Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế - Chương 703
Đọc truyện Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế Chương 703 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 703
Dụ Gia Hàng cực kỳ thích những cảnh vật và không khí ở miền quê, sau khi chương trình kết thúc thì cậu ấy cũng nhận đôi vợ chồng kia làm bố mẹ nuôi, cách một khoảng thời gian ngắn lại về quê ở mấy hôm, sau khi tốt nghiệp đại học thì có bảo cậu ấy ra nước ngoài nhưng cũng không chịu, cùng với mấy người bạn thành lập Nông Gia Nhạc, làm ăn cũng ra gì lắm.
Thế nên Nam Mẫn khá ngạc nhiên khi câu lạc bộ này thuộc về Dụ Gia Hàng.
Dụ Gia Hàng giải thích với Nam Mẫn: “Thật ra câu lạc bộ này là do hai người bạn của em muốn kinh doanh, lại không đủ tiền nên mới kéo em vào đầu tư, kết quả là em đầu tư vào rồi, nhưng hai người họ lại cảm thấy làm không nổi nên rút lui giữa đường, để lại một mình em giải quyết cục nợ này. Sau đó anh cả lại đầu tư cho em một số tiền, tìm thêm bạn bè giúp đỡ em nên dần dà mới đâu vào đó. Bây giờ em cũng chỉ là ông chủ trên danh nghĩa thôi, thỉnh thoảng lại dẫn bạn tới chơi”.
Khác với cái tính lạnh lùng khó chịu của Dụ Lâm Hải, Dụ Gia Hàng khá là hiền lành chất phác, các mối quan hệ cũng rất tốt, dù là giới giải trí hay với những người nổi tiếng đều giao du được.
Nhưng đúng là Nam Mẫn không biết câu lạc bộ này có cả phần của Dụ Lâm Hải.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Nam Mẫn hờ hững hỏi: “Là anh cả nói cho cậu biết chị tới đây hả?”
“Vâng”.
Dụ Gia Hàng lên tiếng, sau đó lại đột nhiên lắc đầu thật mạnh: “À không phải, là nhóc Vũ nói chị định đến, bảo em đón tiếp chị”.
Phản ứng cũng khá nhanh đấy, nhưng chữ “vâng” được thốt lên theo bản năng đã lọt vào tai Nam Mẫn.
Cô khẽ híp mắt: “Thế à?”
Nam Mẫn trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Dụ Trạch Vũ.
Tiếng chuông reo một lúc lâu, bên kia mới chậm rãi nghe máy.
“Alo”.
Nam Mẫn nhìn mặt Dụ Gia Hàng, thằng ranh này cứ có vẻ chột dạ thế nào ấy, dáng vẻ cứ kiểu “tiêu rồi, sắp toang rồi” ấy.
Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng “alo” kèm tiếng thở hồng hộc.
Giọng Dụ Trạch Vũ vang lên: “Chị Nam! Em đang chơi bóng nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Gọi em chi đấy? Chị tìm thấy câu lạc bộ chưa?”
Nghe thế, sắc mặt Nam Mẫn mới thoáng dịu đi.
“Ừm, tìm được rồi. Đến nơi mới biết là Gia Hàng mở, em lại không chịu nói sớm”.
Dụ Trạch Vũ nói: “Em cứ tưởng là chị biết rồi chứ. Nó là của người trong nhà mở nên chị với bạn bè cứ đến chơi thoải mái đi nhé”.
Trao đổi thêm vài câu, Nam Mẫn mới tắt máy.
Mà Dụ Trạch Vũ sau khi cúp điện thoại thì như tìm thấy đường sống trong cõi chết, cả người mất hết sức ngã nhào xuống ghế.
“Anh à, đừng có đùa như vậy nữa được không, nhận được liên hoàn call đòi mạng của anh là em ném đội bóng tức tốc chạy về đây, cứ thế này chắc một ngày nào đó em sẽ đột tử mất”.
Cuộc gọi đã kết thúc, vẻ mặt căng thẳng của Dụ Lâm Hải mới thoáng bình tĩnh lại, giơ tay về phía Dụ Trạch Vũ: “Đưa điện thoại đây cho anh”.
Cũng may là anh đã sớm đề phòng.