Truyền kỳ chiến thần - Chương 862
Đọc truyện Truyền kỳ chiến thần Chương 862 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Chương 862 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) – Lê Hương – Mạc Tuân (Dị bản) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 861:
Lúc này có người chạy vào, là thủ hạ tâm phúc của Dạ lão tới, động tác bọn họ nhanh chóng đưa Dạ lão lên cáng cứu thương mang đi.
Dạ Minh Châu không muốn ở lại, cô ta nhắc làn váy của mình đi theo Dạ lão.
Dạ lão và Dạ Minh Châu đều đi, Dạ Vô Ưu đứng một mình tại chỗ, sắc mặt hắn tối tăm, cũng không nói lời nào.
Lê Hương nhìn Dạ Vô Ưu: “Dạ Vô Ưu, hiện tại ngoại trừ độc, anh đã hai bàn tay trắng, ngay lúc anh vứt bỏ bọn họ, bọn họ cũng sắp vứt bỏ anh, chúc mừng anh, về sau anh không còn nhà để về.”
Dạ Vô Ưu cũng không nhịn được vỗ tay cho Lê Hương, hôm nay cô diễn hết màn kịch này đến màn kịch khác, chẳng những ngược gió lật lại tình thế, càng chỉnh lại từng kẻ một đã từng bắt nạt cô, một lưới bắt hết từng kẻ.
Toàn bộ Dạ gia đã tan nát, ly gián dưới tay cô.
Nhiều năm trước, Lâm Thủy Dao cho Dạ gia một kích trí mạng, suýt chút nữa huỷ diệt Dạ gia.
Nhiều năm sau, con gái Lâm Thủy Dao Lê Hương tái chiến Dạ gia, thủ đoạn lạnh lùng mạnh mẽ, hại Dạ gia chỉ trong một chiều một tối cửa nát nhà tan.
Cặp mắt màu lam âm trầm của Dạ Vô Ưu rơi trên khuôn mặt trên khuôn mặt Lê Hương, chậm rãi nhếch môi: “So với tôi không nhà để về, tôi càng mong đợi cô già nua trong nháy mắt?
Tôi nhìn xem cô có có thể chống được bao lâu!”
Nói xong, Dạ Vô Ưu đi nhanh rời đỉ.
Toàn bộ người Dạ gia đều đã đi, hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run rầy, rất nhanh hai mắt cô nhắm lại, cơ thể trực tiếp trượt xuống.
Thế nhưng một cánh tay rắn chắc kịp thời vươn qua, nắm lấy vòng eo yêu kiều của cô, sau đó cả người cô ngã vào trong lồng ngực to lớn ấm áp.
Một giây trước bóng đêm che phủ tầm mắt, một giây sau hiện lên khuôn mặt tuần tú quen thuộc, là Mạc Tuân.
Mạc Tuân đỡ cô.
Bên tai còn truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của anh, mang theo vài phần sốt ruột lo lắng kêu lên: “Lê Hương! Lê Hương!”
Lê Hương mở mắt ra, tỉnh lại.
Bây giờ cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đôi mắt nhập nhèm mờ mịt nhìn ngọn đèn thủy tinh sáng chói treo trên đỉnh đầu, còn có trần nhà xa hoa hình cung, cô không biết mình bây giờ đang ở đâu.
Hình như cô ngã xỉu ở căn cứ của Khoa Nghiên Cứu.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Mạc lão phu nhân chạy vào: “Lê Hương, cháu tỉnh rồi, sao lại ngồi dậy, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.”
Lê Hương nghiêng mắt vừa nhìn, khiếp sợ lên tiếng: “Bà nội, sao bà lại ở đây, bây giờ cháu đang ở đâu vậy ạ?”
Lê Hương không ngờ bản thân sau khi tỉnh lại thấy người đầu tiên lại là Mạc lão phu nhân.
“Lê Hương, bây giờ cháu ở Tây Uyễn, đây là phòng ngủ của A Đình, là A Đình đưa ôm cháu về đây.” Mạc lão phu nhân đáp.
Cái gì? Cô đến Tây Uyễn của Mạc Tuân? Tỉnh dậy còn nằm trên giường lớn của anh? Mạc lão phu nhân thương yêu nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Lê Hương: “Lê Hương, khoảng thời gian này cháu cực khổ rồi, nếu A Đình đã mang cháu về, trước hết cứ ở lại đây đi?
Đừng suy nghĩ gì cả, coi như là phụ nữ chiến đấu xong cũng cần nghỉ ngơi thở một chút, dưỡng khỏe cơ thể trước rồi tính tiếp.”