Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây - Chương 3403
Đọc truyện Vợ nhỏ gả thay được sủng lên mây Chương 3403 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full – Chương 3403 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 3403:
“Chú Hàn không cho con quấy rây giấc ngủ của mẹ, bảo rằng khó khăn lắm mẹ mới ngủ được một chút.
Vào nửa đêm hôm qua, chú Quân đã đến đón con qua đây, đến sớm sáng tinh mơ thì con đến được đây. Mẹ ơi, chúng ta không được buồn, tuy rằng Hướng Minh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mẹ vẫn còn có con, cho nên mẹ đừng buồn, mẹ nhé!”
Nguyễn Tri Hạ đong đưa đùi Hướng Minh đứng dậy, ôm lấy đầu của Nguyễn Tri Hạ, nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ không sao, mọi chuyện đã qua rồi, Hướng Minh đừng lo lắng…
“Tỉnh rồi à? Đang nói chuyện gì thế?” Thấy trong phòng bệnh có tiếng động, biết Nguyễn Tri Hạ có lẽ đã tỉnh dậy rồi, Tư Mộ Hàn đẩy cửa phòng bước vào, một tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, tay còn lại ôm lấy Nguyễn Hướng Minh bế lên giường.
Tư Mộ Hàn hôn cô một cái rồi nói tiếp: “Tôi đi thu dọn một chút rồi về ngay.
“Sao anh lại lo lắng thế? Tôi vẫn còn muốn đi…
“Nguyễn Tri Hạ, tôi biết em không nỡ, nhưng vẫn là đừng đi nữa, có nhiều việc kết quả có thể thay đổi kết quả, cũng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được gì đâu. Chúng ta phải thử chấp nhận kết quả này. Tri Hạ, tôi biết là…”
“Được rồi, sao dạo gần đây anh ngày càng nói nhiều thế!” Cô ngắt lời của Tư Mộ Hàn, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Những chuyện này tôi đều hiểu cả. Những lời này anh học từ đâu ra thế? Trước đây có lẽ là anh sẽ không biết cách dỗ dành người khác đâu”
“Con người luôn luôn thay đổi, vì em, tôi bằng lòng thay đổi thế giới của tôi, để em dừng lại rồi bước vào, có thể vui vẻ một chút” Anh xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, buông hai người ra rồi đứng lên: “Tôi còn có việc phải đi trước, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón em và con, mau chóng thu dọn đồ đạc đi nhé!
Chúng ta sẽ vê nhà”
“Được, dù sao tôi cũng không có gì để thu dọn, tôi đi cùng anh nhé!” Cô cũng xem như là tạm thời bị bắt cuỗm đi, ngoại trừ một bộ quần áo trên người, thậm chí ngay cả đến điện thoại di động cũng không có thì có thể thu dọn gì đây, toàn bộ đều là lãng phí thời gian.
“Nếu vậy thì cùng đi nào” Một tay anh nắm lấy Nguyễn Hướng Minh, tay còn lại nắm lấy Nguyễn Tri Hạ, nếu như có thể tiếp tục như thế này mãi thì Tư Mộ Hàn có cảm giác sâu sắc rằng toàn bộ thế giới đều thật là hoàn hảo.
Trước kia anh một lòng chỉ nghĩ về lợi ích, nghĩ đến tiền, sau đó mới phát hiện ra những thứ này đều là những món đồ vô dụng. Rất nhiều thứ đều phải đợi đến khi mất đi rồi thì cuối cùng mới có thể hiểu rõ được là nó quý báu nhiều như thế nào, cảm giác đau lòng đó anh cũng đã tự trải nghiệm qua một lần, không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai nữa.
Tụ họp với Nguyễn Kiến Định trên máy bay, Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh anh ấy, cúi đầu, mặt mày ủ rũ.
Biết tận đáy lòng cô sợ nghĩ đến Lê Quốc Nam, vào lúc này đây, bất luận là có nói gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng, Nguyễn Kiến Định thở dài dù cũng không để ý nhiều nữa, kéo Nguyễn Hướng Minh bé nhỏ bên cạnh gặng hỏi về chuyện ở nhà. So với quãng thời gian đi thì quãng thời gian về ngắn hơn, chỉ chợp mắt một lúc, máy bay đã đáp xuống mặt đất một cách ổn định.
Con đường long đong vất vả trở về phòng của mình, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy căn phòng quen thuộc, lần trở về này cô luôn có cảm giác như thể rằng mình đã trải qua một thế kỷ, hết thảy tất cả trông quen thuộc mà lại xa lạ. Cô đóng của phòng lại, ngồi xuống giường.
Nguyễn Tri Hạ cởi bỏ những thứ trên người mình xuống, nằm trên giường, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình mình, sự yếu đuối và đau đớn mới từ từ bộc lộ ra.
Những giọt nước mắt cứ không ngừng mà chảy xuống, sóng mũi cay cay, trái tim như thể bị ai đó bóp chặt lấy, không thở được, cả người như mất hết sức lực, thậm chí ngay đến cả việc nằm trên giường nhúc nhích cũng là một vấn đề lớn.
Ngay lúc này, tại phòng làm việc, Nguyễn Kiến Định ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ở bên ngoài.