Vương phi bướng bỉnh là thần y - Chương 253
Đọc truyện Vương phi bướng bỉnh là thần y Chương 253 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y – Chương 253 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y (full) – Mặc Diệp – Vân Quán Ninh (tác giả: Mục Y) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Thật sự là Doanh Vương bảo ta nói như vậy trước mặt Hoàng Thượng.”
Lưu Đại Văn nản lòng thoái chí cúi đầu xuống, run rẩy rõ ngọn nguồn: “Doanh Vương sợ Hoàng Thượng không tin nên đã cố ý bảo ta tính một quẻ trước mặt Hoàng Thượng.”
“Trên quẻ tượng cho thấy, ở hướng Tây Bắc chính là kẻ đầu sỏ gây nên tình tình thiên tai như bây giờ.”
Mà vị trí của Thần Cơ Doanh trùng hợp là ở hướng Tây Bắc của Kinh Thành.
Ánh mắt của Mặc Diệp hơi lóe lên.
Như Ngọc nhìn hắn ta một cái rồi lại hỏi tiếp: “Doanh Vương còn bảo ngươi nói gì nữa không?”
“Doanh Vương còn bảo ta nói với Hoàng Thượng, chỉ có đổi chủ của Thần Cơ Doanh thì mới có thể giữ được cho dân chúng Nam Quận yên bình.”
Đổi chủ à?
Xem ra Mặc Hồi Phong đã mất đi Ngũ quân doanh nên mới chủ ý động đến trên đầu của Thần Cơ Doanh. Hắn ta không nghĩ đoạt lại Ngũ cơ doanh mà ngược lại lại muốn cướp đi Thần Cơ Doanh của Mặc Diệp à?
Trong đầu của hắn ta rốt cuộc là chứa cái gì vậy?
Là phân heo à?
Mặc Diệp cười lạnh một cái.
“Doanh Vương biết rõ muốn cướp Thần Cơ Doanh không phải là chuyện dễ dàng.”
Lưu Đại Văn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nói: “Cho nên sẽ tạo một vài rắc rối cho Thần Cơ Doanh trước, Minh Vương sẽ không giải quyết được những rắc rối này.”
“Đến lúc đó Doanh Vương sẽ ra mặt giải quyết! Vậy thì có thể thuận lý thành chương đòi Thần Cơ Doanh với Hoàng Thượng…”
Nghe thấy vậy, Như Ngọc không nhịn được chậc lưỡi: “Không nhận ra Doanh Vương lại có đầu óc như vậy đấy.”
Vậy mà lại có thể nghĩ ra biện pháp không tiếng động mà cướp đi Thần Cơ Doanh như thế.
Hắn ta vỗ mặt của Lưu Đại Văn: “Sớm nghe lời chút thì không phải là được rồi à? Cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Ngươi nói có đúng không, Lưu đại nhân?”
Cả người Lưu Đại Văn ướt đẫm.
Cái tay vỗ vào mặt này của Như Ngọc giống như là có gai vậy, mặt của ông ta vừa tê lại vừa đau.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ông ta nào dám nói nữa chữ “không” chứ?