Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế - Chương 735
Đọc truyện Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế Chương 735 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 735
Dụ Lâm Hải đột nhiên cười nhạo: “Mấy thứ hắn cho cô, tôi không cho cô được sao? Cô tình nguyện đi theo người nguy hiểm như vậy! Cô biết hắn có thân phận gì không? Ngộ nhỡ hắn buôn ma túy thì sao? Ngộ nhỡ hắn làm cô tổn thương, cô phải làm thế nào?”
Anh nói xong, tâm tình liền trở nên kích động.
Trác Huyên vội nói: “Không phải, em không ham muốn gì những thứ đó của anh ta, em… Em biết anh ta không phải loại người tốt lành gì, em cũng biết rõ anh ta không thật lòng với em, anh ta chơi đã rồi lại ném cho em vài thứ, ném luôn cả em…”
“Đã thế rồi mà cô vẫn còn bao che cho tên khốn đó?”
“Em không có bao che, chỉ là em không dám nói”.
Trác Huyên lộ vẻ hoảng sợ: “Anh không biết tên đó đáng sợ đến mức nào đâu, đàn em phản bội anh ta, thế là anh ta cho em một con dao để em giết kẻ đó, em không dám, anh ta nắm lấy tay em đâm con dao vào bụng người kia, ruột cũng bị kéo ra ngoài… Anh ta, anh ta còn bắt em phải đặt bom trong xe người khác, muốn làm nổ chết bọn Nam Mẫn…”
Lúc này ánh mắt Dụ Lâm Hải mới lóe lên sự lạnh lẽo vô biên.
“Tại sao tên đó lại muốn đặt bom nổ chết Nam Mẫn?”
Mặt Trác Huyên trắng bệch: “Ban đầu em cứ tưởng là do Nam Mẫn bắt gặp bọn em ở hồ nước nóng… Sau đó mới phát hiện là không phải, em nghe đám đàn em nói với anh ta là “chúc mừng anh Kiều, cuối cùng anh cũng đã báo được mối thù năm đó rồi”, chắc là anh ta với Nam Mẫn có thù hằn sâu sắc gì trước đó, nghe có vẻ liên quan đến cả Lạc Ưu, cụ thể thì em không rõ lắm…”
Sắc mặt Dụ Lâm Hải trở nên tối đen, độ ấm cũng nhanh chóng giảm xuống đáng kể.
“Bây giờ tên khốn đó đang ở đâu, cô có biết không?”
Trác Huyên ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Dụ Lâm Hải, lòng thầm căng thẳng.
“Anh Hải, anh muốn đi tìm anh ta ư?”
Làn sương khói màu trắng che mờ ánh mắt Dụ Lâm Hải, khiến con người ta không thể nhìn rõ sắc thái bên trong.
Chỉ nghe thấy tiếng trả lời đầy nặng nề…
“Tổn thương đến người con gái mà tôi yêu, tôi há có thể bỏ qua cho tên khốn đó?”
Trác Huyên cứ tưởng anh muốn giúp cô ta báo thù, đòi lại sự công bằng nên mặt đầy vẻ vui sướng, ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có gì, anh ta cũng chẳng làm gì em…”
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết bây giờ tên đó đang ở đâu?”
Nghe giọng Dụ Lâm Hải lạnh lẽo đến rét buốt, tim Trác Huyên chợt run lên, trố mắt nói: “Em… Em không biết nhà của anh ta ở đâu, em chỉ biết bây giờ anh ta đang thuê một phòng dài hạn ở câu lạc bộ Giang Nam…”
“Số phòng là bao nhiêu?”
“880”, Trác Huyên đáp lại theo bản năng.
Trong màn hình, giọng Trác Huyên vừa dứt thì Dụ Lâm Hải đã lập tức đứng bật dậy.
Vẻ mặt anh chợt đổi, tuy vẫn là lạnh lẽo nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi.
“Triệu Húc”.
Anh gọi một tiếng, Triệu Húc lập tức đẩy cửa, nói: “Đã rõ, chúng ta đi ngay!”
Trác Huyên bỗng chốc ngu người.