Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao? - Chương 64
- Home
- Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao?
- Chương 64 - Hoắc Minh Thành khóc rồi
Đọc truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao? Chương 64 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? – Chương 64 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? (full) – Ôn Giai Kỳ – Hoắc Hạc Hiên – Truyện tác giả: 309 mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cậu bé đứng đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Hạc Hiên, Hoắc Hạc Hiên lại thấy trong mắt cậu bé có một ngọn lửa giận dữ và oán trách mà trước nay chưa từng có.
Oán trách?
Cậu bé oán trách anh sao? Oán trách ba của cậu bé sao?
Cuối cùng Hoắc Hạc Hiên cũng nổi giận, sắc mặt trầm xuống, anh từ trên cao nhìn chằm chằm con trai mình: “Tại sao con nói ba nói lời không giữ lời? Ba đã làm cái gì?”
“Ba mắng dì ấy!”.
“Ai? Ôn Giai Kỳ sao? Hoá ra con đứng đây nửa ngày, là đang nói thay cô ta sao! Đúng vậy, ba vừa mới mắng cô ta, làm sao nào? Ba đã hứa với con sẽ không mắng cô ta sao? Hoắc Minh Thành, con đừng quên con rốt cuộc là con trai của ai? Ai đã nuôi dạy con?”
Cuối cùng Hoắc Hạc Hiên cũng hiểu ra, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một tia ghen tị, khiến anh vừa mở miệng đã lớn tiếng trách móc đứa trẻ.
Hoắc Minh Thành bị dọa sợ rồi!
Cậu bé chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của ba, sau đó khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé trở nên trắng bệch, đôi mắt cậu bé như chết lặng, trong nháy mắt hai dòng lệ lập tức tuôn rơi.
“Con ghét ba! Con cũng không muốn nhìn thấy ba nữa!”
Cậu bé bật khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức ném về phía ba, cậu bé vọt lên chiếc giường nhỏ trùm kín mình lại.
Hoắc Hạc Hiên: “..”.
Khoảng mười mấy giây sau, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại, sau đó anh nhìn đứa trẻ đang khóc trong chăn trên chiếc giường nhỏ, hận không thể tự tát mình một cái.
Hoắc Hạc Hiên, mày đang làm cái quái gì vậy?
Mày điên rồi sao? Sao lại nổi giận với con trai mình, nó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?
Anh đi tới, đứng bên chiếc giường nhỏ, ngồi xuống bên cạnh: “Minh Thành, sorry, vừa rồi ba sai rồi, ba không nên nổi giận với con, càng không nên không giữ lời hứa với con, con hãy tha thứ cho ba có được không?”
Không chút phản ứng, dường như đứa trẻ này thực sự không muốn bỏ qua cho anh. Hoắc Hạc Hiên đã nhận ra rồi, trong lòng hối hận không ngừng, còn luống cuống tay chân.
Thật ra con trai anh thật sự không thích khác từ nhỏ đến lớn, có thể là do tính cách, có thể là do anh bình thường đều dùng vấn đề người đàn ông đích thực để dạy dỗ con, thậm chí ngay cả một chút yếu ớt cậu bé cũng rất ít khi lộ ra trước mặt người khác.
Cậu bé giống như một trưởng thành trẻ tuổi, rõ ràng mới năm tuổi, nhưng số lần cậu khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng bây giờ, cậu bé lại đang khóc trong chiếc chăn bông nhỏ.
Hoắc Hạc Hiên vô cùng áy náy, thấy cậu bé còn không chịu ra, anh cũng có chút nóng lòng, vì thế dùng tay dứt khoát lật tấm chắn nhỏ ra: “Hoắc Minh Thành, con đi ra đây, ba bảo đảm với con, sau này sẽ không bao giờ cãi nhau… với dì đó nữa, được chứ?”
Chịu thua luôn, ngay khi anh nói điều này, tiếng khóc trong chiếc chăn bông nhỏ thực sự từ từ ngừng lại.
“Lời ba nói… là thật chứ?”
Quả nhiên cậu bé nhanh chóng mở chăn ra, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, thật sự là hoàn toàn trái ngược với hình tượng trước kia của cậu bé.
Hoắc Hạc Hiên nhẹ nhàng nuốt cơn giận: “Đương nhiên, ba không có lý do gì để cãi nhau vô duyên vô cớ với cô ta, hôm nay cãi nhau chỉ là bởi vì khi bệnh của con còn chưa khỏi, cô ta đã đưa con ra ngoài, ba lo lắng cho con mới nhắc nhở cô ta vài câu”
Minh Thành sụt sịt mũi khóc giống như con thỏ mắt đỏ, nước mắt vẫn rưng rưng. Nhưng mà, cuối cùng nước mắt cậu bé vẫn không rơi xuống được.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy, anh biết cuối cùng cậu bé cũng tin tưởng mình, vì thế anh đưa tay ôm cậu ra khỏi chăn, chuẩn bị đưa cậu đi rửa ráy một chút.
“Được rồi, chúng ta đi rửa mặt, rồi xuống ăn cơm”
“Nhưng mà dì ấy đã rất tức giận.” “Cái gì?”
Hoắc Hạc Hiên nghe thấy lời nói không đầu đuôi của cậu bé, nhất thời anh không hiểu được, cho đến khi anh phát hiện cậu bé đang đứng bên bồn tắm, cái đầu nhỏ lại cúi xuống, lúc này mới ý thức được cái gì.
Thằng bé đang nói về mẹ của nó sao? Rồi sau đó? Sau khi cô tức giận thì như thế nào? Tối nay lại không về sao?
Tay anh đang thử nhiệt độ của nước trong bồn tắm bỗng dừng lại, có một tia u ám trong mắt anh, nhất là khi anh nghĩ đến việc anh đã trở về sớm như vậy…
Ôn Giai Kỳ ở nhà cậu bận rộn đến gần mười giờ.