Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao? - Chương 63
- Home
- Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao?
- Chương 63 - Không thể giống như đàn ông sao?
Đọc truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn em dám sao? Chương 63 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? – Chương 63 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? (full) – Ôn Giai Kỳ – Hoắc Hạc Hiên – Truyện tác giả: 309 mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lúc này, Mặc Hi vực dậy lại tinh thần, cậu bé nở nụ cười.
“Không có chuyện gì, khi nãy mới xem phim hoạt hình xong, có một người không tốt cứ muốn ức hiếp người khác thế mà lại không bị trừng phạt, con nhìn thôi đã thấy không vui rồi.”
Cậu bé cố ý lộ ra vẻ mặt tức giận.
Ôn Giai Kỳ nghe thấy vậy thì nở nụ cười: “Không có gì đâu, những tên xấu xa nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt thôi, ngày mai con xem sẽ thấy được rồi, mau dọn dẹp cái bàn một chút để chúng ta cùng nhau ăn nào”
“Da, mommy.”
Mặc Hi đi tới bên bàn nhỏ của em gái rồi cất điện thoại vào. Bữa cơm vẫn là món ăn mà hai anh em thích ăn, có cơm nắm tảo tía, còn có cá tuyết áp chảo, trứng xào cà chua… mặc dù món ăn không nhiều nhưng mọi thứ đều được nấu một cách tỉ mỉ.
Ôn Mặc Hi ngồi xuống, lúc bàn tay nhỏ cầm đôi đũa lên, bỗng nhiên cậu bé lại nghĩ đến một chuyện. Có phải Minh Thành chưa từng được ăn những thứ này đúng không? Trong lòng cậu bé có một cảm giác khó chịu. “Reng… Reng…” “Alo, ai đó?”
Lúc này Ôn Giai Kỳ không chú ý đến con trai, từ đầu đến cuối cô vẫn ở trong phòng bếp dọn dẹp, tiện thể giúp hai đứa con bới cơm, sau đó điện thoại cố để bên cạnh đột nhiên reo lên.
“A lô, Giai Kỳ hả, tôi là dì Lan đây, đêm nay cô có thời gian không? Hình như cầu của cô lại đau rồi, nếu có thể cô qua đây châm cứu cho ông ấy, lần trước tôi thấy cô châm cứu cho ông ấy rất có tác dụng”
Là dì Lan gọi điện thoại tới, nói cậu ở bên kia lại tái phát bệnh cũ.
Trời lạnh như thế này, sức khỏe lại như thế kia, bệnh tình cậu tái phát cũng rất bình thường.
Ôn Giai Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý nói: “Được, ăn cơm xong tôi qua liền”
Dì Lan nghe được thế thì vui mừng cực kì: “Vậy thì tốt quá, lát nữa tôi sẽ qua, sau đó giúp cô trong hai đứa trẻ, buổi tối cũng không phải sợ để bọn nhỏ ở nhà một mình, cô thấy thế có được không?”
“Được.” Ôn Giai Kỳ mở miệng trả lời, rồi sau đó cô cúp máy, vội vàng bới cơm ra.
“Mặc Hi, Ninh Dương, một lúc nữa mẹ muốn đi xem cậu ở bên nhà bà nội, bệnh đau chân của ông cậu lại tái phát, mẹ đi qua châm cứu giúp ông ấy, các con ở nhà, chờ một lát bà Lan sẽ tới, có được hay không?”
“Được ạ, mommy”. Bé cưng Ninh Dương đã bắt đầu ăn dặm trả lời cô bằng giọng sữa ngọt ngào. Mặc Hi cũng tỏ ý không có vấn đề gì.
Mẹ muốn đi nhà bà nội, vậy là không phải cậu bé cố ý ngăn mẹ đi đến Vịnh nước Cạn rồi, Hoắc Minh Thành lại tìm đến thì cậu bé cũng có thể nói chuyện này không liên quan tới cậu bé.
Cậu bé nghĩ như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn rồi.
Ngay sau đó, ba mẹ con ăn xong bữa cơm chiều, Ôn Giai Kỳ đi thu dọn một chút rồi mang theo túi kim châm xuất phát.
Vịnh nước Cạn, Hoàng Đình số một. Tối đó, Hoắc Hạc Hiên về rất sớm, tầm bảy giờ hơn là anh đến nhà rồi. “A, ông Hoắc đã trở về rồi sao?”
Chị Vương giúp việc thấy hôm nay anh về sớm thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thật ra chị Vương không phải là người ngoài mới đưa đến mà là từ nhà cũ của nhà họ Hoắc, chị ấy từng chăm sóc cho Hoắc Hạc Hiên trước khi anh chuyển ra ngoài.
Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị tra ra là người mật báo, dì ấy đã bị đuổi ra khỏi Hoàng Đình số một, vì vậy Chị Vương đã chuyển qua đây.
Hoặc Hạc Hiên không trả lời câu hỏi của chị Vương, mà anh thay giày sau đó nhìn lướt qua bốn phía trong nhà hỏi: “Cậu chủ nhỏ đâu?”
“Cậu chủ đang ở trên lầu ạ, vừa lúc ông Hoắc mới trở về nên ông lên xem một chút đi, chao ôi, đứa nhỏ không biết làm sao nữa đột nhiên tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống dùng bữa nhưng mà cậu ấy không để ý đến tối, khi tới gõ cửa cũng không có chút động tĩnh nào”
Không nói đến chuyện này thì thôi, mà nói đến rồi thì chị Vương lại đăm chiêu ủ dột.
Lúc hầu hạ cậu chủ nhỏ này, tính tình vui buồn thất thường không nói đi, mấu chốt là cậu bé không chịu nói chuyện, khi tức giận thì lại ở một mình ở trong phòng rồi khóa cửa lại, cũng không thèm để ý bất cứ ai.
Cậu bé không nói thì làm sao mọi người biết được trong lòng của cậu bé đang nghĩ gì?
Hoắc Hạc Hiên nghe được lời này, cả người lạnh lẽo vừa mới được xoa dịu một chút lại trở nên âm u ngay, anh ngước mắt nhìn trên lầu không có động tĩnh gì. Anh rảo bước lên lầu.
“Minh Thành, mở cửa ra, là ba đây”
Cửa phòng ở lầu hai đóng chặt, sau khi Hoắc Hạc Hiên đi lên, không biết có phải là lần trước anh dùng dấu vân tay của mình đi vào mà không có sự đồng ý của nhóc con này không mà lần này, bên trong