Võ tôn đỉnh cấp - Chương 21
Đọc truyện Võ tôn đỉnh cấp Chương 21 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp – Chương 21 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Võ Tôn Đỉnh Cấp – Cửu Thiên (Full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đồng tử của Ngô Tân co lại, ngàn vạn lần không ngờ một lần Luyện Thể, mà Cửu Thiên lại mang đến cho ông ta một bất ngờ lớn như vậy.
Cửu Thiên sau khi trút giận xong liền ngồi bệt xuống đất, sắc đỏ khắp người cũng giảm bớt.
Cửu Thiên nói: “Sư phụ, ngọn lửa này thật sự rất đau, con đã trụ được bao lâu rồi?”
Ngô Tân thu lại cảm xúc của mình, nhàn nhạt nói: “Hai tiếng, không tệ, tốt hơn ta tưởng một chút.”
Cửu Thiên ồ một tiếng, nhưng hắn không biết ‘tốt hơn một chút’ mà Ngô Tân nói cụ thể là bao nhiêu.
Ngô Tân bước tới và ghì lấy vai Cửu Thiên, một chút ánh sáng trắng xuất hiện từ tay Ngô Tân tràn vào cơ thể Cửu Thiên.
Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm thấy sự mệt mỏi toàn thân bị cuốn sạch đi, quả nhiên người Luyện Khí rất kỳ diệu.
Ngô Tân nói: “Con đánh một quyền nữa cho ta xem, dùng sức mạnh mạnh nhất của con đánh cái vạc.”
Cửu Thiên đứng dậy đứng bên cạnh cái vạc, vừa định ra quyền đấm, thì Cửu Thiên như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Sư phụ, nếu con đánh vỡ vạc của sư phụ, sư phụ sẽ không trách con chứ?”
Ngô Tân cười nhẹ nói: “Nếu con có thể đánh hư nó, ta sẽ bái con làm sư. Mau ra quyền đi, dùng toàn lực đi.”
Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, ra tay với cái vạc.
Băng Sơn Quyền!
Cả hai nắm đấm đều đánh vào vạc cùng một lúc, Cửu Thiên nhìn thấy, lập tức cảm nhận được một luồng khí lưu tràn ra từ đan điền của mình, sau đó biến thành ngọn lửa trên nắm tay của hắn.
Một tiếng keng, cái vạc không bị tổn hại chút nào, nhưng Cửu Thiên lại cảm nhận được một lực phản chấn mạnh mẽ từ cái vạc truyền tới.
Trong phút chốc, Cửu Thiên bay ra, đập xuống đất.
Nhe răng nghiến lợi, Cửu Thiên cảm thấy toàn thân sắp rã rời dưới lực phản chấn.
Ngô Tân ở bên cạnh cẩn thận quan sát, nếu cú đấm đầu tiên thét ra lửa của Cửu Thiên chỉ là một sự ngoài ý muốn thì lần này là chắc chắn rồi.
Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, không ngờ con có thiên phú hơn ta tưởng đó.”
Cửu Thiên nói: “Thật sao? Sư phụ, con vừa thấy nắm đấm của mình có lửa, là chuyện gì vậy?”
Ngô Tân cười nói: “Đây là thiên phú mà ta đã nói với con. Đúng vậy, từ nay về sau con đã có tư cách trở thành một người Luyện Khí rồi. Nhưng đừng tưởng cái tia khí tức trong người con kia là nguyên khí của người Luyện Khí, còn kém xa lắm. Ừm, xem ra có thể tăng tốc tu luyện cho con một chút rồi, cho con một nhiệm vụ, mua những thứ dược liệu này về trước. Bắt đầu từ mai, mỗi ngày còn đều vào vạc để Luyện Thể, sau đó theo ta học kiến thức luyện dược.”
Ngô Tân lấy ra một tờ giấy và đưa cho Cửu Thiên.
Thoạt nhìn trên giấy có hơn chục loại dược liệu, tuy rằng đều là dược liệu cơ bản, cũng không đắt lắm, nhưng có vẻ số lượng cũng nhiều, một loại cỏ đèn lồng cũng phải vài cân rồi!
Cửu Thiên nói: “Bây giờ đi mua sao? Nhưng trên người con không có nhiều tiền.”
Ngô Tân cười nói: “Con đừng nhìn ta, ta cũng không có tiền. Tự tìm cách đi, nếu muốn học luyện đan thì phải mua đủ. Giờ này ngày mai nhớ qua đây.”
Cửu Thiên bất lực gật đầu, thảo nào có ít người Luyện Khí như vậy, học nhập môn thôi cũng cần nhiều dược liệu như vậy, người bình thường làm sao có thể học được.
Xoay người rời đi, Ngô Tân đứng ở trong sân yên lặng suy nghĩ.
Kế hoạch đào tạo mà ông đã chuẩn bị cho Cửu Thiên có thể phải thay đổi rồi, đệ tử này của ông ta, hình như là có nhiều thiên phú hơn trong dự liệu của ông ta.
Nở nụ cười nhẹ, Ngô Tân khập khiễng trở về phòng.
Đưa tay lấy một cuốn sách từ ngăn kéo ra, thổi bay lớp bụi dày trên đó.
Xem ra phải dạy hắn chút gì đó đặc biệt rồi.
Ngô Tân mở sách ra, trên sách viết rõ bốn chữ lớn ‘Vô Cực Luyện Thần’.
…
Trên đường phố, Cửu Thiên vừa ăn đại gì đó vừa bắt đầu tìm kiếm dược liệu.
Cửu Thiên đi đến từng quầy hàng, từng cửa hàng dược liệu, so sánh giá cả, mặc cả giá cả, sau một ngày chạy vạy, mới mua được một nửa, tiền trên người cũng tiêu hết sạch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ nhất định sẽ không hoàn thành được. Hết cách, Cửu Thiên chỉ có thể về nhà trước, trong lòng thầm nghĩ xem có thể xin ba thêm một ít hay không.