Vô thượng luân hồi chi môn - Chương 266
Đọc truyện Vô thượng luân hồi chi môn Chương 266 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vô thượng Luân hồi chi môn – Chương 266 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vô thượng Luân hồi chi môn – Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nói thế nào ấy nhỉ?
Cướp đoạt một cao thủ Huyền Dương đỉnh cao đủ để hắn ăn được mấy năm.
“Kính bát quái này thú vị nè!”
Triệu Bân ngồi xếp bằng dưới đất, lật qua lật lại kính bát quái để xem. Trước đây hắn đã từng được chứng kiến sức mạnh của nó, chỉ tiếc là vì cỗ quan tài đá đó mà chiếc kính đã bị vỡ mất một nửa, nó vốn dĩ vô cùng bóng loáng, bây giờ lại không còn chút ánh sáng nào.
“Lấy thú hỏa đi!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
“Quên mất nó nhỉ!”, Triệu Bân nghiêng người, đưa tay về phía sói lửa, bên trong cơ thể của tọa kỵ biết bay này có thú hỏa, chỉ cần là chủng loại thú có ngọn lửa bốc cháy toàn thân thế này thì đều có thú hỏa, nhưng tỷ lệ này cực kỳ nhỏ.
Vận may của hắn không tồi, sói lửa biến dị có thú hỏa.
Đó là một ngọn lửa màu bạc, thú hỏa cấp thấp nhất. Nhưng mà có còn hơn không, được Đại Hoang Viêm quyết chuyển hóa vào trong lửa lớn màu đen thì bản nguyên của lửa được tăng lên khá nhiều, nếu như có thêm vài ngọn như thế này nữa thì chắc sẽ có thể tạo ra được địa hỏa.
Thu dọn chiến trường, hủy thi diệt tích!
Triệu Bân vừa mới thi pháp thu hồi quan tài đá vào lại trong túi càn khôn.
Ù!
Quan tài được đúc từ đá đặc biệt không chỉ chắc cứng mà còn rất nặng.
Đã nói rồi mà!
Dùng thứ này để đập người khác thì rất có hiệu quả.
Ừ… Kết hợp với bùa làm nặng thì uy lực càng tuyệt hơn.
Quạc quạc!
Đại Bằng cũng bay xuống, liên tục cọ đầu vào Triệu Bân. Lại một lần nữa nó cùng chủ nhân kề vai tác chiến, cảm giác đó không chỉ hào hứng mà còn rất phấn khích.
“Về nhà thôi!”
Triệu Bân mỉm cười, sau đó Đại Bằng sải cánh bay lên cao, băng qua sông núi.
Ba ngày sau, Triệu Bân mới đến thành Vong Cổ.
Đường phố lúc sáng sớm vẫn rất nhộn nhịp, tiếng người nói chuyện lao xao, tiếng hò hét, tiếng rao hàng, tiếng trầm tiếng bổng thì luôn có một người lắm lời, mới sáng sớm đã đến quán trà, quán rượu, bla bla nói không ngừng. Hay một điều là lần nào cũng có khách hàng trung thành đến nghe, trả tiền trà, tiền rượu thay cho người ta chỉ để nghe tin sốt dẻo.
“Có biết thần bịp là ai không?”
“Không ai biết hết đúng không? Ta biết, là một lão tiền bối đã ẩn cư!”
“Thật không vậy?”
Đã mấy ngày trôi qua rồi mà sóng gió trong buổi đấu giá vẫn chưa dứt.
Trong lúc họ tám chuyện với nhau thì cái tên Triệu Bân luôn được nhắc đến.