Vợ nhỏ yêu nghiệt của âu thiếu - Chương 113
Đọc truyện Vợ nhỏ yêu nghiệt của âu thiếu Chương 113 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu – Chương 113 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu – Đàm Tiểu Ân – Âu Minh Triết (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Âu Minh Triết lúc này đã dừng lại ở trước cửa phòng làm việc, không nhanh không chậm mở cánh cửa ra. Giữa gian phòng làm việc xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Đi bên cạnh là thân ảnh nhỏ nhắn, nhưng không tạo cảm giác mỏng manh cần che chở như loài hoa cẩm tú cầu, ngược lại từ khí chất có thể cảm nhận sự mạnh mẽ độc lập của dã quỳ của cô gái này.
“Âu thiếu, cậu tới rất đúng lúc.” – Người đàn ông mau chóng bước ra phía trước, đôi mắt màu lam nhạt đối diện với khuôn mặt bình thản của hắn, không ai khác chính là Lục Cảnh Nghi.
Mà người đi bên cạnh Lục Cảnh Nghi lúc này, không phải là Dương Lâm như những gì đã
bàn bạc trước từ ban sáng, khi hai người trò chuyện cùng nhau. Mà lại là Đường Tịnh Thi, cô gái hắn vừa gặp cách đây không lâu.
Đường Tịnh Thi cảm nhận được ánh mắt của Âu Minh Triết đang nhìn về phía mình, lịch sự gật đầu xem như một lời chào hỏi. Đối với người này, cô vẫn không nên dây dưa vào.
Minh Triết chẳng qua là hơi bất ngờ một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại, mày khẽ nhíu lại hỏi Cảnh Nghi.
“Dương Lâm đâu? Sao cậu cùng cô gái này đi cùng với nhau?”
“Cậu ta? Tìm thấy vợ nên chạy rồi, còn hơi sức đâu mà bàn chuyện chính sự với cậu nữa.” – Lục Cảnh Nghi nheo nheo mắt, dường như suy nghĩ về cái gì đó, giọng điệu có chút không
vui.
Đã không tham gia được thì thôi đi, còn hẹn riêng cấp dưới của anh đến bên cả đống đồ, sai cô ấy như chân sai vặt vậy. Nếu mà Lục Cảnh Nghi mà bước vào sớm một chút, có lẽ phải đánh cho tên Dương Lâm này thành đầu heo!
Cấp dưới của hắn mà cậu ta còn dám đụng chạm lung tung, hơn hết, cô ấy mới xuất viện, sắc mặt còn xanh xao như vậy, Lục Cảnh Nghi anh đây đến cả một câu nói lớn còn không dám, cậu ta là cái gì mà dám…
Âu Minh Triết nhìn ra sự bức xúc trên khuôn mặt ngàn năm như một của tên thống tướng này. Ngoài mặt hắn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm. Để rồi xem tên đầu gỗ này còn định thủy chung với quan hệ cấp trên cấp dưới với Đường Tịnh Thi này đến bao lâu. Sợ rằng đến lúc hắn cùng Tiểu Ân có vài đứa bảo bảo, tên này chắc vẫn chưa tỏ tình xong.
Dù sao cũng không phải vấn đề của hắn, nếu xen vào giữa chỉ làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Vẫn nên thuận theo tự nhiên, để người trong cuộc tự xử lý là được rồi. Âu Minh Triết hắn vẫn nên quan tâm duy nhất đến chuyện của mình mà thôi.
“Tài liệu cậu đem tới đủ cả rồi chứ?” – Âu Minh Triết cất tiếng, dời lực chú ý của Lục Cảnh Nghi trở về.
“Ừm, so với sự kỳ vọng của cậu chỉ có hơn chứ không kém! Chỉ là tôi không hiểu…”
“Ừm, so với sự kỳ vọng của cậu chỉ có hơn chứ không kém! Chỉ là tôi không hiểu, cậu điều tra Đàm gia làm gì?”
Lục Cảnh Nghi vừa hỏi, vừa tiện tay ấn người của Đường Tịnh Thi xuống ghế, đôi mắt màu lam nhạt trừng mắt, ra lệnh: “Ngồi yên đây cho tôi!”
Đường Tịnh Thi mím môi, ập ừ gập đầu. Từ biểu cảm khuôn mặt của cô, Lục Cảnh Nghi nhìn thấy một tia nghi hoặc khó hiểu đối với mình. Song, anh hiện tại rất bận, không thể giải đáp thắc mắc trong đáy mắt của cô được.
Âu Minh Triết hừ nhẹ, khoanh tay dựa lưng vào tường, chờ đợi hai người kia đưa mắt qua lại một lúc, sau đó mới tiến lên.
“Xong chưa? Nếu xong rồi, cậu đem tài liệu đi theo tôi. Yên tâm, hệ thống an ninh của Âu thị rất tốt, cấp dưới của cậu không có khả năng mất tích được đâu.”
Lục Cảnh Nghi nghe vậy, từ cổ họng truyền ra một tiếng “Ừm” nhẹ. Đôi chân dài quay gót, đi theo bước chân của Âu Minh Triết đến phòng làm việc khác.
Sau khi đóng cửa lại đàng hoàng. Âu Minh Triết mới lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh. Nếu Âu Minh Triết suy đoán không nhầm, có lẽ đã được lén lút đặt vào trong túi áo của hắn vào lúc mà Lâu Vĩnh cùng Đàm Nhu Nhi xuất hiện. Khả năng cao là người đàn ông có tên Lâu Vĩnh kia.
Lục Cảnh Nghi nhíu mày, đưa tay lên tiếp nhận tấm ảnh. Chờ đến khi anh nhìn rõ những người có trong tấm ảnh là ai, liền không nhịn được mà trừng mắt.
“Đây..”
“Tôi đã kiểm tra camera ẩn ở địa điểm xuất hiện trong tấm ảnh này. Toàn bộ đều đã bị tiêu hủy sạch sẽ, không thể chứng thực được là thật hay giả..” – Dừng một đoạn, Âu Minh Triết chỉ vào tấm hình, đôi mắt màu hổ phách lúc này toả ra hơi thở lạnh lẽo của kẻ săn mồi, nói tiếp.
“Tuy nhiên, khả năng cao tấm ảnh là thật!”