Thập Nhị Thần Nữ - 83
Đọc truyện Thập Nhị Thần Nữ 83 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Ngon không sư phụ?” Dương thỏa mãn hỏi.
Hồng Ảnh thầm nhấm nháp vị t*ng trùng nồng nặc trong miệng, ngượng ngùng không dám trả lời. Cả đời nàng có bao giờ nghĩ được bản thân mình mấy nghìn năm hùng mạnh và kêu ngạo, giờ lại quỳ gối bú dương v*t của tên đệ tử yếu ớt mới 16 tuổi đầu, lại còn bú rất ngon lành và ngoan ngoãn, nếu để người khác biết chắc xấu hổ mà chết a…
Đương nhiên Dương không phải loại vô tâm thỏa mãn xong thì lăn ra ngủ khò, không chờ Hồng Ảnh trả lời, hắn đã đỡ nàng nằm ngửa, cởi quần nàng ra, sau đó tay hắn đỡ cặp đùi thon nâng lên. Hồng Ảnh hiểu ý, liền tự giác dang rộng hai chân, má hồng e thẹn đợi chờ đôi môi và chiếc lưỡi nghịch ngợm của tên đệ tử xâm chiến âm đ*o mình.
Bú liếm cửa mình ướt át của sư phụ, Dương vẫn không quên tán tỉnh: “Sư phụ! Chỗ này của nàng thật là thơm nha! Được úp mặt vào đây cả ngày thì sướng biết mấy…”
Hồng Ảnh cười ngượng: “Ngươi chỉ giỏi nói bậy… Ai… Aia…”
Lưỡi Dương tiến sâu vào âm đ*o Hồng Ảnh để nếm trãi vị mật ngọt thơm lừng trong đấy, một tay hắn vuốt ve làn da đùi nõn nà của nàng, tay còn lại lìm lên bầu vú tròn trịa yêu kiều của nàng để nghịch phá.
Chẳng mấy chốc, dâm hương khêu gợi đã khiến dương v*t của Dương lần nữa ngóc đầu, cảm thấy màn dạo đầu đã đủ lâu nên Dương cũng chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
“Sư phụ! Chúng ta thử tư thế khác nhé!”
“Là sao?” Hồng Ảnh tròn xoe mắt hỏi.
“Là nàng cưỡi lên người ta…” Dương đáp, sau đó nằm ngửa ra giường và hướng dẫn Hồng Ảnh ngồi lên hắn.
Hồng Ảnh làm theo, quỳ ngang hông Dương trong khi hắn cầm dương v*t hướng lên âm vật nàng. Mông tròn dần dần hạ xuống…
“Uhm…”
Khoảnh khắc khúc thịt to tướng kia cắm vào, d*m thủy trong vắt tứa ra chảy xuống, còn Hồng Ảnh ngửa mặt, tay nàng bấu vào ngực Dương trong cơn thốn sướng.
Chỉ cần học tư thế, còn sau đó làm thế nào sẽ có bản năng mách bảo. âm đ*o Hồng Ảnh tách ra, ôm trọn dương v*t tên đệ tử vào trong, đến khi cắm vào tận gốc thì nàng dừng lại thở dốc, vô tình liếc thấy tên đệ tử đang chăm chú nhìn mình, liền xấu hổ mắng yêu: “Chàng là tên đệ tử bại hoại!”
“Rõ ràng là nàng ép ta làm mà! Oan ức quá!”
“Không có oan! Ta nói chàng bại hoại thì chàng là bại hoại!” Hồng Ảnh cãi bướng, vừa lắc hông cho dương v*t của đệ tử xoáy sâu trong âm đ*o mình, vừa cúi người tìm đến môi hắn.
Dương đón lấy bờ môi thơm của sư phụ, ngực hắn đón lấy vú mềm của nàng, một tay hắn ôm eo nàng, tay còn lại thì xoa mông, từng bộ phận đều là tuyệt sắc tuyệt diệu, khiến trong lòng Dương yêu thích vô cùng.
Còn Hồng Ảnh, môi hưởng thụ cảm giác ấm áp từ môi đệ tử, lưỡi nàng chủ động tìm sang hiến dâng hương vị ngọt nào cho lưỡi hắn, quấn quýt không rời.
Làn eo cong ưỡn nhẹ, đùi thon khẽ nhấc, mông đầy đặn hờ đẩy đưa, âm đ*o khép dần khi dương v*t rút ra rồi lại hé mở khi đầu khấc đẩy vào, từng nhịp, từng nhịp…
“Sư phụ… nàng thật đẹp, thật tuyệt vời…”
Hồng Ảnh bị nhấn chìm trong đê mê, môi kề môi đệ tử, thẹn thùng đáp lại: “Chàng cũng thật tuyệt… Chưa bao giờ thiếp thấy vui sướng, thoải mái như lúc này…”
“Nàng thật là đáng yêu…”
Hai người lại hôn, lưỡi rời khỏi môi cuộn vào nhau. Hai chân Dương co lại, hai tay hắn vịn lấy mông Hồng Ảnh để kéo mông nàng ưỡn cao, hai người nhịp nhàng kết hợp, kẻ đẩy người đưa trong cơn tình mê sướng.
“Uhm… Ư… A… A… Thiếp sướng quá…”
Nhịp tình dâng cao tạo ra những tiếng va chạm đầy gợi dục, Hồng Ảnh rời môi Dương, một tia nước bọt từ môi nàng nhễu vào lưỡi hắn. Nàng chống tay, eo cong xuống, ngực ưỡn lên cho hai quả đào tự do đong đưa trước mắt Dương, còn đôi bờ mông đẫy đà ưỡn cao tối đa, đón nhận từng cú đẩy dồn dập của Dương, d*m thủy trong vắt như sương mai nhễu dọc xuống làn da đùi trắng muốt.
“A… Ai… A… Chàng ơi… thiếp sướng… thiếp không chịu nổi nữa… A… A…”
Một củ đẩy cuối cùng, vai gầy khẽ run, nơi âm dương giao thoa tiết phát những dòng tinh hoa trắng đ-c, kèm theo đó là sự hòa hợp của hai linh hồn… Rồi dương v*t nhỏ dần, trượt khỏi âm vật tươi xinh, kéo theo đó là một dòng sữa trắng chảy dọc xuống khe hồng…
“A! Ta lại quên vận công!”
“Xạo quá! Nhưng làm như vầy lỡ có thai thì sao? Thiếp chưa sẵn sàng làm mẹ đâu nha…”
“Ngốc thế! Nàng không bọc một lớp linh lực vào tử cung để tránh thai sao?”
“Sao chàng không nói sớm!”
“Ừ vậy rút kinh nghiệm lần sau nhé!”
“Ai cho chàng lần sau mà rút?”
“Ừ! Vậy lần sau nàng mò sang đây ta đạp chết!”
“Hỗn láo! Dám dọa sư phụ!”
“Sợ quá! Ta chịch sư phụ nữa đây!”
“A! Sao nó cứng lại nữa rồi! Thả thiếp ra… A… Ư…”
Thu đông xuân hạ, thoắt cái đã một năm trôi qua, thiếu niên Võ Phi Dương tiến gần đến tuổi trưởng thành với thân hình ngày càng chắc khỏe, nét mặt vẫn giữ sự anh tuấn nhưng chất đàn ông đã hiển lộ rõ rệt.
Dương đang đứng trước sân nhà, trên tay tụ thành một đóa Huyết Ảnh Yêu Hỏa, đóa huyết hỏa này khi mới xuất hiện liền có xu hướng bùng phát, nhưng bị Dương vận lực nén lại thành một khối cầu đỏ, tuy kích thước nhỏ hơn nhưng sức nóng lại mạnh hơn trước rất nhiều.
“Xem ra ngươi đã hoàn toàn khống chế được Huyết Ảnh, đồng thời cũng thuần thục Linh lực kết tinh.”
Hồng Ảnh nói, nàng từ trong nhà bước ra. Hồng Ảnh đã phục hồi sức mạnh từ lâu, trở lại với khí thế bá đạo nóng bỏng vốn có.
Dương gật đầu đáp: “Đúng vậy! Cũng may nhờ có nàng…”
Dương nhấn mạnh câu “nhờ có nàng” khiến Hồng Ảnh ửng hồng e lệ.
Dương cười cười rồi hỏi tiếp: “Nhưng ta có một thắc mắc!”
“Ngươi thắc mắc gì?”
“Khi trước, ta… dung hợp linh hồn với Tử Linh liền có Tử Vong linh lực, sao khi dung hợp với nàng lại không thấy gì thay đổi, thậm chí Huyết Ảnh Yêu Hỏa cũng không chịu khuất phục?”
Hồng Ảnh đáp nữa úp nữa mở: “Bản chất của Hỏa và Tử Vong hoàn toàn khác nhau, cho nên những gì ngươi nhận được khi dung hợp linh hồn cũng sẽ khác nhau, chỉ có điều ngươi còn quá yếu để có thể nhận ra mình đang có những gì.”
“Vậy à… Ta cứ tưởng sẽ thu được Hồng Ảnh Thần Hỏa chứ!” Dương thở dài.
Hồng Ảnh trao cho Dương cái nhìn khinh bỉ: “Ngươi mơ mộng quá rồi!”
Nói thế, nhưng trong lòng nàng thầm mắng: “Tên ngốc! Ngươi chính là đã có nó!”
Dương vẫn còn tiếc: “Ít ra thì cũng cho ta chút linh lực chứ, tu luyện bù đầu bù cổ cả năm nay mà chỉ tăng lên hai cấp…”
Hồng Ảnh đáp: “Tu luyện kiểu ngươi mà một năm tăng 2 cấp Tá đã là khủng khiếp lắm rồi, ngươi nghĩ những kẻ mạnh như Linh Vương, Linh Đế cả đời chỉ biết ăn rồi tu luyện thôi sao? Kẻ có tư chất cao hơn có khả năng tu luyện nhanh hơn kẻ khác, nhưng đấy là xét về cùng một điều kiện tu luyện, cùng một quá trình tu luyện. Có những kẻ dù được đánh giá là tài năng nhưng cả đời không đột phá được Linh Vương, Linh Đế, ngươi biết vì sao không?”
Dương lắc đầu.
Hồng Ảnh đáp: “Là vì những kẻ đó chỉ sống trong nhung lụa, có tư chất tốt nên được bảo bọc như vàng ngọc, kết quả là vàng ngọc thô chỉ mãi là vàng ngọc thô, không bao giờ được mài dũa thành bảo vật!”
“Đúng a!” Dương gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Hồng Ảnh nói tiếp: “Ngươi cũng vậy! Hãy rời khỏi nơi này để mài dũa tài năng của ngươi đi!”
“Nói dài dòng như vậy cuối cùng là nàng muốn đuổi ta?”
“Đúng vậy!”
“Nàng… nàng chơi ta chán rồi giờ muốn bỏ rơi ta?”
Hồng Ảnh đỏ mặt: “Ngươi là tên bại hoại tráo trở! Ta… ta không có ý đó…”
Nhưng Dương bất ngờ ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: “Ta hiểu chứ… Ta sẽ đi, ta sẽ mạnh lên, rồi sẽ có ngày ta sẽ đóng vĩnh viễn cái vết nứt này và đưa nàng theo ta đi dạo chơi khắp nơi… Nàng sẽ không còn cô độc, không còn buồn chán nữa, hãy chờ ta…”
Hồng Ảnh tay mềm khẽ ôm Dương, cảm xúc cuộn trào, nước mắt rưng rưng, ôn nhu khẽ đáp: “Thiếp sẽ chờ…” Hồ Hoàn Kiếm.
Sùng Hạo đứng bên tháp rùa, tay vung lên những đường kiếm nhanh nhẹn mà không kép phần mạnh mẽ, thân hình vẫn chắc khỏe, mái tóc ngắn vẫn bạc trắng, khác chăng là gương mặt đã ra dáng trưởng thành.
“Sùng Hạo! Lâu quá không gặp!”
Một giọng thiếu nữ trong trẻo reo lên, ngay sau đó là tiếng chân đáp nhẹ lên mặt cỏ, Quy Thần và một cô gái trẻ xinh xắn xuất hiện bên cạnh Sùng Hạo.
“Sư phụ!” Sùng Hạo kính cẩn cúi chào Quy Thần, sau đó miễn cưỡng đáp lời thiếu nữ: “Chào ngươi, Thủy Quỳnh.”
Thủy Quỳnh bĩu môi: “Sao phản ứng của ngươi tệ vậy? Ít ra cũng phải cười với ta một cái chứ!”