Thập Nhị Thần Nữ - 187
Đọc truyện Thập Nhị Thần Nữ 187 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tiến đến sát Dương, cô gái đưa bàn tay lã lướt xoa lên gương mặt Dương, cảm giác mềm mại cùng hương thơm gợi tình khiến Dương tưởng chừng như chỉ cần bàn tay này chạm nhẹ vào dương v*t cũng đủ làm hắn xuất cạn tinh trong người…
Rồi nàng đột ngột áp môi hôn vào môi Dương…
Cảm giác tưởng chừng như linh hồn mình bị hút đi, Dương chưa kịp vẫy vùng thì cô gái đã rời môi hắn.
Đưa ngón tay khẽ lau đi làn môi, nàng nói: “Thật là hỗn tạp… Đây là lý do ta không hề thích bọn đàn ông…”
Rồi nàng nhìn Diễm đang được Dương bế trên tay và nhìn sang My.
“Cô là ai? Tại sao lại gọi cháu đến đây?” My cất tiếng hỏi.
Cô gái hừ nhẹ: “Ta ư… ta được sinh ra cho Tình Yêu… nhưng ta lại thuộc về Sắc Dục… Tên của ta là…” Cô gái vẫy tay, một nụ hồng héo úa được gọi lên tay, nàng đặt môi hôn vào làm nụ hồng héo úa liền thắm tươi trở lại…
“…Hồng Hương.”
“Cô bé đáng yêu có gương mặt của Diễm Kiều… Tại sao ta gọi ngươi ư? Mới hôm qua thôi, kẻ nào đó đả động cánh cửa làm ta thức giấc sau nhiều năm ngủ say…”
“Và người ta gọi không phải là cô bé, mà là Diễm Kiều. Ngươi kế thừa huyết thống của Diễm Kiều, và cô gái đang hôn mê này mang một lượng linh lực của Diễm Kiều, vì vậy mà các ngươi cũng bị tiếng gọi làm ảnh hưởng…”
“Đáng tiếc, Diễm Kiều không đến, Vy Ái cũng không thấy trở về…”
“Ta cũng mang huyết thống của Diễm Kiều, tại sao không nghe tiếng gọi nhỉ?” Dương thắc mắc.
“Thứ đàn ông hôi hám!” Hồng Hương liếc mắt nói với vẻ ghê tởm.
My hỏi tiếp: “Cô gọi bà nội đến để làm gì?”
“Vì thuộc tính Sắc Dục thuần khiết của nàng ta… Ngươi cũng kế thừa một phần…” Hồng Hương nói và nắm lấy tay Diễm My, kéo My về phía nàng.
Dương hoảng hồn vội giữ My lại.
Hồng Hương hỏi: “Nhóc con, ngươi làm gì vậy?”
Dương đáp: “My là em gái ta, cũng là vợ ta! Cô muốn làm gì nàng phải hỏi ý ta đã!”
Được Dương gọi là vợ ngay trước mặt người khác, My tuy lo sợ nhưng vẫn rạng rỡ vì hạnh phúc.
Còn Hồng Hương cười lã lướt: “Phục vụ ta là trách nhiệm của Diễm Kiều! Đương nhiên người thừa kế Diễm Kiều phải thừa kế cả trách nhiệm của nàng!”
Dương cãi: “Luật rừng à? Ta hỏi cô bà nội ta đã chết chưa?”
Hồng Hương đáp: “Điều này… chắc chỉ có mình Vy Ái biết…”
“Vy Ái là ai?” Dương tò mò.
“Không phải chuyện của ngươi!”
Dương đáp: “Cô không biết bà nội ta chết hay chưa, vậy xem như chưa chết, bà chưa chết thì chúng ta vẫn chưa thừa kế bất cứ gì!”
“Lắm chuyện! Ngươi gọi được Diễm Kiều đến đây thì ta không cần con bé nữa!”
Dương tức giận: “Cô gọi còn không đến, ta biết ở đâu mà gọi! Nói cho cô biết, Diễm My còn chưa đủ 18 tuổi đâu! Cô mà làm bậy là ta báo công an còng đầu cô vì tội hiếp dâm trẻ em!”
Hồng Hương trợn mắt: “Bây giờ có cả luật đó nữa hả? Nhưng mà cái đầu óc bẩn thỉu của ngươi chỉ nghĩ được những thứ đó thôi sao?”
“Chứ cô tính làm gì?”
Hồng Hương bật cười: “Ha! Đương nhiên là không làm cái chuyện bẩn thỉu như nhà ngươi nghĩ! Ta chỉ muốn xin một ít linh lực mang thuộc tính Sắc Dục của cô bé, đương nhiên ta sẽ đền bù bằng linh lực của chính ta!”
“Chi vậy? Cô có linh lực sao không tự dùng?”
Hồng Hương mất kiên nhẫn với Dương: “Ta hỏi ngươi, ngươi có làm chuyện đó bao giờ chưa?”
Dương gật đầu: “Có! Thì sao?”
“Vậy ngươi làm một mình sướng hơn hay làm với người khác sướng hơn?”
Dương im miệng, Hồng Hương quay sang hỏi Diễm My: “Cô bé, có muốn trao đổi không? Linh lực Sắc Dục của ngươi đổi lấy linh lực của ta, yên tâm là chỉ có lợi không có hại!”
Thấy My lo lắng nhìn Dương, Hồng Hương trấn an: “Nếu ta có ý xấu thì còn cần lịch sự với các ngươi sao? Như thằng nhóc hôi hám kia ta vả một cái là chết!”
Điều này thì Dương không thể phủ nhận, bằng vào suy đoán của hắn thì cô gái tên Hồng Hương xinh đẹp phi thường này chẳng thể là ai khác ngoài Nữ Thần Sắc Dục.
Sau một hồi phân vân, My nói: “Cháu sẽ làm, nhưng cô phải thề để cho hai người họ trở ra an toàn!”
“Không phải hai mà là ba người, bao gồm cả em nữa!” Dương nói thêm, bản thân hắn cũng không cảm thấy chút nguy hiểm nào từ Hồng Hương nên cũng không phản đối nữa.
“Yên tâm! Ta thề không làm tổn hại bất cứ ai trong các ngươi! Lại đây!”
Hồng Hương kéo My rời khỏi Dương, hai nàng đứng giữa vườn hoa, hai đôi bàn tay chặp vào nhau, những cây hoa hồng dưới chân hai người vươn lên kết thành một l-ng cầu phủ hai cô gái xinh đẹp vào bên trong…
Nhìn My và không thấy biểu hiện gì đáng lo, Dương nhìn xuống Diễm đang được hắn đặt trên lối vào nhà…
Mi mắt Diễm khẽ lay rồi hé mở, Dương vội đỡ nàng ngồi dậy: “Mẹ, nàng sao rồi?”
Diễm nhìn Dương, trong đầu nàng như suy nghĩ điều gì rồi hỏi: “Ngươi là… Võ Phi Dương?”
Dương mừng rỡ: “Mẹ nhớ con sao?”
Diễm lắc đầu: “Võ Phi Dương, tội đồ của Long tộc! Nếu gặp liền bắt về trị tội!”
Mừng rỡ rồi thất vọng…
Nhưng một bàn tay mềm mại chợt vuốt lên mặt Dương, rồi véo má hắn…
“Ngốc! Tuy ta không nhớ ngươi, nhưng ngươi lại khiến ta có cảm giác rất thân quen…”
Dương lại mừng rỡ: “Không quen sao được! Con là con trai của mẹ đây!”
“Vậy sao…” Diễm mỉm cười, giơ tay lên tựa như muốn ôm cổ Dương, Dương liền đưa tay ôm eo nàng kéo sát lại mình…
Nhưng tay Diễm không ôm, mà định bóp mạnh vào cổ Dương, làm tên này giật mình đứng dậy: “Mẹ?”
Diễm cũng đứng dậy, nhưng choáng váng ngã về trước và được Dương đỡ lấy: “Mẹ! Nàng sao vậy?”
“Mẹ không sao…” Diễm đáp, rồi bất thình lình tung đấm vào ngực Dương, tên này không kịp phản ứng nên trúng đòn văng ra, nhưng Diễm cũng ngã xuống vì vết thương ở đầu không hề nhẹ.
Dương đau đớn gượng dậy, vết thương trên cơ thể không bằng vết thương lòng: “Mẹ chưa nhớ…”
Diễm cười đau đớn: “Mẹ ư? Tên bệnh hoạn biến thái!”
“Hả?” Dương khó hiểu.
Diễm nhìn Dương bằng đôi mắt thù hận: “Ngươi vì cái sở thích loạn luận bệnh hoạn mà luôn luôn gọi ta là mẹ, rồi trong đêm tân hôn của ta, ngươi… ngươi… ngươi hủy hoại trinh tiết của ta ngay trước mặt chồng ta, rồi ngươi giết chàng, khiến ta đau đớn đến mất trí, giờ ngươi lại lợi dụng lúc ta mất trí để lừa gạt ta sao?”
“Ặc! Nghe phê vãi!” Đấy là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Dương, nhưng điều hắn chú tâm hiện giờ là gương mặt đau khổ tận cùng của Diễm…
“Không phải… Con không hề làm vậy…”
“Không phải? Chắc ngươi định nói là năm đó ta bị bắt về Long cung, ngươi đến giải thoát cho ta rồi ta bị Long Hán đánh trọng thương chứ gì?”
“Đúng là vậy mà!”
Diễm hừ lạnh: “Quả nhiên không sai! Ngươi là tên xảo trá đồi bại đáng ghê tởm nhất trên đời! Long Hán thương ta như thương con gái ruột, lý nào lại làm tổn thương ta!”
“Đó là vì mẹ kết hôn với con người…”