Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây - Chương 3558
Đọc truyện Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây Chương 3558 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full – Chương 3558 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 3558:
“Lần sau anh quay trở lại là vì phải đi cứu bố mình , em sẽ không đi theo mang thêm phiền phức nữa , em ở lại đây chờ tin tốt của anh.” Thành phố Hải Phòng trong khoảng thời gian này chỉ sợ là một nơi đầy rẫy chuyện thị phi. Trần Mộc Châu không có ý định tới đó hóng hớt vào lúc này , cái mạng nhỏ của cô ta còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm. Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định lúc này sợ rằng đều hận không thể giết cô ta cho hả giận mà thôi!
“Được rồi , vậy em ngoan ngoãn ở đây chờ anh quay lại. Anh là đàn ông , bất luận như thế nào , cho dù không thể cứu được bố anh , anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Em là người quan trọng nhất trong trái tim anh , Trần Mộc Châu , anh yêu em. Nhất định sẽ không để em gặp chuyện nguy hiểm đâu , tin anh!”
Tóc sau khi được sấy cô đem lại cảm giác vô cùng tuyệt vời , mềm mại mượt mà. Dương Thừa Húc thích đến nỗi không nỡ buông tay xoa nhẹ hai cái mới nhắm mắt lại đặt máy sấy trong tay xuống , sau khi hít sâu hai lần mới nở nụ cười lần nữa , quay lại ghế sô pha ngồi xuống , ôm Trần Mộc Châu đặt lên đùi mình.
“Em biết rồi , người lúc nãy anh nói với em là đã chờ em rất lâu , còn bảo em nhanh chóng tới tìm cô ta là một người phụ nữ nói sao?”
Bây giờ mới gọi điện thoại tới đây , kỳ thật còn chậm hơn một chút so với dự tính của cô ta. Trần Mộc Châu bĩu môi , cầm ngón tay của Dương Thừa Húc đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn đùa giỡn , hơi nhướng mày lên , trong mắt tràn ngập hứng thú.
“Đúng là cô ấy nói như vậy. Châu à , đó là một cuộc hẹn rất quan trọng sao? Nếu có thể thì em bảo cô ấy tới nhà mình đi , bác sĩ bảo vết thương trên đùi em tuyệt đối không thể tùy tiện đi lại khắp nơi được đâu.” Ôm chặt vòng eo nhỏ của cô ta , Dương Thừa Húc cắn nhẹ đôi môi nhỏ của cô ta nhỏ giọng nói.
“Quả thật chính là một cuộc hẹn vô cùng quan trọng. Thừa Húc , em cần phải tới đó , có một số chuyện em cần phải tự mình hoàn thành , hẳn là anh đã biết rồi chứ!” Cô ta kéo cổ áo của Dương Thừa Húc lại gần mình thêm chút nữa , nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh ta , cả mặt tràn ngập ý cười.
Dương Thừa Húc mím môi nhìn chằm chằm cô ta rất lâu rồi mới nở nụ cười một lần nữa , vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều nói: “Tất nhiên là anh sẽ tôn trọng mong muốn của Mộc Châu nhà mình rồi. Chỉ là trong lúc em đang làm việc , anh hy vọng em có thể nghĩ nhiều hơn một chút tới anh , anh còn ở nhà chờ em về đấy nhé.”
Khẽ tránh vết thương của cô ta , Dương Thừa Húc ôm chặt cô ta vào lòng mình , nụ cười trên mặt anh ta cũng biến mất trong nháy mắt.
“Suy cho cùng thì anh thật sự vô cùng yêu em…”
Câu này vừa nói ra , biểu cảm trên mặt Trần Mộc Châu trong nháy mắt chợt cứng đờ lại. Đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta , trong mắt chứa rất nhiều cảm xúc đến chính cô ta cũng không thể hiểu nổi.
“Đưa em qua đó đi , em đi sớm rồi sẽ về sớm.” Chỉ trong nháy mắt , biểu cảm trên mặt cô ta đã biến mất không để lại dấu vết. Cơ thể mềm mại cọ nhẹ trên ngực Dương Thừa Húc , cằm cô ta theo bản năng cọ nhẹ hai cái , giọng điệu mềm mại uyển chuyển.
“Được rồi , xong việc thì gọi điện cho anh , anh tới đón em , bây giờ anh nghiên cứu chiếc két sắt kia một chút , hai chiếc chìa khóa kia lần trước anh đã từng thấy ở đâu rồi…”
Nhìn cô gái ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực mình , tâm trạng của Dương Thừa Húc khá tốt , giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.
“Được , sau khi xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta sẽ sống ở nơi này thật hạnh phúc , không bao giờ quay lại nữa , được không?” Lời nói ra còn nhanh hơn cả tốc độ suy nghĩ của não khiến Trần Mộc Châu sửng sốt , ngón tay đang nắm lấy áo của Dương Thừa Húc hơi siết chặt lại.
“Được , chỉ cần Mộc Châu em không chê anh , cả đời này anh đều có thể ở bên cạnh em.” Khẽ cọ chiếc đầu nhỏ của cô ta , trong mắt Dương Thừa Húc xuất hiện một chút ánh sáng vô cùng vui vẻ nhưng rất nhanh tan biến. Khóe miệng của anh ta vẫn không kìm được mà khẽ cong lên.
“Đưa em lên xe đi.” Trần Mộc Châu nhắm mắt lại uể oải rúc sâu vào trong lồng ngực của Dương Thừa Húc. Cô ta khẽ giật hai chân đã đau tới mức chết lặng , bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc nên dùng Nguyễn Tri Hạ để uy hiếp Tư Mộ Hàn như thế nào. Người phụ nữ kia quan trọng đến nhường nào , cô ta đã từng chứng kiến qua một lần rồi.