Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế - Chương 611
Đọc truyện Vợ cũ: tôi không muốn làm người thay thế Chương 611 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 611
Tô Duệ mặc áo dài màu trắng hòa vào bầu trời xanh thẫm, mưa gió lạnh lẽo, còn anh ta tà áo bay bay, mạnh mẽ đầy năng lượng, nhìn từ xa giống như cao nhân thế ngoại bước ra từ trong võ hiệp.
Nam Mẫn cầm ô đi đến đình nghỉ, khởi động vươn vai đơn giản xong cũng luyện bộ công pháp này.
Nhưng ngũ cầm hí vốn mô phỏng hình tượng năm loại động vật, được sáng tạo ra dựa vào quan sát tư thế hoạt động của động vật, mỗi loài có đặc điểm riêng, đều chú trọng về mặt nào đó, tư thế mỗi người tạo ra cũng khác nhau.
Ví dụ Tô Duệ có tư thái hào hùng khí thế giống hổ giống báo, Nam Mẫn lại mềm mại uyển chuyển giống nai, giống chim, tóm lại đều có đặc điểm riêng.
Tô Duệ dừng tập, ngắm kỹ tư thế chim hạ cánh của Nam Mẫn, đôi mắt thêm ý cười khen ngợi: “Rất tốt, cách nhiều năm như vậy vẫn mạnh mẽ”.
Nam Mẫn trừng mắt với anh ta: “Anh có thể đổi từ khác không?”
Hai anh em mỗi người luyện một bộ, Tô Duệ cầm ô, hai người cùng sáng đi vào nhà.
Nam Mẫn hỏi anh ta: “Tối qua nói chuyện với Âm Âm thế nào?”
“Tô Duệ: “Cũng bình thường”.
“Bình thường thế nào?”, Nam Mẫn hơi hiếu kỳ.
Tô Duệ suy nghĩ, chọn vào trọng điểm: “Anh nói, nếu nó dám đi theo đuổi tên nhóc Phó Vực, thì anh đánh gãy chân của nó”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy gân xanh trên góc trán mình nổi lên: “Vậy Âm Âm thỏa hiệp rồi à?”
“Tính cách con lừa của nó giống hệt em, trong từ điển có hai chữ này không?”
Tô Duệ chế nhạo một tiếng.
Nam Mẫn: “… Ai có tính cách con lừa hả?”
“Không quan trọng”.
Tô Duệ xua tay, vẻ mặt sợ hãi: “Nó cầu xin anh, bảo anh cho nó một cơ hội”.
“Bỏ qua chữ ‘cầu xin’, Nam Mẫn hỏi: “Cơ hội gì?”
“Dùng thời gian nghỉ hè, dưới tiền đề bảo vệ bản thân đầy đủ, nếu nó có thể khiến Phó Vực yêu nó, anh sẽ đồng ý để chúng nó yêu nhau”.
Tô Duệ nói xong câu này, còn cảm thấy đau lòng, có cảm giác da thịt bị người ta khoét, sắp rơi ra.
Con gái lớn không thể giữ được, đây đúng là lời nguyền độc ác nhất trên đời.
“Anh đồng ý rồi à?”
Nam Mẫn không dám tin ngước mắt nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ mím môi, cười khổ một tiếng: “Sao có thể không đồng ý? Tối qua, ánh mắt kiên định của nó giống hệt em năm đó, anh biết nó ắt phải đi theo con đường của em”.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy trái tim như một mặt trống, bị đánh mạnh một cái, chấn rung đến da đầu tê dại.
Người làm cô như cô đúng là không làm gương tốt cho cháu gái.
Nhưng nỗi khổ cô từng nếm trải, thực sự phải để Tô Âm chịu sao?
Phó Vực và Dụ Lâm Hải, về bản chất cũng không khác nhau.