Vợ tôi là võ sĩ quyền anh - Chương 17
Đọc truyện Vợ tôi là võ sĩ quyền anh Chương 17 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Lần này Lương Bình được giao nhiệm vụ đóng giả tình nhân với một cô gái trong tổ chức. Người này có làn da bánh mật, dáng người nóng bỏng kết hợp cùng gương mặt thanh tú dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác phái. Thế nhưng cô ta cũng có thể trở thành kẻ thù số một trong mắt phụ nữ.
Hai người tay trong tay bước vào sòng bạc. Sau khi đổi chip, Lương Bình và bóng hồng Hạ Thúy Phiên ngồi ở vị trí gây chú ý nhất là bàn Roulette.
Hạ Thúy Phiên vờ nói cười vui vẻ với anh như cặp tình nhân thật sự, nhưng nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người lại không như vẻ bên ngoài:
“Anh điên sao? Đại ca ra lệnh chúng ta buộc phải thắng đậm, chơi trò Roulette thì thắng được bao nhiêu chứ? Hay anh nghĩ mình là thần bài đoán được chính xác quả bóng rơi vào ô nào?”
Lương Bình vẫn không chút dao động, ngoài mặt trưng ra bộ dạng kiêu căng, phách lối của thiếu gia nhà giàu: “Nếu không muốn tin tôi cô có thể về.”
Hạ Thúy Phiên nghe vậy dù lòng không phục nhưng vẫn nhẫn nhịn ngồi lại đợi kết quả.
Roulette gồm một bàn quay có 38 ô số và một bàn chip để người chơi tiến hành đặt cược. Người chia bài sẽ cho bàn xe quay và thả bóng tùy ý. Hình thức đặt cược của trò này chia thành 2 loại: cược trong và cược ngoài. Cược trong là cược một hay nhiều ô số cụ thể, còn cược ngoài là cược theo nhóm nhiều ô để cơ hội trúng được cao hơn.
Hạ Thúy Phiên cứ ngỡ anh sẽ đặt cược ngoài nhưng Lương Bình lại không làm theo lẽ thường, hơn nửa số chip hai người đổi được lại bị anh dồn vào ô số 28. Cô ta lúc này chỉ muốn chửi thề, nếu không phải đang làm nhiệm vụ cô ta thật muốn giải phẫu đầu đối phương ra xem bên trong chứa gì.
Người chia bài hai mắt sáng rỡ, thầm nghĩ bụng tên ngốc lắm tiền này sẽ là con cá lớn nhất đêm nay: “Ngài nghĩ kỹ rồi chứ?”
Lương Bình ngồi gác chân lên bàn, hút điếu xì gà hờ hững phất tay.
Người chia bài thấy vậy âm thầm ra hiệu với một đồng nghiệp khác, sau đó mới tiến hành quay bàn xe.
Điều khiến mọi người ngỡ ngàng là không biết tình cờ hay cố ý quả bóng lại rơi đúng vào ô 28.
Nhìn chip trên bàn chất đống, Hạ Thúy Phiên sững người tại chỗ quên luôn chuyện hai người bọn họ đang diễn kịch: “Anh là thần bài thật à?”
Lương Bình hoàn toàn nhập vai xoa đầu người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt ngập tràn vẻ cưng chiều: “Em vui là được.”
Lạc Phương Nghi sau khi nhận được địa chỉ lập tức đi taxi đến ngay. Vừa bước chân vào sòng bạc lại trùng hợp chứng kiến cảnh này, cô khựng lại vài giây rồi đi theo người dẫn đường vào thang máy lên tầng trên.
Lương Bình vừa hay chạm mắt Lạc Phương Nghi, khuôn mặt vốn lạnh nhạt bao năm nay lại xuất hiện vết nứt. Nhưng chỉ trong phút chốc anh đã dẹp chuyện này sang một bên tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Những tưởng cả hai về sau sẽ thua thê thảm, thế nhưng Lương Bình như thầy bói toán đoán đâu trúng đó. Số chip hai người thu về đã không còn chỗ chất, người đứng sau sòng bạc cho mời Lương Bình và Hạ Thúy Phiên lên gặp riêng.
Dù mọi chuyện đang đi đúng hướng nhưng cả hai chưa giây phút nào buông lỏng. Hai vệ sĩ luôn đi cạnh hai người cũng xách theo vali tiền tiến vào phòng.
Ngoại trừ người đàn ông quay lưng về phía cửa, phòng bida không còn một bóng người nào khác.
Ông ta có thân hình mập mạp đang chuyên chú lau cây cơ trong tay, giọng nói ồm ồm vô cùng chói tai: “Hai vị bình tĩnh như vậy, phải chăng hai người đã đoán trước được?”
Hạ Thúy Phiên định lên tiếng nhưng rất nhanh đã bị Lương Bình ngăn lại: “Hay là ông muốn giết người diệt khẩu?”
Anh vừa dứt lời, bảy người cao to lực lưỡng đẩy cửa bước vào, đứng chắn trước mặt ông chủ sòng bạc.
Ông ta cười híp mắt, rút ra một khẩu súng lục chĩa thẳng về phía hai người: “Cậu đoán xem xác suất viên đạn xuyên qua đầu hai người chỉ trong một lần bắn là bao nhiêu?”
Lòng bàn tay Hạ Thúy Phiên đã ướt đẫm mồ hôi, có trời mới biết lần đầu tiên cô ta nhận nhiệm vụ lại gặp phải tình huống oái ăm này. Nhìn người bên cạnh vẫn duy trì vẻ ung dung tự tại, cô lần đầu tiên ngưỡng mộ một người đến vậy.
Bất thình lình một lưỡi dao sắt nhọn xuyên qua đám người, chẻ nửa cây cơ trên tay Dương Long khiến ông ta giật mình vội ném nó xuống sàn.
Chẳng ai thấy được lúc Lương Bình ra tay, ngay cả người phụ nữ bên cạnh anh cũng không ngoại lệ. Đợi đến lúc xong xuôi mọi chuyện, chỉ còn âm thanh phách lối của anh vang vọng khắp căn phòng: “Thay vì đoán tôi vẫn thích làm hơn.”
Cả căn phòng đột nhiên im ắng đến lạ.
Vài phút trôi qua, Dương Long ngửa đầu bật cười, ra hiệu cho đám người lui xuống còn mình thì tiến tới vỗ vai đối phương: “Khá lắm! Từ Khải thường nhắc với tôi về cậu, tôi cứ nghĩ cậu ta thích nói quá lên nhưng hôm nay gặp mặt quả thật được mở rộng tầm mắt.”
Lương Bình cười khách sáo: “Anh Long quá khen. Tôi nghĩ anh cũng đang nôn nóng được kiểm tra hàng.”
Dương Long nghe vậy thu lại ý cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái thằng nhóc này! Được rồi, mở hàng đi!”
Lương Bình ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh, hai vali tiền ban đầu không biết từ lúc nào đã bị đánh tráo thành hai túi đồ chất đầy bột trắng.
Một bên giao hàng, một bên giao tiền. Trước khi ra về, Lương Bình và Hạ Thúy Phiên không quên nói lời chào tạm biệt: “Hẹn gặp lại anh Long!”
Không nghĩ Dương Long nghe đến đây lại bị dọa sợ: “Thôi thôi! Hai người còn tính để tôi làm ăn không đây? Vừa vào mấy tiếng đã cuỗm mất của sòng bạc hai tỷ. Lần sau Từ Khải còn để các người đến tôi nhất định cho cậu ta biết tay.”