Thập Nhị Thần Nữ - 196
Đọc truyện Thập Nhị Thần Nữ 196 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Như Nguyệt dường như ngạc nhiên vì Dương không mang nàng đi mà lại mang theo cô gái mặt nạ kia, lúc này mới hoàn hồn chạy ra cản: “Tổ tiên, xin dừng lại…”
Hồ Mị Như quát: “Nguyệt! Tránh ra! Tên Sùng Hạo kia xúc phạm ta thì ta có thể tha, nhưng tên này dám xúc phạm Sùng Lãm! Ta phải giết hắn!”
“Tổ tiên, xin người hãy tha cho hắn…”
Dương tiến đến nắm tay Nguyệt kéo nàng lui ra sau mình và nói: “Đừng lo, bà ta không giết nổi ta đâu.”
Nhưng Nguyệt đã thấy tính khí nóng nảy của Hồ Mị Như nên biết bà không nói đùa, ngăn Dương lại và nói: “Ngươi mau xin lỗi tổ tiên đi…”
Hồ Mị Như quát: “Nguyệt! Còn không mau tránh ra! Chờ ta giết hắn xong sẽ tổ chức hôn lễ cho ngươi và Sùng Hạo ngay tại đây!”
Dương tức giận: “Mẹ bà nó! Sao dạo này toàn gặp mấy mụ già đẹp đẹp mà điên điên vậy nè! Bà muốn chồng thì tự đi mà lấy…” Dương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Hồ Mị Như rồi tự tin hùng hồn khẳng định rõ từng chữ: “Sùng Hạo là chồng ta! Nhầm, Như Nguyệt là vợ ta!”
Hồ Mị Như nhướng mày: “Như Nguyệt là vợ ngươi? Ngươi có biết ta là ai không?”
Dương đổi thái độ, lễ phép cúi chào: “Cháu rể xin ra mắt tổ tiên, hề hề…”
Hồ Mị Như cười nhạt: “Cháu rể? Ngươi biết Hồ tộc ta thù ghét nhất là gì không? Là ba tộc Nhân – Tiên – Long! Chính vì bọn chúng mà tộc ta gần như tuyệt diệt! Vậy mà ngươi, kẻ mang Long Thể Bá Vương cùng với Tiên Vũ, điều cực kỳ hiếm xảy ra ngay đối với những kẻ mang Nhân cốt, Long thể và Tiên huyết thuần khiết nhất, lại đòi làm rể của Hồ tộc? Nực cười!”
Dương hỏi vặn: “Ta không được? Thế tại sao tên này cũng mang Long Thể Bá Vương lại được?”
Hồ Mị Như khinh bỉ: “Ngươi lấy tư cách gì so với hắn? Cha hắn là ai ngươi biết không? Còn ngươi, cha mẹ ngươi là cái thá gì?”
Dương nghiến răng: “Hừ! Không nể bà lớn thì ta lấy đại bác bắn bể sọ bà rồi! Thời đại nào rồi mà còn mang cái tư tưởng con ông cháu cha cổ hủ như vậy hả?”
“Hừ! Lắm lời, Nguyệt, sao ngươi lại đi quan tâm cái thứ láo xược này!”
Nguyệt khuyên can: “Tổ tiên bớt giận… Hắn thật sự là người con yêu… Tuy hắn có hơi mồm mép… có hơi xấu xa… có hơi xảo trá… có một chút… đê tiện… một chút biến thái… bệnh hoạn… và… và…”
Thấy Nguyệt đang nhíu mày suy nghĩ những “ưu điểm” của mình, Dương cười khổ: “Cảm ơn nàng đã nói tốt về ta trước mặt tổ tiên.”
“Nhưng không hiểu sao con thật sự rất thích hắn…”
Một câu đơn giản nhưng đủ gây một trận sóng ấm áp trong lòng, Dương ôm Nguyệt vào lòng và nhìn về phía Hồ Mị Như bằng ánh mắt tự tin, như muốn nói rằng không gì có thể chia cắt hắn và Như Nguyệt.
Hồ Mị Như trầm xuống, sau đó gật gù: “Được… được… Vậy ta cho ngươi một thử thách nhỏ để chứng minh tình cảm của ngươi là thật…”
Hồ Mị Như chỉ vào Triệu Nhị: “Giết con bé này ngay lập tức!”
…
“Giết con bé này ngay lập tức!”
Tiếng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Hồ Mị Như cất lên tựa như một lưỡi kiếm sắc nhọn đang kề sát cổ Triệu Nhị, nhưng không ai biết Triệu Nhị có sợ hãi hay không, bởi nàng vẫn luôn mang mặt nạ.
“Tổ tiên…”
Thấy Dương bị làm khó, Như Nguyệt vội lên tiếng, nhưng bị Mị Như ngắt lời: “Cứ để ta xử, lúc nãy ngươi không thấy sao? Hắn nói yêu ngươi, nhưng trước đòn đánh của ta lại đẩy ngươi ra và bế con bé kia đi, không đủ để chứng tỏ hắn xem con bé kia quan trọng hơn ngươi sao?”
Như Nguyệt lắc đầu: “Không phải! Hắn làm vậy vì biết người sẽ không làm thương tổn đến con, còn cô gái kia hoàn toàn vô tội!”
Hồ Mị Như gật đầu: “Đúng, có thể như ngươi nói, nhưng cũng có thể như ta nói, vậy nên ta cần hắn chứng mình tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật! Mau làm đi!”
Sau lời thúc giục của Hồ Mị Như, Dương gật đầu đáp: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Được!”
Nói xong, Dương tiến đến đối diện Triệu Nhị, không khí xung quanh trở nên trầm lặng, cả Như Nguyệt, Triệu Nhị và Sùng Hạo cùng nhìn Dương, không phải để xem hắn giết Triệu Nhị hay không, bởi cả ba người này đều tin chắc Dương sẽ không làm vậy, nhưng hắn định làm gì?
Thật sự mà nói, hành động tiếp theo của Dương khiến cho ngay cả chính bản thân hắn không ngờ tới. Tay hắn đưa vào cổ Triệu Nhị, tất nhiên không phải bóp cổ nàng, mà sau đó tay hắn kéo chiếc mặt nạ của Triệu Nhị lên cao, cho đến khi lớp mặt nạ lên cao khỏi môi nàng, Dương liền cúi mặt đặt vào đôi môi hồng kia một nụ hôn, không phải hôn nhẹ, mà là hôn say sưa mãnh liệt!
Bất ngờ vì hành động của mình, Dương càng thêm bất ngờ khi Triệu Nhị có gương mặt xấu xí lại sở hữu một làn môi thơm mềm tuyệt diệu…
Còn Triệu Nhị cũng bất ngờ không kém, nàng không ngờ được kẻ đã nhìn thấy gương mặt thật xấu xí của nàng như Dương lại có thể trước mặt người yêu hắn trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy đến vậy, nồng cháy đến nỗi Triệu Nhị không cách nào phản khán, ngược lại còn động môi đáp lại, mặc kệ sự đời…
Say như say trong nụ hôn đầu đời, Dương như một thói quen bắt đầu động tay, một tay choàng qua làn eo mỏng, một tay xoa vào gò mông tròn của Triệu Nhị, thậm chí, khối thịt giữa hai chân cũng cương to cọ vào dưới bụng của nàng…
Dù say sưa thế nào đi nữa, khác với Dương, Triệu Nhị vẫn là một cô gái trắng trong, không tránh khỏi ngại ngùng xấu hổ, bị cái thứ kia cọ vào nơi nhạy cảm, nàng bắt đầu ngọ nguậy tìm cách tránh đi, đến khi cái lưỡi Dương đưa ra chen vào môi nàng, nàng vì quá xấu hổ mà hé răng cắn mạnh một cái.
“Ui da!”
Bị cắn sắp rách lưỡi, Dương rời Triệu Nhị ra và la lên, sau đó nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt kì dị của Sùng Hạo, gương mặt đỏ bừng của Như Nguyệt và gương mặt đẹp có nét hả hê của Hồ Mị Như, lúc này mới sực tỉnh rằng mình đã làm một điều ngu ngốc đến dường nào, giống như thêm dầu vào lửa…
Hắn thật sự đã có ý muốn làm vậy! Nhưng tại sao hắn lại muốn làm vậy? Làm vậy thì chứng minh được điều gì?