Thập Nhị Thần Nữ - 183
Đọc truyện Thập Nhị Thần Nữ 183 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Cháu có thể trợ giúp các vị đánh bại nhà họ Phạm, nhưng đổi lại, cháu cần đổi lấy hai thứ, thứ nhất là một loại quặng trong hầm mỏ của các vị, hai là, cháu muốn vào di tích trong hầm mỏ…”
Lão Châu Thái suy nghĩ rồi nói: “Một loại quặng và di tích… Tuy đòi hỏi có phần tham lam nhưng nếu cậu giúp chúng ta trả thù được thì cũng rất đáng. Nhưng cậu giúp bằng cách nào?”
Dương đáp: “Ngài thua Phạm Thượng vì tuổi già, vậy nếu cháu cho ngài mượn một Thánh Bảo thì thế nào?”
Nghe câu nói này, cả gia đình nhà họ Châu trợn mắt nhìn Dương vì nghĩ rằng hắn đang đùa, Thánh Bảo là gì chứ? Loại Bảo Vật cấp Thánh này gần như không thể mua được bằng tiền mặt bình thường, hầu như chỉ có được bằng các phương pháp như lấy vật đổi vật, săn tìm từ các di tích hoặc tranh đoạt từ tay người khác. Vấn đề quan trọng hơn là khả năng tạo ra Thánh Bảo cực kỳ thấp, mỗi Thánh Bảo ra đời dù chỉ là hạ cấp cũng đủ tạo ra sự cạnh tranh khốc liệt, ngươi có vật để đổi, người khác có vật còn quý hơn, ngươi tìm được di tích, chỉ cần lộ ra là hàng đống thế lực dòm ngó di tích của ngươi, ngươi đoạt từ tay kẻ khác, sẽ có kẻ mạnh hơn đoạt từ tay ngươi, cho nên trừ khi ngươi có sự hậu thuẫn đủ để có thể cầm Thánh Bảo ra đường chém lộn mà không cần phải thức canh trộm mỗi đêm, còn không thì tốt nhất đừng khoe oang oang rằng ta đây cầm hàng nóng, và chính vì sự đáng sợ này mà có nhiều người chỉ dám mơ ước chứ không dám sở hữu Thánh Bảo ngay cả khi có cơ hội…
Ấy thế mà tên nhóc này “cho mượn” một cách nhẹ nhàng như thể Thánh Bảo chỉ là bật lửa đốt xong rồi trả. Cho là hắn hào phóng đi, nhưng lỡ làm mất thì bán cả nhà họ Châu cũng không thể đền lại được cho hắn…
Nhìn thấy sự lo lắng của nhà họ Châu, Dương lấy đóa hoa Lôi Hỏa Thánh Liên ra đặt lên bàn và nói: “Đây! Cứ yên tâm mà dùng!”
“Đây là…” Cả bốn người nhà họ Châu tròn mắt nhìn búp sen màu đỏ đen quái dị.
Dương đáp: “Lôi Hỏa Thánh Liên, Thánh Bảo trung cấp, có khả năng chuyển hóa lôi và hỏa linh lực thành cơ năng, cơ năng này làm cho các cánh hoa xoay tròn theo những quỹ đạo khác biệt, nhờ lực xoay đặc biệt của những cánh hoa mà tạo ra lực hút cực mạnh có thể hút cả những đòn tấn công vật lý lẫn những đòn tấn công linh lực.”
Từ Châu Đốc đến Châu Thái, cả bốn người há mồm nhìn búp hoa bé nhỏ, cứ tưởng Dương đem ra một Thánh Bảo hạ cấp cũng đủ làm họ kinh ngạc, hóa ra hắn lại mang ra một Thánh Bảo trung cấp, thứ họ mơ cũng chưa dám mơ đến, lại còn là loại Thánh Bảo có năng lực khác thường chưa từng nghe qua…
Dương vờ như sực nhớ điều gì, vỗ trán nói: “À cháu quên mất, thứ này phải có linh lực hai hệ Lôi – Hỏa mới dùng được…”
Lão Châu Thái vội nói: “Ta có Lôi – Hỏa linh lực!”
“Vậy à… May quá!” Dương thở phào, đương nhiên hắn biết lão có hai loại linh lực này nên mới mang ra Lôi Hỏa Thánh Liên, nhưng phải giả vờ không biết để khỏi mất thời gian giải thích tại sao hắn biết.
Cũng không phải Dương quá mức hào phóng, mà hắn hỗ trợ Châu Thái là để lão nhanh chóng dọn dẹp nhà họ Phan, mở đường cho hắn tiến vào di tích càng sớm càng tốt, tất nhiên là đã tính đến trường hợp nếu Hải Hạ có dấu hiệu rời Tử Cung để di chuyển đến hầm mỏ, Dương sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người…
Lần đầu tiên được tận mắt thấy một Thánh Bảo trung cấp ngay bên cạnh, Linh Đế như lão Châu Thái cũng không tránh khỏi sự phấn khích, hệt như đứa trẻ được tặng món đồ chơi mà nó hằng khao khát.
“Ông thấy thế nào? Để cháu hướng dẫn cách dùng nhé?” Dương dụ dỗ.
Châu Thái mê tít, nhưng Châu Giám vẫn còn chút tỉnh táo: “Xem như có thể dẹp được bọn nhà họ Phạm, nhưng còn Tử Cung thì tính sao?”
Dương đáp: “Chẳng phải đều là vì lợi ích sao? Chúng chấp nhận hợp tác với Phạm gia, vậy lý do gì mà chúng ta không thể hợp tác với chúng?”
Gã Sơn phản bác: “Nhưng nếu chúng không hợp tác, ngược lại chèn ép chúng ta…”
Châu Đốc đáp: “Chứ hiện tại chẳng phải chúng ta đang bị Phạm gia chèn ép sao? Chẳng lẽ cứ cúi đầu để chúng đè thì chúng ta sẽ an toàn?”
“Ý ta không phải vậy! Nhưng…”
Lão Châu Thái cắt ngang: “Đánh! Diệt Phạm gia rồi chết cũng được, còn hơn là sống nhục nhã dưới chân chúng nó!”
Gã Sơn cũng đứng dậy: “Con đồng ý! Nhưng với điều kiện, Châu Đốc và vợ con nó phải được đưa đến nơi an toàn!”
Nghe câu nói này, Châu Đốc nhìn gã Sơn bằng ánh mắt hoàn toàn khác, hắn luôn cho rằng Sơn mạo danh con riêng của ông nội hắn để trục lợi của nhà họ Châu nên chưa từng xem Sơn là chú ruột. Trong mắt Châu Đốc, Sơn luôn là một gã khó tính và ích kỷ, nhưng giờ nghĩ lại, những gì gã làm quả thực đều là vì nhà họ Châu. Và hơn hết, lúc dầu sôi lửa bỏng này, người mà gã quan tâm nhất lại là đứa cháu trai chưa từng công nhận gã.
Đấy, kẻ phản diện chưa chắc đã là kẻ đáng ghét, và kẻ đáng ghét cũng chưa chắc đã là kẻ phản diện, khác chăng là góc độ của người nhìn….
Châu Đốc trở nên bối rối khi nhận ra tình thương của người chú dành cho mình, môi mấp máy không ra lời: “Chú… con… con cũng muốn chiến đấu…”
Xoẹt!
Dứt câu, Châu Đốc lăn ra xỉu sau khi bị một tia hắc lôi bắn vào đầu…
Dương nói: “Rồi đấy, trói hắn lại rồi đưa đi, đỡ mất thời gian dài dòng!”
Lối vào hầm mỏ của nhà họ Châu là một hố sâu thâm thẫm xuyên xuống lòng núi, trên miệng hố, hai kẻ áo đen đang đứng canh chừng cẩn mật, chợt có hai người đàn ông một già một trẻ tiến đến.
Lão già vừa tiến đến hỏi hai tên canh gác: “Phạm Nhân đâu?”
Một trong hai tên canh gác đáp: “Dạ, ngài ấy đang ở bên trong hầm.”
Lão già gật đầu, hất đầu bảo người trẻ hơn phía sau lão: “Phạm Pháp, vào đó với anh mày xem sao, tao ở đây đề phòng thằng già Châu Thái!”
“Vâng thưa cha!”
Phạm Pháp gật đầu rồi nhảy xuống hố…
Sâu trong hầm mỏ, Phạm Nhân đứng xem xét ở một hốc đá đang đào dở, phía cuối hốc đá lộ ra một bức tượng kim loại mang hình dạng một cô gái khỏa thân có kích thước tương đương kích cỡ người thật, bức tượng được tạo ra một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết với cơ thể gần như hoàn mỹ, nhưng gương mặt của bức tượng lại phẳng lỳ như người đúc tượng cố ý không làm ra khuôn mặt. Trên tay cô gái nâng niu một đóa hồng đỏ tươi như hoa thật, tay còn lại nàng giơ ngửa ra như đang ngoắc gọi ai đó mà cũng như đang chờ ai đó nắm lấy tay nàng…
Cô gái cong lưng ra sau, thân hình hoàn mỹ tựa vào một hình tròn bám đầy bụi bẩn, Phạm Nhân đưa tay lau bụi mới nhận ra mặt phẳng tròn này chính là một tấm gương…
“Cổng linh cảnh!” Phạm Nhân mừng rỡ thốt lên, hắn tin chắc rằng đây là một cánh cổng linh cảnh và gần như còn nguyên vẹn… Cổng linh cảnh chắc chắn có khóa, nhưng điều làm Phạm Nhân mừng rỡ là vì hắn tin rằng một cánh cổng linh cảnh bị chôn vùi trong lòng núi thì chắc chắn có niên đại không dưới nghìn năm, nghĩa là có tỷ lệ rất cao rằng những chủ nhân của cánh cổng đã chết, cổng này vô chủ và cũng như những chiếc nhẫn balo vô chủ, mã khóa sẽ tự động bị hủy bỏ…
Nghĩ vậy, Phạm Nhân lập tức đưa tay truyền linh lực vào nhằm mục đích kích hoạt cánh cổng…
Bang!