Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Chương 395
Đọc truyện Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! Chương 395 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! – Chương 395 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! – Hứa Minh Tâm (Dị Bản) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Anh biết là em sẽ nói vậy nên anh đã giải thích với chủ rồi. Chú nói là không cần gặp mặt trực tiếp thì chủ ấy cũng rất hài lòng với cô cháu dâu như em rồi. Chủ ấy bào anh đến nhà họ Có gặp bố em trước rồidẫn em về nhà sau, Đợi xong chuyên này thì em dẫn anh về gặp bổ em nhé.”
“Bố em hơi dữ đấy…”
“Anh nghe người ta nói, bình thường nuôi con gái thì giống như nuôi hoa, cần thận che chờ từng ly từng tỉ một, rồi đợi đến ngày nở hoa thì lại bị con rẻ bê cả hoa cả chậu đi mất. Vậy nên bố em hơi dữ một chút cũng không sao đâu.”
Cổ Yên nghe vậy thì bật cười, từ lúc chuyện kia xây ra đến giờ, tâm trạng của cô rất nặng nề, mãi đến lúc nãy, sau khi chắc chắn là Hứa Minh Tâm không sao thì cô mới thấy khá hơn.
Cô cũng biết Lệ Nghiêm nói vậy chi để trêu mình thôi.
“Rõ ràng là bông hoa xinh đẹp này đã cam tắm tình nguyện chạy theo anh rối mà.” Có Yên khoác tay Lệ Nghiêm, vừa cười vừa nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến thang máy.
Đúng lúc này thì cửa thang máy mở ra. Bạch Thư Hân cắm giỏ hoa quả tươi, nhìn hai người trước mặt.
Lệ Nghiêm đang mim cười, Cổ Yên thì nép vào lòng anh ta như một chủ chím nhỏ, còn khoáclấy cảnh tay anh ta nữa.
Cảnh này đối với Bạch Thư Hân, có về hoi chưởng mắt, trái tim cô như bị kim châm, mặc dù không có miệng vết thương nhưng vẫn rất đau, xót.
“Thư Hàn
Lệ Nghiêm gọi.
Bạch Thư Hân hoàn hồn lại, nắm chặt tay, đi ra khỏi thang máy.
“Em đến thăm Minh Tâm.”
Cô đánh mắt sang chỗ khác, không muốn thấy cảnh trước mặt, điều này quả tàn nhẫn với cô.
“Anh đang định chờ Cổ Yên đến tập đoàn, lát nữa anh quay lại gặp em nhé, ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi. Anh đến thăm bạn một lúc rồi đi ngay, anh cử kệ em di.”
Cô vội vàng nói xong rồi nhanh chóng rời đi.
Lệ Nghiêm nhìn cô một lúc rồi rời tầm mắt đi chỗ khác.
Còn Cổ Yên thì chỉ cảm thấy Bạch Thư Hân hơi là lạ, nhưng cô không hiểu là lạ ở chỗ nào.
Sau khi vào thang máy, Cố Yên tò mò hỏi: “Em gái của anh chắc cũng hai mươi mốt rồi nhi? Năm sau tốt nghiệp xong là cũng đến tuổi lấy chong rói. Em nhớ người nhà họ Bạch các anh trước giờ rất nghiêm khắc nhất là về chuyện hôn nhân. Chuyện hôn nhân của em gái anh cũng là do chủ anh sắp xếp à?”
“Anh sẽ không để cho chủ ấy giải quyết chuyện ấy. Con bé nên đi tìm hạnh phúc của cuộc đời mình. Anh không muốn con bé phải hi sinh vì nhà họ Bạch hay làm rạng danh tổ tông gì cả, trong nhà có một người gồng gánh là đủ rồi.”
Lệ Nghiêm kiên định nói từng câu từng chữ.
“Em nhớ là… anh không thích học y, nhưng anh vẫn làm vậy vì Bạch Thư Hân đúng không?”
“Anh là anh trai, chuyện này là nên làm.”
“Vì con bé, anh có thể làm bất kỳ điều gì à?” Cổ Yên hỏi, cô hơi run run, không hiểu sao mà bàn thận lại đột nhiên thấy rất hồi hộp.
Lệ Nghiêm không trà lời mà chỉ gật đầu.