghi oán giận nói: “Nhiều yêu vật như vậy, khi nào mới là điểm cuối chứ? Tiện ca ca cũng thật là nhẫn tâm, không sợ chúng ta bị yêu vật ăn thịt”.
“Cảnh Nghi, cái gì ta cũng nghe thấy hết rồi đó nha” Một giọng nói lanh lảnh từ trên đầu ba đứa nhỏ truyền xuống.
Ba đứa nhỏ ngẩng phắt đầu lên nhìn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi trên cành cây, cùng với Lam Vong Cơ bạch y như tuyết, mặt vô biểu tình, lạnh lùng băng sương.
Ba đứa nhỏ hưng phấn kêu lên: “Tiện ca ca (sư thúc), Hàm Quang Quân”.
Kim Lăng thấy hai người kia dạy mãi không sửa, cả giận: “Đã nói không cho các ngươi gọi sư thúc ta là ca ca!”
Lam Cảnh Nghi qua cơn vui mừng, không rảnh tranh cãi với Kim Lăng, thở dồn dập bất an nhìn Lam Vong Cơ, rụt rè nói: “Hàm Quang Quân, chuyện đó… vừa rồi là ta nói giỡn”.
Giọng Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Gia quy Lam thị, không được nói chuyện thị phi người khác ở sau lưng, sau khi trở về, tự đi Giới Luật Đường nhận phạt”.
Lam Cảnh Nghi mặt mày ủ rũ nói: “Dạ, Hàm Quang Quân”.
Nguỵ Vô Tiện nhàn nhã lấy từ trong ngực áo ra một quả táo, rắc một tiếng cắn xuống, Kim Lăng thấy hai người trên cây không hề có ý muốn hành động, nhịn không được kêu lên: “Sư thúc, ngươi không xuống dưới đây hỗ trợ sao?”
Nguỵ Vô Tiện vừa ăn vừa nói: “Tại sao ta phải xuống hỗ trợ?”
Kim Lăng ngẩn ra, nói: “Không hỗ trợ thì ngươi tới làm gì? Xem chúng ta xấu mặt à?”
Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc nói: “Ồ? Chẳng lẽ ba người các ngươi không giải quyết được mấy con yêu thú cấp thấp đó ha?”
Kim Lăng nhíu mày nói: “Hừ! Không hỗ trợ thì thôi, cho dù không cần các ngươi, chúng ta vẫn có thể giải quyết được, còn không phải là vài con yêu thú cấp thấp thôi sao, có gì ghê gớm đâu”.
Nguỵ Vô Tiện cắn hai miếng hết luôn trái táo, cười xấu xa nói: “Phải không? Lợi hại vậy ha? Ừ… thế thì hôm nào ta bắt hai con sơn tiêu nhãi nhép, cho ngươi luyện tập một chút!!”
Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy nghe Nguỵ Vô Tiện nói, kiếm trong tay nhất thời run lên một cái, Kim Lăng càng cả kinh hơn nói: “Sức lực của sơn tiêu một chân vô cùng lớn, ăn người như ăn kẹo, ngươi muốn ta chết à?! Hừ, người lớn các ngươi cứ thích hù doạ”.
Mắt Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, cười như không cười nói: “Hù ngươi? Ngươi hỏi thử hai vị bên cạnh ngươi xem, có phải ta đang hù ngươi không”.
Lam Cảnh Nghi lập tức tiếp lời: “Kim Lăng, lúc ta và Tư Truy bảy tám tuổi, đã bị Tiện ca ca dẫn đi chọc ổ sơn tiêu rồi, bây giờ ngươi đã mười tuổi, hắn không phải đang hù ngươi đâu”
Kim Lăng hung hăng trừng mắt liếc Lam Cảnh Nghi đang nói một cái, quay đầu liền nhìn thấy Lam Tư Truy không biết nói dối cũng một bộ tỏ ra hắn không nói xạo đâu, không thể tin nổi thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện ở trên cây, lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Nguỵ Vô Tiện thấy Kim Lăng tuổi còn nhỏ đã thức thời như thế, nhịn không được cười ra tiếng, “Được rồi được rồi, nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa, Kim Lăng à, ta tới đây, là mang cho ngươi hai tin tốt, muốn nghe không hả?”
Kim Lăng biệt nữu nói: “Ngươi thì có thể có tin tức gì tốt chứ?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tin thứ nhất nè! Là ngươi sắp làm ca ca, tin thứ hai á, là tiểu thúc thúc mà ngươi luôn nhớ thương đã tới rồi!”
Kim Lăng mừng rỡ nói: “Thật ư?” Sau đó xụ mặt nghi ngờ nói: “Sư thúc, ngươi sẽ không lại lừa ta chứ?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Lừa ngươi làm gì? Ngươi thích tin hay không tin? Nhanh lên đi, đợi các ngươi giải quyết xong mấy con này, ta sẽ mang ngươi trở về Lan Lăng tìm sư tỷ”.
Kim Lăng vẫn có chút không tin, lúc đánh nhau tranh thủ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt không giống đang lừa gạt, lập tức ổn định tinh thần, tĩnh tâm ngưng khí, lập tức tiên kiếm trong tay phát ra linh quang sáng rực hơn trước, hét lớn một tiếng lao vào đàn yêu thú, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi thấy thế cũng đua nhau rút kiếm lao theo.
Nguỵ Vô Tiện nhìn ba đứa nhỏ ra sức chém giết bên dưới, cười nói: “Lam Trạm, ngươi thấy công phu của Kim Lăng thế nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Động tác không thông thạo, thiếu kinh nghiệm, linh lực cũng chưa phát huy được tối đa”.
Nguỵ Vô Tiện thở dài: “Haizz ~ hai nhà Kim Giang sắp chiều nó lên tận trời rồi, bình thường căn bản nó không tiếp xúc với tà ám thực sự, động tác đương nhiên không thông thạo”.
Lam Vong Cơ nói: “Nguỵ Anh, Liễm Phương Tôn vẫn chưa tới Cô Tô”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta biết mà! Ai kêu tên tiểu tử kia thích hắn nhiều hơn thích ta, thực là buồn cười! Với cái cách chiều chuộng kia của Kim Quang Dao, còn không phải muốn nuôi nó thành phế nhân đi”.
Lam Vong Cơ: “…..”
Nguỵ Vô Tiện vừa xem vừa bình luận: “Kiếm pháp của Kim Lăng có hình thức nhưng không có chất lượng, nhìn thì đẹp, nhưng không có uy lực lắm, xem ra hôm nào phải dạy nó lại cho đàng hoàng”.
Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: “Thật sự không phải đang gài bẫy nó?”
Nguỵ Vô Tiện cố sức trợn to mắt nói: “Ta làm sao có thể gài bẫy nó, trước đó ta đều là vì mãi giũa nó”.
Lam Vong Cơ nói: “Ừm”
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vậy mà đồng ý, khoé miệng mỉm cười, nhướng mày nói: “Ngươi ừm cái gì? Không phải mới vừa rồi ngươi còn nói là ta gài bẫy nó sao? Hàm Quang Quân, nguyên tắc của ngươi đâu?”
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi cảm thấy đúng, thì chính là đúng”.
Nguỵ Vô Tiện bị nghẹn lời một chút, gương mặt hơi ửng đỏ, bất quá trước mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện xưa nay không biết da mặt là cái thứ gì, trong lòng vui sướng, đưa tay túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, ôm cổ y hôn một trận điên cuồng, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Lam Trạm, ta thật sự yêu ngươi muốn chết”.
Lam Vong Cơ cố đè khoé miệng đang có xu hướng giương lên, bình tĩnh nói: “Ta biết. Ta cũng vậy”.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nghiêm túc nói lời âu yếm, trên mặt lại không hề có khác biệt gì, liền đưa tay lên sờ, quả nhiên cảm thấy nóng rực, sờ một hồi thuận tay vuốt ve một phen, Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay không an phận của hắn, dịu dàng nói: “Nguỵ Anh, đừng nháo”.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu hôn mạnh bạo lên môi y một cái, cười hắc hắc nói: “Được rồi, không đùa ngươi nữa, đi thôi, chúng ta đi tìm bọn Kim Lăng”.
Lam Vong Cơ gật đầu, tuy mặt vô biểu tình, nhưng đáy mắt thanh lãnh lại toả sáng rực rỡ, sáng chói một cách khác thường, vươn hai tay ôm chặt Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng đáp xuống đất, giống như ôm lấy toàn bộ cuộc sống của y.
Có một loại tình yêu, không cần nói ra, một ánh mắt, một cái ôm, đã có thể tác động lên trái tim rực cháy của nhau, đồng cảm giống như bản thân mình trải qua. Thanh danh hiển hách cũng tốt, không có tiếng tăm cũng được, chỉ cần có ngươi làm bạn, cả cuộc đời đã đủ rồi!
HẾT.
eyJpdiI6IjlvSTB6K3hpOERrTCt4ZURpQllURFE9PSIsInZhbHVlIjoiMlFRVXNvejBqeDdka0hOYXYxcm1kN1RISHpITmM4ZlhRejFMQ1Y4bExTK1JlWTVoNnlZUzdIYlwvTFN5Rm1HMG4iLCJtYWMiOiI4ZDdkZDNkNjY5Y2I3N2RiZGQ0YTI5NTE3MjdmM2I4NmZlMzcxYjk3ODc5ZGQyZDBiMTdjMDdhYTRhODA5ZjExIn0=eyJpdiI6IkF3d3ZCdGRWaWJYS1c4ZUo0ZUVcL0ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxEZ0ExdktQOWlPanVmcCtwK0g4WHo5eDhsQlpZTExXVnZRXC9vaHZtaTI3USs2MU9VZHZicVI0REVYVmF3VUxuTTZSMEd5NlhKS2VPT1wvQ21KQitQVXd0SjZLTVpyamhrazNlejVDT0Y3RWVsNzZJckRGZUt2WlY3cFBEYmhZdVRVSWpIa3g3a2JVRU1WMllPRHFDSmRBPT0iLCJtYWMiOiI3ZDVmMzE4YTJmNGMwODYzZDA2MzU1OGMwNDk4Yzc0OGQ2MzcyYjFmNzE4ZDI2OWQzMmNjZmYxM2NlNWJkZTZiIn0=eyJpdiI6IkNmQzBvRWJDOW5UajlVYlJjZXltRXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9sK1dQZXFIdDdYTkdSNm5mRzJQZHdUM2N4b0d5d0pQMjFmOXEwbVpyWW90OTB1N0UxTUVrTHhuQ2FaMWVTV3ciLCJtYWMiOiIwN2YzY2I0ZjUwMzk5NjFjZjM4MWFiMDc3ZDE0NTQzOTI3MDM3MjUyNjQyODA1ZDgxMGQ1NjA0OTdlNDk1OTJlIn0=eyJpdiI6Ik0zU2FTNlJrMjBWYW1cL2c3TTlmVFZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMrRHdlSFBVVEQxOU1mUEVPcm1WZDlNa1JuNjc1OVNqdDZJSmlLVDVReDRtS21USXFYOXRSR1FZTUNIYkUza2hycGhQcUFzXC80bHZROU5QTXFJaVAwbUtlUXQyUEtlK2t2NndhRkoyaHo0ND0iLCJtYWMiOiI1MzA4NGViNTkxOTFhYTRiZTcyYjRjOWRlYTdkNjVmYWVmYzY2NTE1NzQwZjE4ZTFlZGU1YTA2MmZkMDBjYWJiIn0=eyJpdiI6ImtNSWNoSlg1SnNkbXgxWVFSXC9mSENBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklpRFJtenkrS0gwMWxPMlAwQnJScTBQZGVZVmVMSWRzTTllZWcybVJiTkFcL3M2NjZ2WEdEd2t4VW1Oa0tVTUJNIiwibWFjIjoiNGNlNDYxYTg1YWEzNzA0YTMwNzQ0ZDI0OGYwYzVkZjQ0N2NlYTkyMzgwYjFkZDE0ZjdmNTkyMzhlMWQ0MDI3YSJ9eyJpdiI6ImZudGxLaXZVNFZVbnhDaUpLZjBmcEE9PSIsInZhbHVlIjoiZ2k5R2ZcL21SN0FZXC9CMVNqQWYxS1BOSTUyUkluN3VFZEZGTlUyK3lSdnArVExUSlB6QlwvajNvSlwvRlRYTWM2b1VTaW4rS01DV08yRGlhaHBKcFlCb0NCV3ozQ0hWeW93M0Era0dycUFnOXpGZE5rdkQ0cElQQ2tvbUVzWUd4WXRWYWJ1cHhkTFFkRHFGMzFZU2VTU1hZRXdPMCtkblVhNWZmYjhcL0hkWkYrQTg9IiwibWFjIjoiNDJmOTUxOTg3NmFjZmM1Y2FkMzkzYTQ0MTc3ZmYwZjRlNDM5ZmU1ZmJmZDJmZmY4N2ZmMTFkMzJhYzczOTI1OSJ9eyJpdiI6ImtybTVHTDZcL25ySm02MkZZcUZxSDBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNpSjhuaFRNc2h6SHRJWkJ6XC9wTVJRMldRZURBUjRyb3FldTRvendMVHl0ZmxvXC9KaVZhTWZoZEI2eVFQcXdhWiIsIm1hYyI6IjNmNjc3YTVmOGVjZjZiMDE2NjA3M2I5YzU1ZmIxOTVkMTE0OWVmYWVmNTRkMzBmYjkxMzA5NGM2ODkyOTEyOTIifQ==eyJpdiI6InVZb3JTQTc0UmVJQkJpWGVZbk9Vd1E9PSIsInZhbHVlIjoiSGhtWVRcL2Y4ODhwM2VkMktyS1RhYmdhQ2tWZU5xUUlJM0NtMTAyQUxYbmVkSENxcG15N3ZuU1YyMjdGVG5ZM0d5bmdcL1wvYWg2OXhCak5NQjBPMThmYjY4YUJhKzFHUHREUDJpRlN1eFN4WjJvQ0NXaXBjZE1TQXUrd3pSQjIyNGhvMjVxQ0JDR0p3d3dNdkJ1Nm5OYkUxZXZlWnk2Tk5pWjc0VFRNNnVhWU81RDdDaHpMZ0ZUN0dldEwzejUzc3RPQklBc3JrVzR3VHhiaXpIQjlzYU13N0pVYVBQUHl3K2hpSHNJVFwvc3dlRDhkaUVMS3JEWXRKZDgxdEJtbnVTYUpPbStkT3VNYnA3WEszQ0I1bEZyVk1vUFRiT2E1alBvR3JBeTR3RHhKb2tFUWgrWDNHcmpFclJcLzVCSGtRejdYK2hMNXhGTk1EOVpkcTV6bXdYaUtpWVpFOXJRUVVka2JsNnNaU2d6SXpDNzUyclpnYXRIaDNkRG5JZnZwUmpXV0JyM3ZrTnpaZHNWcFJ4UVdtM2hCYWZHZGUyRm8yR3VhdWl5OEVKckxJQUFselB4WWNYKzRNTUZVXC9FeWczbmZQVVRYOHAxQlpOdzFTaWUyVTRBYVZoTU1WOFNcLzBsT3o2WnJFVWRLWjM4WXJcL1doUU9OdnFJOTNhYUtpdmtUVUVRTW1KdEs0ekFNb1JSU2Q4Wm5QNG1Fanc9PSIsIm1hYyI6IjY2YjIyYjIzZDgxNDg0ZTFkNmZiZDlkMWVkMGJlODdlOTIzOWZjZmViYTIwYzBiMWRhN2EyZmZlNmEwMDM3MTEifQ==eyJpdiI6InhvOUZFYWtGdjZnaklmQTZQT0NLZXc9PSIsInZhbHVlIjoiNXFuOVJkK24yOXNCMjVcL2tQMmx3YkJDWWIxeVJPUG5yU1JnMmJcL21hOUNzOTVTQnBuRjFWaVVjNlFtc1BteW0yIiwibWFjIjoiZmYxY2U4NzU3ZTdjNmY3OWVjNDM5OGY4ZThmMmJlYzk3NDI1OTVmYzhhNDM0Y2RjOTYxNTc0MmYyZmEzZjY4MCJ9eyJpdiI6ImRZV0lGUkxOZnZoaFNydkNYMVRYMXc9PSIsInZhbHVlIjoiekV5TmxPbVVkdGp2bzg4cndnbWoxTWFwNVhwVnF1Q2NjQ0RlV2pyVGI0MUgzS1pHbmF4eDRNQk04M3VkQnR0dEpzYzRCTXE3K09GSEkwaGR0T3ZENlVhZ2dBVitKQkIxWTdYdUJwMzJaVFdqU3c4MWNFWEpRQW40MlEyYkMzMjUxUVBFVjFzamc3d2JmN0EwNHF4WGtQSmtET2RBaTFObHBNSTVoMVFRVWFBMXZWNWlEREpzRWNxNE5sZVJQY2dHTU9xbFFFeExkaUpQWklRcjVlZGVwcVNNNHVhREhTUGxCYmJlanV2Ym5lb0JCR2ppa0M2NHpYNjROVlwvNVlDS1hpV1p2cjB1cGdFQUJ6TWZFWFF1eDlIajhtTmVmWWxRR1V6bGM0VFN2a2FpS1N6TEZISWhROVVzUEhOQ3paeFwvZ0liNWRjb05QUVhxd09Sa001RUNsZUJ5WGFKTXNKRGFKTmlVeUgzQXFVb3UzWWkyNlh0bjR1WWNueXlrUWtaZkIwNDlWamNDQStDU1wvQnNMSjNwSnY1TEVVK3VCNEtPMnNhTmNtT0ozekkzTT0iLCJtYWMiOiIxNzU1ZGI3YjNjMjhmMzg2NGExNDhkNzVlNjNmMmRkNDNlMDAzMjcwMzRlMDNmNjNjZThlM2UwYmJkNTgzYzJiIn0=eyJpdiI6IjQrNHY3Mk45VjJOWko5akZSeTJDdUE9PSIsInZhbHVlIjoibjNnRUs1SWU0YmVUUlRNZUM3eVZ6emxiOUNMMEJwVEFZcmlhbjZQZWZGaXlSMXh4em1IR0JwOWZvdjhyNzdtMSIsIm1hYyI6ImRhZjk2MWIxMjYwMDlhYWMzNDNkNzlmMTRkMzY0YTBmZDUwOTQ3OTliN2I3ZGNlOGYyYzkwMjRiYWExNmQ4YmYifQ==eyJpdiI6IjZhcFpnXC9pME9rYktTd2djeDBmMVRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktIcGZ3U01namZJQ0xDXC9RN21CbDltVWRoT203Mm83N3VKTnB5Q3BIU2JHcW9uVnBCYWZIWk1yUThYWFB2ZDhqVHFlMEczWEpXb0lyMURcL1pOVURTYzdhVEs3S2FtWHZocm0xbXZKbXhRS0lkNEFiNWZTMTNkOEdYb010TmRrYUpsaGYrM3ozbUlWUWw4eXNXbjlJcVFhOXBJb3J5MXVUNjdsSTdwbzRMV3FrOWk1Z0p2TlZNMmNEeWhrK2FsM29UIiwibWFjIjoiYmExNTZiYzQ2OTA1YTRhMzcyNjU2NWVlNDE1ODJlMTc1Y2Q1NjI0MDJkMmJhODIxYmZhNDBkYWNmNmZkOTIyNSJ9eyJpdiI6IkxiQmhEdzl4N0xtdW9iSUtCTUtzR3c9PSIsInZhbHVlIjoiXC90TTFCVGFQNUQ1WURmQm1RdkpIa3V1YTBLZFFTaFRcLzhnT3NcLzdjZDRtY1FDcmJSTkN2ZytxUzE0VXB3d1ZRRyIsIm1hYyI6IjI4MGEyZGE4YmUyODk0Mjc3Njc0Zjg4OTJiNjAzNGZhZWM2MDI1NWE3MjE2NGJlN2ZiNDljZWY1ODk2MDU3ODUifQ==eyJpdiI6Im16MjA2aGVWUWdWY05JbHBDOTY2Y1E9PSIsInZhbHVlIjoibFdFa2V6SnA1MHN1dTdQK2hmNUtrRUpHQ01kejVBb0hsVFg4XC9iS2sxSjZqS2k5NFd0MWI0Y3pZU2paK01GQU9VMnR0U3V2VGRQYzVHaU1zMUpUUTB5cGh1YTNNdzA0V1pUbDJGSFFqb04xb2ptWjZkRWxHNnIzQ09rdXhcL1BsViIsIm1hYyI6ImE5ZTk0MmFmN2MzMDk1OGQ4ZDRiNTA2NTRhMjgzZGFhZTk5MjA0MWM3OTc0MWYzMzhhZTNlZGFmYjJiZjdhYTEifQ==
Lời editor: Mình sẽ quay lại tập trung bộ Nè Lam Trạm cho xong nha!