Vợ bầu lại muốn chạy - Chương 215
Đọc truyện Vợ bầu lại muốn chạy Chương 215 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy – Chương 215 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) – Tống Vy – Đường Hạo Tuấn mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Tớ biết rồi, tớ tìm rồi, còn đích thân đến đặt một lượng vải lớn, sau đó lúc trở về, tớ lại chạy đến xưởng vải mà chúng ta đang hợp tác một chuyến, cậu đoán xem sẽ thế nào?”
Giang Hạ tức giận nắm chặt tay lại: “Chủ quản của bọn họ, vậy mà lại có thể giữ vải không đưa cho chúng ta! Cái gì mà máy móc bị hỏng, tất cả đều là vớ vẩn!”
Nghe thấy vậy, Tống Vy dừng động tác trên tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Còn thật sự bị mình nói trúng.
Công xưởng vải hoặc là không giao vải, hoặc là đã giao vải của bọn họ cho nhà khác.
“Bọn họ có nói nguyên nhân tại sao làm như vậy không?” Tống Vy mím môi.
Giang Hạ lắc đầu: “Không có, bọn họ chỉ nói, bây giờ vẫn chưa đến thời gian giao vải, đợi đến ngày cuối cùng của tháng, bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta.”
“Hừ, kẹt ở ngày giao vải cuối cùng mới đưa cho chúng ta, rõ ràng là không muốn để cho chúng ta sản xuất quần áo đây mà.” Tống Vy nắm chặt cán chổi, giọng nói lạnh như băng.
Giang Hạ ngồi lại xuống ghế: “Không phải chứ, nhưng mà chúng ta lại không thể làm gì bọn họ, bởi vì bọn họ làm vậy cũng không vi phạm điều kiện của hợp đồng, thật sự tức chết tớ rồi, lúc nãy còn gọi điện thoại để cảnh cáo tớ, bảo tớ đừng thúc giục bọn họ, giục cũng không có, mẹ nó, đùa cái gì vậy!”
Cô ta tức giận đập bàn.
Tống Vy thu dọn mảnh vỡ xong, đem chổi bỏ lại góc phòng: “Chúng ta về nước đã hợp tác với xưởng vải này, hơn một tháng này, mỗi lần giao vải đều rất đúng hẹn, chỉ có lần này có vải nhưng lại không giao, thái độ còn vô cùng ngạo mạn, rất rõ ràng, có người xúi bẩy xưởng vải cùng đối phó với chúng ta.”
Nghe thấy câu nói này, cả người Giang Hạ sững sờ: “Ai? Không phải là Tống Huyền chứ?”
Tống Vy lắc đầu: “Không biết, có khả năng là cô ta, cũng có khả năng là studio khác, gần đây studio của chúng ta quá nổi.”
“Cậu nói như vậy cũng đúng, từ lúc Dục Hỏa Trùng Sinh, số lượng đơn của studio chúng ta tăng gấp mấy lần, giành việc làm ăn của không ít studio, bọn họ quả thật có khả năng nhắm vào chúng ta.” Giang Hạ xoa cằm nói.
Tống Vy thở dài, kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Nhưng cho dù là thế lực phương nào, chúng ta cũng phải đề phòng cẩn thận, ngoài ra xưởng vải mà chúng ta hợp tác, đợi đến cuối tháng sau khi giao vải xong, kết thúc hợp tác đi.”
“Chắc chắn rồi.” Giang Hạ không có ý kiến khác.
Tống Vy đưa thẻ đen của Đồng Hạo Tuấn qua: “Cậu kết toán số vải vừa mới đặt đi, sau đó vận chuyển vải về sớm một chuyến, tránh xảy ra sơ sót gì đó.”
“Được, tớ sẽ đi ngay, nhân tiện sắp xếp một vài nội ứng ở chỗ Tống Huyền và những studio kia, xem xem rốt cuộc là ai đang đối phó với chúng ta, đợi tớ điều tra rõ ràng, không cho họ cái búa, tớ không mang họ Giang nữa!”
Tống Vy cười một tiếng, cũng không ở trong phòng làm việc của cô ta quá lâu, lấy một tập tài liệu ở trên bàn làm việc của cô ta sau đó đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Lưu Mộng phải về nước ngoài.
Hôm nay là cuối tuần, Tống Vy để hai đứa bé ở lại chung cư, còn mình đưa Lưu Mộng đi sân bay, lúc vừa đi ra khỏi sảnh tòa nhà, hai mẹ con nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz dừng ở cửa.
Một người đàn ông đang dựa vào cửa của chiếc xe Mercedes Benz, người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái, giản dị, đeo một chiếc kính gọng màu vàng kim, trên mặt còn treo một nụ cười, giống như một công tử ôn nhu bước ra từ một bức tranh.
“Phàm, sao cháu lại ở đây?” Lưu Mộng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Kiều Phàm.
Kiều Phàm lướt nhìn Tống Vy trước, sau khi mỉm cười, gật đầu với Tống Vy, mới trả lời Lưu Mộng: “Cháu biết hôm nay bác phải đi, nên đặc biệt đến để tiễn bác.”
“Hóa ra là như thế, vậy thì quá tốt rồi, đỡ phải gọi xe.” Lưu Mộng cong môi cười nói.
Kiềm Phàm kéo cửa xem, làm tư thế mời: “Lên xe đi bác gái.”
“Được được được.” Lưu Mộng, vội vàng gật đầu, kéo Tống Vy lên xe.
Kiều Phàm giúp hai mẹ con đóng cửa xe lại, lại đặt hành lý vào cốp xe, lúc này mới ngồi vào ghế lái, lái xe về phía sân bay.
Một tiếng sau đã đến sân bay.