Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Chương 121
Đọc truyện Vợ quân nhân đừng xằng bậy Chương 121 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy – Chương 121 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy – Niên Tiểu Hoa (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Editor: demcodon
Trên con phố Sở Từ chiếm đóng không có nhiều người đi đường. Nhưng gần đó tất cả đều là các tổ chức nhà nước. Ví dụ như: quản lý lương thực, quản lý dân số và kế hoạch hóa gia đình, quản lý tài nguyên đất, vv… Giao thông trong huyện này cũng không quá phát triển. Nàng tìm đúng giao lộ được coi như một trong những con đường duy nhất cho những người đó về nhà. Cho nên chỉ cần đến buổi trưa khẳng định sẽ có nhiều người hơn.
Quả nhiên, khi mặt trời đi đến đỉnh đầu thì nhìn thấy trên đường không ít nam nữ chạy xe đạp ra. Hầu hết là những người trung niên, một đám người ăn mặc nho nhã lễ độ làm công ăn lương nhìn qua khác với những người khác. Trên người còn mang theo một cảm giác kiêu ngạo.
Mặc kệ người ở thời đại nào, cuộc sống của quan chức cũng không tệ. Ngay cả quan chức nhỏ nhoi thì cuộc sống cũng mạnh hơn dân chúng.
“Ôi, con ngựa gỗ lim này điêu khắc không tồi nha! Giống như là đang bay, ông cầm nhìn một chút. Bờm ngựa được điêu khắc tỉ mỉ, thật sự là tay nghề tốt.” Chưa đầy một hồi có một người ngừng lại xem, túm một người trung niên đeo mắt kính bên cạnh nói.
Người họ Mang kia cũng cúi đầu nhìn nhìn, vừa thấy còn yêu thích không buông tay, cầm đồ lên: “Đúng là không tệ, chủ yếu là hình dạng tốt, chạm trổ chỉ là thứ yếu.”
Hình dạng này là thử nghiệm về bố cục và thẩm mỹ. Cũng giống như vẽ tranh, cho dù họa sĩ giỏi đến đâu người trong tranh trông xấu xí cũng không có cách nào khác.
“Tôi thấy con rùa đầu rồng này tốt hơn, nhìn khí phái. Nhưng nó hơi nhỏ, thực đáng tiếc.” Người họ Mang lại nói tiếp.
Sở Từ không hé răng, hai người kia ngồi bên cạnh xem vài phút, mắt thấy có mấy người nữa đến bên cạnh. Dường như mới nhớ tới người chủ quán là Sở Từ giương mắt nhìn cô hỏi: “Thứ này cháu bán thế nào?”
“Ngài chỉ là cái nào?” Sở Từ nói.